21
Tan và hợp
_______.._..______
Tuấn Khải đem tầm mắt phóng ra ngoài khung cửa kính,từng bông tuyết trắng bắt đầu rơi lấp đầy những khoảng trống vô hình trên đường, anh đưa tay chạm vào cổ cảm giác đau đớn xông lên đến đại não, anh nhíu mày khẽ xoa xoa mi tâm. Tuấn Khải thôi nhìn ra ngoài đưa tầm mắt trở về vùi đầu vào đống tài liệu vẫn chưa giải quyết.
Anh thật sự muốn quên...
Quên hết đi...
Đúng lúc đó điện thoại rung lên là Vương Nguyên. Anh giở giọng uể oải đáp.
"Anh mệt rồi...không thể làm thêm được đâu!".
"Dịch Dương Thiên Tỉ bảo sẽ đến gặp anh đó!"
"Sao cơ?"
Tuấn Khải bật dậy, chân mày vô thức nhíu lại. Thiên Tỉ sẽ đến gặp anh? Nhưng vì chuyện gì? Chuyện căn nhà ư?.
"Anh ấy sẽ đến vào ngày hôm nay" Vương Nguyên mặc kệ phản ứng của Tuấn Khải mà nói tiếp.
"Có lẽ là chuyện căn nhà".
Căn nhà đó...
Ha, có lẽ Vương Tuấn Khải ngươi quá coi trọng bản thân mình rồi. Làm sao Thiên Tỉ có thể đến đây nói chuyện yêu với anh được chứ, không phải chính anh là người buông tay trước sao... à không... chính anh là người làm tổn thương Thiên Tỉ trước mới đúng.
Nghĩ đến đấy khóe miệng Tuấn Khải vô thức nhếch lên tạo thành một nụ cười buồn. Anh trả lời qua loa với Vương Nguyên rồi ngắt máy lại đưa đôi mắt của mình tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
_____________
Bên ngoài rất lạnh, tuyết cũng đã bắt đầu rơi. Thiên Tỉ hít một ngụm khí lạnh đem tay cuộn thành nắm đấm không tự chủ mà run nhẹ. Trước mặt cậu là phòng làm việc của Vương Tuấn Khải, chỉ cần đẩy cửa bước vào bên trong là anh và cậu sẽ đối mặt với nhau, không lẩn tránh không bỏ chạy và cũng chẳng còn níu kéo.
Cậu đến đây không phải níu kéo và cũng chẳng có tư cách níu kéo Tuấn Khải. Là cậu ngu ngốc rời đi trước, là do cậu phụ lòng anh trước. Cậu càng không muốn lợi dụng anh... chỉ là cũng mong đến đây để thỏa lòng nhớ nhung vậy có gọi là lợi dụng không?
Thiên Tỉ trầm mặc cuối đầu đưa tay chạm vào khóa cửa lạnh ngắt. Cánh cửa bật mở lập tức không khí ấm áp nên trong bao trùm lấy cậu, thoạt vô cùng ấm áp. Đồng tử chợt dừng lại trước thân ảnh vẫn đang xoay người về phía cậu, ánh mắt xa xăm vẫn không ngừng nhìn chăm chú vào những bông tuyết trên nền trời.
Khoảng cách chỉ là vài bước nhưng mãi không thể với tới được. Anh giờ là chủ tịch Vương đại không còn là Vương Tuấn Khải hết lòng bảo hộ cậu ... anh là nam nhân vạn người mê còn cậu chỉ là một người nhỏ bé trong thế giới của anh mà thôi. Nghỉ đến đó trái im cậu không thoát khỏi một trận đau nhói.
"Ngô tổng ... tôi tìm anh về chuyện căn nhà".
Không khí im lặng vẫn một mực bao quanh căn phòng. Tuấn Khải không trả lời cậu cũng thôi không nói nữa. Khi thấy im lặng đủ lâu, anh xoay ghế đối mặt với cậu và một nụ cười giễu cợt trên môi.
"Xin lỗi tôi không nghe thấy"
Thiên Tỉ mặc kệ giọng nói khinh thường của Tuấn Khải, tiếp tục lên tiếng.
"Tôi đến là muốn xin anh gia hạn thời gian giải tỏa căn nhà".
"Ha..." Tuấn Khải cười lạnh. Không khí mỗi lúc một lạnh dần. Tuấn Khải rời ghế bước lại gần Thiên Tỉ.
"Xem như... tôi cầu xin anh". Thiên Tỉ thì thầm như vỡ vụn.
"Đây là cầu xin ... không phải xem như gì cả". Từng lời nói như xoáy vào tâm can cậu, đôi mắt không dấu nỗi sự ngạc nhiên, thân hình thoáng chốc run rẩy bàn tay bám chặt vào gấu áo.
"Tôi cầu xin anh... chỉ là gia hạn thêm một thời gian thôi".
Thiên Tỉ hạ giọng cầu xin, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào Tuấn Khải nên cậu cũng không biết anh đang nghỉ gì nhưng... nếu nhìn lên khi nhìn thấy nụ cười xa lạ kia có thể cậu sẽ rất đau... đau đến khóc mất!!!
Nhưng anh không cười nữa, anh bước về phía Thiên Tỉ, mùi hương của anh chạm vào khứu giác không khỏi khiến trái tim cậu đập liên hồi.
"Là vì nam nhân kia"
Thiên Tỉ ngẩng đầu lập tức nhìn thấy biểu hiện của anh mà không khỏi cảm thấy xa lạ.
"Không... ách... là vậy nhưng... ".
Cổ tay cậu bị một lực mạnh mẽ nắm lấy nhất thời cảm nhận được sự tức giận trong người anh.
"Hay cậu nghĩ tôi còn yêu cậu... đem chuyện này ra để hành hạ tôi".
Tuấn Khải ngắt lời, ném mạnh Thiên Tỉ sang một phía. Thiên Tỉ chợt thấy toàn thân nhức nhối, đau khổ trong đáy mắt lập tức xuất hiện. Cậu nhìn nụ cười trên môi anh, nụ cười mỗi lúc một đậm, đem trái tim cậu ra xé nát. Khi nóng rát trên khóe mắt cậu sắp không kìm được nữa cậu nhanh chóng gạt tay anh ra xoay người định rời đi.
"Xin lỗi đã làm phiền anh..."
Cánh cửa đã gần trước mắt nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà lặng lẽ rơi lạnh buốt bên má. Khi tay vẫn chưa mở được cửa, một bên tay kia liền bị Tuấn Khải kéo lại.
"Tại sao lại khóc?"
Câu hỏi của anh như đem quá khứ của hai người dội ngược trở lại. Thiên Tỉ lau nước mắt thì thầm.
"Không liên quan đến anh"
"Cậu đến cầu xin tôi, giờ lại bảo là không liên quan có phải xem tôi là quá rảnh rỗi không?" Tuấn Khải thôi cười tay vẫn nắm chặt lấy cậu như sợ cậu chạy mất.
"Đúng là tôi đến cầu xin anh... nhưng từ đầu đến cuối đều nghe anh sỉ bả tôi... anh vui lắm sao?. Thiên Tỉ hét lớn, cậu nghe tiếng mình vọng lại đầy oán trách. Tuấn Khải thôi cười, anh không nói gì chỉ để mặc cậu trút giận.
"Tôi không phải là không đồng ý" Tuấn Khải buông tay Thiên Tỉ ra xoay người trở lại bàn làm việc.
"Tôi sẽ gia hạn cho cậu, bao lâu cũng được. Cứ sống ở ngôi nhà đó cùng nam nhân của cậu nhưng... cậu phải ở bên cạnh tôi, làm theo lời tôi."
"Sao?".
Thiên Tỉ tròn mắt nhìn bóng lưng trước mắt, cậu cảm thấy người cầu xin lúc này không phải cậu. Trong khoảnh khắc cả hai hoán đổi vị trí, đem quá khứ đau khổ vứt hết đi.
"Cậu có thể đồng ý ở bên tôi và tiếp tục sống ở ngôi nhà đó hoặc bỏ đi và tôi sẽ lấy lại nó"
Tuấn Khải chắp tay chống cằm chờ đợi câu trả lời của Thiên Tỉ. Một khoảng không im lặng thật dài, lhoong khí mỗi lúc càng trở nên khô khốc.
"Vì cớ gì mà muốn tôi ờ bên cạnh anh".
Tuấn Khải không trả lời vẫn đem mắt dán vào từng hành động của cậu.
"Tôi ở lại".
Thiên Tỉ nghe thấy tiếng mình vọng lại, dù biết bản thân sẽ bị tổn thương lần nữa nhưng cuối cùng vẫn dùng nó để được ở bên cạnh Tuấn Khải.
"Đến đây"
Nghe lời Tuấn Khải, Thiên Tỉ chậm rãi bước về phía anh thả bản thân vào lòng anh. Thiên Thỉ thấy nước mắt mình chảy ra thấm vào y phục của Tuấn Khải, bàn tay to lớn của anh vẫn không ngừng vuốt ve trên lưng cậu, cảm giác như được trở về quá khứ.
"Em không được khóc".
_Hết chap 21_
__________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top