Ngoại truyện


Chiếc dương cầm màu trắng.

Continue...

Part2:    Kết Cục và Hạnh Phúc.

Vương Tuấn Khải đã giữ đúng lời hứa của mình với Thiên Tỉ, trong buổi biểu diễn ở nhà hát, hắn cùng một người bạn của mình là Lưu Chí Hoành một ca sĩ nổi tiếng hát bài này còn chính mình là người đệm đàn. Khi Chí Hoành cất tiếng hát, cả kháng phòng đông nghịt người đều im lặng, lúc kết thúc những người phụ nữ đã rơi lệ, những quý ông hốc mắt đã đỏ hoe. Sau khi bài hát này được công bố bỗng chốc đưa tên tuổi Vương Tuấn Khải bước sang một trang mới nhưng hắn không hề biết rằng, đằng sau sự nổi tiếng của hắn bây giờ là một thảm kịch sắp xảy ra…

.

.

Mở đầu là một học sinh cao trung đã nhảy lầu tự vẫn khi đang nghe bài hát “Oán hận” trên điện thoại. Tiếp đó là một gia đình đã phải chết thảm dưới tay người đàn ông trụ cột trong gia đình khi tivi đang phát bài này, một tài xế lái xe cũng đã gây tai nạn liên hoàn khi mở bài hát này trên radio… những cái chết đầy bí ẩn hầu hết đều xoay quanh bài hát này khiến cho độ nó tiếng của nó càng được lan rộng, càng lan rộng thì số người tuyệt vọng mà chết cũng tăng lên và nó cũng được biết đến với một cái tên khác “ Bản nhạc của tử thần”.

Bản nhạc tử thần đã trở thành bài hát cấm nhưng càng cấm nó lại càng nổi tiếng. Tuấn Khải chính là muốn thu hồi bài hát này nhưng vì lời hứa với Thiên Tỉ hắn lại không dám làm vậy, cho đến khi không còn ai dám hát bài hát này nữa vì sự lên án của xã hội và cũng chính là vì Lưu Chí Hoành người đã hát bài hát này được phát hiện là đã treo cổ tự vẫn tại nhà riêng của chính mình. Tuấn Khải hoảng hốt cố gắng cầu gọi Thiên Tỉ.

Giữa đêm khuya tĩnh mịch, chỉ có ánh nến dịu nhẹ soi sáng cả căn phòng. Thiên Tỉ vẫn như vậy, vẫn ngồi trên cây đàn mà nhìn hắn.

"Anh gọi tôi sao?"

"Cậu đã làn gì với những người nghe bài hát kia".

"Tôi làm gì?".

"Họ đều đã chết".

"Thì sao"

"Tôi muốn thu hồi bài hát, cậu không giữ đúng lời hứa, cậu không chịu siêu thoát".

"Nếu anh thu hồi bài hát, chính anh sẽ là người tiếp theo đấy Vương Tuấn Trình".

.

.

Sáng hôm sau, hắn lập tức đến hỏi Vương Nguyên rằng Vương Tuấn Trình là ai. Sau một hồi do dự cuối cùng cậu cũng dẫn hắn đi đến phòng lịch sử của nhà hát. Vương Tuấn Trình là một nghệ sĩ dương cầm rất nổi tiếng đã qua đời cách đây hơn năm mươi năm, vừa nói, cậu ta chỉ vào bức ảnh trắng đen trong cuốn sổ lớn. Tuấn Khải kinh ngạc, người trong hình, ngoài răng khểnh ra, chẳng phải là rất giống mình? Hắn giật cuốn sổ, lật sang trang bên, có hình một nghệ sĩ khác, chính là Dịch Dương Thiên Tỉ, hắn mượn thủ thư của phòng đem cuốn sổ về nhà.

Hắn phát hiện ra những chi tiết trong cuốn sổ, vào thời điểm cách đây năm mươi năm, ngoài người tên Vương Tuấn Trình và Dịch Dương Thiên Tỉ ra không ai đàn dương cầm ở nhà hát. Suy cho cùng, hai người này có thể là địch thủ với nhau tranh giành danh tiếng. Một điều kì lạ, sau khi Thiên Tỉ mất, Tuấn Trình sống thêm một năm rồi tự vẫn.
           

Tuấn Khải gập cuốn sổ lại, bước xuống lầu, hắn chợt đạp phải một thứ gì đó dưới sàn bếp khiến thân ngã nhào. Lồm cồm ngồi dậy, hắn nhìn xem thứ mình đạp trúng là gì. Bên dưới tấm thảm có một khoanh tròn nhô lên, Tuấn Khải kéo tấm thảm, đó là một tay nắm, ra sức kéo núm sắt đó, sàn bếp mở ra một cánh cửa, một hầm chứa, Tuấn Khải tay cầm cây đèn pin, men theo bậc thang bằng gỗ đi xuống bên dưới. Là kho chứa, ánh đèn rọi đến đâu, những nhạc cụ hư hỏng hiện ra, những cuốn nhạc phổ cũ mèm rách nát chất đống. Lia đèn sang phía khác, một chiếc bàn gỗ bám bụi, trên bàn có một chậu hoa với đóa hoa khô héo như cỏ rác, một hũ sứ màu trắng và một hộp nhung đỏ.
          

Hắn thở hắt ra, nhanh chóng bước lại chiếc bàn. Mở nắp hũ sứ, là tro cốt. Hắn hoảng sợ ngã ra phía sau, đèn pin rơi xuống đất rọi đến một thứ, Tuấn Khải chồm người kéo thứ vừa nhìn thấy lại gần. Một tấm ảnh rơi dưới mặt đất, đưa đèn lên gần, đồng tử hắn co giật, người trong hình, là hắn, không phải, là Vương Tuấn Trình chụp cùng Thiên Tỉ vô cùng thân thiết, Thiên Tỉ ngã đầu lên vai Tuấn Trình yên bình cười tươi tắn, Tuấn Khải đứng bất động, bàn tay cầm tấm ảnh run rẩy, từng bước từng bước lại gần chiếc bàn. Rọi đèn, hắn thật muốn bỏ chạy, nhưng có cảm giác ai đó kéo hắn lại gần, trên thân hũ sứ khắc bốn chữ, Dịch Dương Thiên Tỉ. Chiếc hộp nhung đỏ bật mở, Tuấn Khải kinh hãi, một cặp nhẫn tinh xảo. Hắn vô thức với tay chạm vào hai chiếc nhẫn, một chuỗi hình ảnh như một thước phim chiếu xuất hiện trước mắt hắn.

        

 Thiên Tỉ là một công tử giàu có, cha mẹ mất, cậu hưởng mọi tài sản, nhưng lại không sống trong ngôi nhà lớn của gia đình, đem tiền mua một căn hộ bên ngoài, tự do thực hiện đam mê. Thiên Tỉ trong nhà hát quen biết với Tuấn Trình, cũng là một nghệ sĩ dương cầm, nhưng gia cảnh nghèo khó, cũng chẳng có cha mẹ, đối xử rất tốt với cậu. Thiên Tỉ sau nhiều năm đem lòng yêu thương Tuấn Trình, Tuấn Trình cũng có tình cảm với cậu, nhưng, Thiên Tỉ ngốc nghếch không biết rằng, Tuấn Trình chính cũng là đang lợi dụng tiền và tài của cậu. Anh ta bảo không có tiền, Thiên Tỉ liền đem tiền đến chu cấp, anh ta nói rằng muốn mau chóng trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng để kiếm thật nhiều tiền, sau đó sẽ cưới cậu, Thiên Tỉ liền nhường những tác phẩm mình cố sức viết lâu nay cho hắn, thậm chí nhường luôn những buỗi diễn đáng lẽ cậu được lên sân khấu cho Tuấn Trình. Anh ta quả thật trở nên nổi tiếng vô cùng, nhờ tiền và tài của cậu. Thiên Tỉ mừng cho Tuấn Trình, cứ nghĩ rằng anh ta sẽ trở về cưới mình, Thiên Tỉ vô thức chờ đợi lời cầu hôn, nhưng mãi mà Tuấn Trình vẫn dưng dưng, đến khi cậu nhắc khéo đến việc này, anh ta tức giận với cậu, cho rằng cậu dùng tiền và quá khứ chèn ép hắn, "Em muốn tôi đền bù cho tiền và tài của em ? Được thôi, tôi sẽ khiến em toại nguyện."

Tuấn Trình đêm đó chính là cưỡng hiếp Thiên Tỉ, mặc cho cậu vang xin gào khóc, anh ta như con thú dữ cấu xé cậu. Đã vậy, sáng hôm sau liền bỏ đi, để mặc Thiên Tỉ đau đớn tột cùng nơi tâm hồn lẫn thể xác.
      

  Vương Tuấn Trình ngay hôm đó đã công bố kết hôn cùng một cô gái là con của viên chức cấp cao, ai nghe thấy cũng đều ghen tị chúc mừng, riêng Thiên Tỉ biết tin, chỉ biết cười điên dại, rồi lại gào khóc như một đứa trẻ bị dành mất mòn đồ mà bản thân quý nhất, khóc hết ba ngày ba đêm, Thiên Tỉ thắt cổ tự vẫn. Tuấn Trình nghe tin Thiên Tỉ tự tử thì kinh ngạc, tức tốc chạy đến. Nhưng anh ta đã trễ, Thiên Tỉ bây giờ chỉ còn lại một đống tro tàn, Tuấn Trình điên cuồng thét lên, gục hẳn xuống đất ôm chặt hũ cốt của cậu mà khóc lóc thảm thiết. Anh ta sau lễ tang cậu thì hủy hôn ước của mình với cô gái kia, tự tay đưa tro của Thiên Tỉ về lại căn nhà cuối đường. Tại tầng hầm này, hắn gục xuống quỳ trước hũ tro kia suốt một tuần, tay miết chặt đôi nhẫn năm nào. Tuấn Trình sắc mặt tiều tụy như một con nghiện, thờ thẫn bước đến cây dương cầm trắng tinh góc phòng, tay lướt theo gia điệu tha thiết, giai điệu ngày nào anh và cậu cùng nhau viết nên, giai điệu ngày nào cả hai cùng vui vẻ đàn cùng nhau…  Thế mà anh lại ham mê tiến thân, lại vì ham muốn bản thân mà vứt bỏ cậu, Tuấn Trình vừa đàn vừa khóc, lại vừa cười, điên dại.
         

 Người xung quanh sau này không còn thấy Tuấn Trình lui đến ngôi nhà đó nữa, sự nghiệp của anh ta cũng xuống dốc sau khi hủy bỏ hôn ước với cô gái kia, Tuấn Trình sa đọa, cả người lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu, bộ dạng anh tuấn khi xưa biến mất, chỉ còn lại một kẻ tóc tai bù xù, người khô cằn. Một người đam mê âm nhạc biết được danh tiếng trước đây của Tuấn Trình tìm đến mời anh ta đàn một bản vào buổi hòa nhạc. Tuấn Trình đến, tự mình đàn bản nhạc đầu tiên mà Thiên Tỉ cùng anh phổ nhạc. Nốt nhạc cuối cùng kết thúc, ngón tay anh ta vừa nhấc khỏi phím đàn thì cũng là lúc cả thân người Tuấn Trình đổ ập xuống thân dương cầm. Anh ta chết, chết ngay khi bản nhạc kia chấm dứt, chết gục bên chiếc đàn.

Tuấn Khải bừng tỉnh, đèn pin tắt ngóm từ lúc nào, chỉ còn một ngọn nến le lói cháy trong góc phòng. Hắn như kẻ vô hồn từng bước rời khỏi tầng hầm, từng bước từng bước đến chỗ cây dương cầm trắng tinh. Không nhạc phổ, tay hắn tự nhiên lướt trên phím đàn, chơi một bản nhạc lạ lẫm dù trước đây hắn chưa từng nghe bao giờ. Từng nốt nhạc, từng phím đàn, nước mắt hắn lại tuông rơi, tiếng đàn kết thúc, Thiên Tỉ đã ngồi cạnh hắn từ lúc nào.

"Thiên Tỉ, anh xin lỗi". Mắt Tuấn Khải đầy nước, đỏ hoe, vô thức nhìn thẳng người con trai có đôi mắt buồn rầu kia.

"Đã quá muộn để xin lỗi."

"Thiên Tỉ, đừng hại người nữa, anh sẽ đi theo em"

"Đi đâu ?"

"Anh sẽ mãi mãi ở cạnh em, sẽ không bao giờ lừa dối em, sẽ luôn bên cạnh em sẽ không bao giờ lừa dối em, sẽ luôn yêu em, như trước đây anh đã từng."

Khóe mắt Thiên Tỉ rơi lệ, cậu khóc, một hồn ma khóc.

"Em sẽ đợi anh."

Thiên Tỉ biến mất, ngày hôm sau, người ta phát hiện, người nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi Vương Tuấn Khải đã chết, là tự tử. Hắn nằm gục bên cây dương cầm trắng, bên cạnh là một con dao nhuốm máu đỏ tươi. Dù là chết nhưng khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười. Những vụ tự tử sau cái chết của Tuấn Khải cũng chấm dứt, bản nhạc tử thần kia như một huyền thoại mà biến mất, chỉ còn những nghệ sĩ thời ấy còn may ra biết về danh tính của nó : "Oán hận"

Về sau, hằng đêm, người xung quanh căn nhà cuối đường thường nghe thấy những giai điệu lạ từ ngôi nhà đó. Không còn là âm thanh não nề, thê lương như trước đây, giai điệu bây giờ nhẹ nhàng sâu lắng, ấm áp. Còn có người nói rằng, đêm đêm, có một đôi tình nhân đàn cùng nhau trên cây đàn dương cầm trắng, cùng nhau cười nói vui vẻ thâm tình.

Cũng không lâu sau đó, trong một đêm khuya tĩnh mịch, một ngọn lữa bùng lên, cả ngôi nhà đều bị thiêu cháy hoàn toàn chỉ riêng chiếc dương cầm là vẫn còn tồn tại mà không bị vết cháy nào, phải chăng tình yêu của họ cùng họ đã sớm được siêu thoát.

End ngoại truyện.

Cái kết Yinn có sử dụng ý tưởng của một cuốn Ficbook. Đến đây cũng xin hy vọng là mọi người sẽ thích.

.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top