【 Khánh Nhàn 】Thừa Hoan

Tác giả: kakakak7
Bối cảnh chân khí bá đạo dựa trên phiên bản phim truyền hình trong đó Khánh Đế phải dùng chân khí cứu Phạm Nhàn.
Dòng thời gian là trong phiên bản phim truyền hình, Phạm Nhàn đã giả chết và đến Kinh Đô, nhưng Khánh Đế đã trọng sinh.

_____________

Phạm Nhàn sử dụng khinh công bay lượn trong cung dễ dàng như một con chim, thậm chí còn lang thang trước thị vệ vài lần.
Chẳng bao lâu sau, y đã đạt được mong muốn của mình và bước vào cung điện. Phạm Nhàn đã nghĩ đến việc làm thế nào để giải thích việc mình giả chết và thoát tội khi quân. Bí mật của Tiêu Ân đã khiến y đoán rằng mình là con ruột của Khánh Đế, vậy chắc hắn sẽ không phạt y nặng đâu nhỉ?.

Không gì khác hơn là diễn xuất trong một chương trình và thực hiện các chuyển động.

Không hổ danh quỳ lạy cha mình, Phạm Nhàn dang chân quỳ thẳng xuống: “Tội thần Phạm Nhàn giả chết để lừa hoàng đế. Tội lỗi không thể tha thứ, cái chết không đáng tiếc", từ phía sau tấm màn truyền đến giọng nói nặng nề, "Ồ? Chết không đáng tiếc?"
Khánh Đế nhớ lại trận chiến với Ngũ Trúc. Cuối cùng, hắn không thể chịu được việc giết chết Phạm Nhàn, tò mò nhìn con mắt laze sau bịt mắt của Ngũ Trúc.

Vốn dĩ hắn muốn... Vốn dĩ hắn muốn nhốt Phạm Nhàn lại, để y xem ai là mới cha y, ai là vua của y.
Bây giờ, có lẽ vẫn chưa quá muộn.
Con cáo nhỏ trước mặt vẫn đang khoe thịt đắng, cười khúc khích nói: “Ta đã lừa dối bệ hạ, phải trừng phạt.” Sau đó liền dập đầu xuống .

“Quay lại và nâng mông lên.” Phạm Nhàn đã cảm thấy có điều gì đó ngoài tầm hiểu biết của mình, nhưng khi y nghĩ rằng mình là ruột thịt của thánh thượng, vậy tệ nhất là y sẽ chỉ bị đánh một đốn đúng không?

Phạm Nhàn nhấc mông lên như một con chó và quay lưng lại.
Không khí bỗng trở nên nhớp nháp, ánh nến lung linh, gió thổi qua mặt hắn, Phạm Nhàn liếc nhìn Khánh Đế, thấy hắn đang tìm kiếm xung quanh đại sảnh và lấy ra một cây cung mỏng. Phạm Nhàn bình tĩnh lại, chỉ là đánh mà thôi , chủ động tìm tư thế thoải mái, úp mặt xuống đất, mông vẫn giơ cao.
“Cởi quần ra.” Khánh Đế dùng cung nhẹ nhàng trượt từ xương sống của Phạm Nhàn xuống xương cụt của y, khi từ Bắc Tề trở về, hai chiếc xương bướm nhô ra từ đôi vai gầy gò của y và vòng eo hẹp của y dường như được siết chặt. Hắn có thể cầm nó bằng một tay, nhưng mông y lại đầy đặn như quả đào.

Mặt đất gồ ghề có chút lạnh lẽo, Phạm Nhàn không khỏi rùng mình một cái, không hiểu sao lại sợ hãi, nhưng mọi người đều biết, Khánh Đế không có bao nhiêu lực lượng, chỉ có Khánh Cung làm bị thương y mà thôi. Ngũ Trúc được giao lại cho Vương Khởi Niên.

Y yếu ớt chống cự nói: “Bệ hạ, tội thần cảm thấy tư thế này không đứng đắn lắm, khó coi.”

"Biết rõ mình có tội thì sao lại quay lại?!” Giọng nói của Khánh Đế không nhanh không chậm nói.

"Phạm Nhàn, trẫm cho ngươi một cơ hội, hiện tại ngươi có thể trốn xa về Bắc Tề, trẫm sẽ coi ngươi như chết thật. Đi tìm Vương Thập Tam Lang, Chiến Đậu Đậu, Hải Đường Đóa Đóa, Tư Lý Lý,chẳng phải các phi tần xinh đẹp của ngươi đều ở Bắc Tề sao?"

Khánh Đế nghĩ đến điều này, trong lòng cảm thấy ghen tị, dần dần thấy người con trai này giống như một viên ngọc được mài giũa bởi thiên hạ, vinh quang cũng không che đậy được. Cuối cùng, y lại cùng hắn phân liệt và cả hai lại chiến đấu ngươi chết ta sống.

Khánh Đế nghĩ thế liền không kiềm chế được mà sử dụng chân khí của mình và vung cây cung dữ dội về phía Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn đau đớn, nhưng cảm thấy Khánh Đế sẽ không tàn nhẫn như thế nên giả vờ khóc: "Bệ hạ! Khánh quốc  là nhà của thần, làm sao tội tướng có thể chạy đến Bắc Tề."

"Cởi quần áo, nếu không thì ngươi sẽ phạm tội chống lại thánh chỉ."

Nếu Phạm Nhàn quay  đầu lại vào lúc này, sẽ biết mình đã không kịp để chạy trốn. Long căn khổng lồ bên dưới Khánh Đế đã cương cứng đứng thẳng, và ngay cả chiếc áo choàng dài của hắn cũng không thể che chắn đi nó.
Khánh Đế biết rằng con cáo nhỏ này luôn thông minh, nghĩ rằng mình có thể làm quen với tất cả các quan đại thần và họ thân thiết với nhau trong đó có một số sự thật, Phạm Nhàn ngươi có thể thấy rõ không?

Thiếu niên trước mặt hắn mở rộng vòng eo và cởi thắt lưng ra. Y run rẩy cởi lớp áo bên ngoài trước, chỉ để lại một lớp gạc màu trắng bán trong suốt ở phần thân dưới.
Phạm Nhàn cố tình giở trò, không cởi hết quần áo. Những chiếc quần không đáy "cổ lỗ sĩ" này thường được gọi là quần không đáy, y còn tưởng rằng rốt cuộc chúng chỉ là quần. Y cúi đầu trở về vị trí ban đầu, gục đầu xuống sàn, mông lại nâng lên. Y chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ xinh đẹp như thế nào trước mặt Khánh Đế.

Chàng trai trẻ có khuôn mặt đẹp tự nhiên, dáng người mảnh khảnh như vầng trăng khuyết, hậu môn hồng hào, mông và chân đầy đặn, quỳ theo hình xương cá, màu sắc trên cơ thể hiện rõ. Khánh Đế bôi mỡ dùng để bảo dưỡng đầu mũi tên lên hai ngón tay, rồi thọc hai ngón tay vào mông cậu bé. Chạm vào một miếng thịt mềm và vuốt ve nhẹ nhàng. Phạm Nhàn thở ra: "Bệ hạ! A..."

Tuyến tiền liệt của y bị những ngón tay thô ráp chà xát mạnh, thân thể Phạm Nhàn mềm nhũn, quay người nửa người nửa mê nửa tỉnh nhìn vị này hoàng đế.

Khánh Đế vỗ tay, nhéo vào gáy mảnh khảnh của y, ấn xuống toàn thân, Phạm Nhàn chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, cả cơ thể đều bị phong ấn, khiến y mềm những như biến thành một vũng nước, không thể chống đỡ nổi , và được hai ngón tay nâng lên bên trong cơ thể y, hai lực tác dụng ngược nhau, kích thích đến mức đó. Phạm Nhàn sung sướng đến không khống chế được cơ thể, đồng thời cố gắng triệu hồi chân khí, nhưng ba hai chiêu lại phun ra một ngụm sữa trắng: "A... Ờ, không được."

Bởi vì y bị Khánh Đế bắt quỳ xuống, chất dịch của chính y thật ra là sau khi bắn đã tràn đầy mặt, khi hắn buông ra, trên khuôn mặt bối rối của thiếu niên hiện lên một tia dục vọng.

Thân thể của y bị xoay lại, mặt trận của y bị Khánh Đế hoàn toàn mở ra, bị hắn xâm chiếm không thương tiếc.
Phạm Nhàn vừa mới đạt cực khoái, toàn thân đỏ bừng, bị đẩy mạnh mấy lần, nhưng lại không thấy đau tinh chất của chính mình trong miệng và khuấy động nó. Ngón tay của cậu bé chạm vào cổ họng mình, y nuốt hết tất cả với vài lần nôn ra, đôi mắt đẫm lệ và y tùy tiện húp xì xụp.

Quần áo của Phạm Nhàn vẫn còn ở trên người, lưng cọ xát với sàn nhà bị trầy xước vài lần, và y chỉ tỉnh lại khi cảm giác được sự mát mẻ từ sàn nhà. Y đã đạt đến trạng thái cực khoái, không khỏi phát ra âm thanh, đôi mắt trống rỗng tỉnh táo lại, nói: "Ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết ta..."

Khánh Đế chế nhạo: "Biết cái gì? Biết ngươi là con trai trẫm?"

Vậy ngươi đang làm gì vậy? !
Khánh Đế nhớ rằng kiếp trước Phạm Nhàn đã bước vào gia phả của Phạm gia và nhớ đến phạm gia. Hắn liền tức giận mà xâm nhập mạnh mẽ vào toàn bộ dương vật và sau đó từ từ đẩy nó ra nhiều lần. Phạm Nhàn không khỏi bất ngờ trước dương vật to lớn của Khánh Đế. Y hét lên:

"Ahhhhhhhhhhhh...điên rồi! Ngươi điên rồi!" Khi nói từ "điên", y hét lên một tiếng chói tai và lại đạt được cực khoái dữ dội.
Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với hắn?

Phạm Nhàn bị Khánh Đế đàn áp và trở nên yếu ớt. Tuy nhiên, y có nền tảng võ thuật và có thể chịu đựng được sự làm tình hung bạo này. Tuy nhiên, khoái cảm liên tục khiến đầu y choáng váng. Mục tiêu của y không phải là ăn no chờ chết sao? Vì sao lại thành như vậy?

Nếu cứ tiếp tục bị làm phiền, liệu y có thể hạnh phúc mãi mãi được? Khánh Đế là một đại tông sư nên đương nhiên biết cách điều khiển phương hướng của chân khí trong cơ thể con người. Hắn muốn Phạm Nhàn lên đỉnh nên Phạm Nhàn chỉ có thể bám chặt vào rễ rồng của Khánh Đế và tận hưởng niềm hạnh phúc hết lần này đến lần khác.

Sau khi chân khí bị phong ấn, cơ thể đã luyện tập bá đạo chân khí không thể hấp thụ và thải ra một cách tự nhiên, y sẽ sớm khô cạn và chết đi, bản năng sinh tồn của cơ thể cho phép Phạm Nhàn hấp thụ khí từ cùng một công pháp và nguồn gốc, và chỉ có Khánh Đế mới có thể ban cho y. Chỉ có hắn mới có thể giúp y trong cuộc sống này.

Phạm Nhàn không thể rời đi hoặc trốn thoát, y bị ám ảnh bởi nó đến nỗi y phát hiện ra rằng chỉ có ngồi trên rễ rồng, y mới có thể có được năng lượng bá đạo.

Sau vài đêm ân ái, Phạm Nhàn đã trở thành một chàng trai ngoan, chỉ cần lỗ sau của mình là có thể lên đỉnh.
Khi y nằm trên mặt đất ẩm ướt và bất tỉnh. Y mơ hồ nghe thấy Khánh Đế đang viết chỉ dụ: "Phạm Nhàn đã chết, từ nay ngươi sẽ được gọi là Lý Thừa Hoàn."

Phạm Nhàn, không, là Lý Thừa Hoàn,đang khỏa thân nằm. Trên cổ có một chiếc vòng cổ, có sợi dây chuyền vàng mỏng buông xuống. Những chiếc chuông ở núm vú kêu leng keng. Vòng chân cuối cùng được phủ một lớp bột trắng.
Y loạng choạng đi tới trước mặt Khánh Đế, tức giận nói: “Ngươi thật sự không phải là người.”
Khánh Đế không hề tức giận mà chỉ cười: “A, Chưởng môn đã là siêu nhân rồi, ngươi có biết ta có thể sống đến 200 tuổi không? ” 
Lý Thừa Hoan trong mắt tuyệt vọng càng thêm sâu, y nuốt xuống long căn: "Đa tạ bệ hạ, thần xin nhận lệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top