chương 32

Thiên Tỉ sải bước trên đường bất giác nở một nụ cười khó hiểu, nụ cười đó trong bóng tối thật quỷ dị tựa như đau lòng lại có chút cảm thán, tựa như nể phục lại có chút giận dỗi , bóng dáng cậu khuất dần trong màn đêm tối. Ở Vương Gia khi Khải Lỵ trở về biết chuyện thông qua lời bác quản gia, liền tức giận đùng đùng muốn cho Tổ Nhi và Tuấn Khải một bài học, nhưng lại bị bác quản gia ngăn cản bắt trở về phòng rồi khóa cửa lại, cô đập cửa la lối um sùm, nước mắt cô bất giác chảy dài
tại sao, tại sao cô chỉ mới đi một lát thôi mà, vì cớ sự gì lại có chuyện này xảy ra, cô cũng hiểu vài phần đi. Nhưng Khải Lỵ thật không hiểu nổi, với tính cách của Tuấn Khải thì sẽ dễ dàng nhìn ra đâu là đúng, đâu là sai, vậy thì tại sao lại không nhìn ra khuôn mặt dối trá của Tống Tổ Nhi cơ chứ. Cô thật không cam tâm, tại sao họ lại ức hiếp anh Thiên Tỉ của cô cơ chứ, họ thật là độc ác. Anh Thiên Tỉ của cô vẫn còn đang bị thương lại ở ngoài một mình như thế, không biết có làm sao không, cô thật lo lắng muốn chạy ra đi tìm Thiên Tỉ nhưng cửa phòng lại khóa chặt thật là làm cô tức chết.

***
Đã một tuần kể từ khi Thiên Tỉ rời khỏi Vương Gia, từ hôm mà cậu bỏ đi anh cứ đi mượn rượu giải sầu mãi thôi.

Tại quán bar tiếng nhạc ồn ào , không gian thoải mái , những đôi nam nữ đang vui đùa lắc lư theo điệu nhạc sôi động trên sàn nhảy. Người qua kẻ lại làm cho bầu không khí vô cùng náo nhiệt
Nhưng trong một căn phòng vip không khí thật căng thẳng đến nổi người ta cảm giác nghẹt thở. Chí Hoành , Sát Tinh, Sát Hổ, Sát Từ ngồi nhìn Tuấn Khải uống hết ly này đến ly khác mà thở dài.
Thường ngày trong đám người bọn họ, Tuấn Khải là người trầm tĩnh với tính tình quả quyết nhất, nhưng hôm nay nhìn Tuấn Khải như thế này, không còn sự oai nghiêm phong độ, không còn sự tuyệt tình lãnh khốc, chỉ nhìn thấy trong mắt anh chứa đựng sự nhớ nhung cùng với phiền muộn.

Tuấn Khải cứ uống đến khi nằm gục trên bàn, nhóm Tứ Sát mới đưa anh về nhà. Đặt Tuấn Khải nằm trên giường , nhìn khuôn mặt tiều tụy của Tuấn Khải bọn họ cũng thật hết cách. Bác quản gia lo lắng đem ly nước giải rượu cho anh, từ khi Thiên Tỉ rời khỏi, ngày nào Tuấn Khải cũng như một con sâu rượu. Không có lúc nào là anh tỉnh táo cả, hết đến quán bar uống rượu thì về đến biệt thự cũng một mình vào thư phòng uống cho say, bác cùng Tổ Nhi dùng hết sức mình  để khuyên anh nhưng cũng không được. Chỉ trong chốc lát anh lại tỉnh dậy , Chí Hoành thấy anh thức giấc đã tỉnh táo lại một chút mới nói.

Chí Hoành : - được rồi! Rượu! Cũng đã uống rồi! Bây giờ đã đến lúc cậu nên tỉnh táo lại, cậu phải trở lại một Vương Tuấn Khải mà bọn tôi quen biết trước đây, một Vương Tuấn Khải vô tình, lãnh khốc. Một Vương Tuấn Khải tàn nhẫn và nguy hiểm!!!

Anh mệt mỏi nhìn Chí Hoành nói

Tuấn Khải : - Chí Hoành! Chuyện trong bang tôi không còn tâm trạng để quan tâm đến nữa, cậu hãy giúp tôi cai quản một thời gian, bây giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi!!!!

Chí Hoành : - được!!!

Tống Tổ Nhi đứng ngoài cửa quan sát trong phòng từ đầu đến cuối, cô nhìn thấy Tuấn Khải suy sụp như vậy trong lòng cũng đau. Tổ Nhi quay về phòng mình cầm điện thoại bấm một dãy số

- chuyện gì!?

Tổ Nhi : - chủ nhân! Vương Tuấn Khải đã hoàn toàn bị Thiên Tỉ hủy hoại, bây giờ hắn chỉ làm bạn với rượu, chuyện của hắc vương bang cũng không quan tâm đến!!!!

- hahaha! Mẹ cậu ta ở dưới chắc không ngờ đứa con trai của ả cùng Vương Minh Tuấn lại bị một nam nhân hủy hoại!!! Ta sẽ bắt con trai của ả phải trả món nợ mà cô ta và Vương Minh Tuấn đã nợ ta!!!!!!

Trong phòng ngủ của Tuấn Khải , Sát Từ nhìn thấy Tổ Nhi lén lút bỏ đi y mới đứng lên đi tới đóng cửa lại. Lúc này Tuấn Khải không còn dáng vẻ say sưa như vừa rồi, anh đứng lên vuốt lại mái tóc rối bù của mình, lúc này khuôn mặt lạnh lùng tỏ ra đằng đằng sát khí và cặp mắt sâu thăm thẳm của Tuấn Khải nhìn vào thật đáng sợ. Anh chỉnh lại bộ âu phục lộn xộn trên người mình sau đó tao nhã ngồi xuống sopha trước mặt nhóm Tứ Sát.

Sát Tinh : - Tuấn Khải! Tiếp theo cậu định làm gì!?

Tuấn Khải : - tất nhiên tôi sẽ khiến những người muốn làm hại đến Thiên Tỉ và tôi, phải chết một cách thê thảm nhất!!!

Nhóm Tứ Sát nhìn thấy dáng vẻ căm phẫn này của Tuấn Khải liền biết đám người đó không có ngày yên ổn. Sát Tinh nhìn khuôn mặt độc ác và ánh mắt đằng đằng sát khí của anh, trong lòng thầm cầu nguyện cho bọn họ, cầu nguyện sao cho họ chết một cách dễ dàng. Khi nhóm Tứ Sát đã về hết, anh mới ra ban công nhìn lên bầu trời đầy sao mỉm cười  tự nói trong lòng mình

Tuấn Khải : - " bảo bối! Đợi anh"

_______________phân cách_____________

Sáng hôm sau anh không muốn rời giường, cứ nằm trên ấy mãi đến lúc cánh cửa được mở ra anh cũng không quan tâm mà nằm im trên đó. Những tiếng va chạm của đồ vật làm Tuấn Khải bực mình mở đôi mắt lờ mờ của mình ra, đập vào mắt anh là bóng dáng của Tổ Nhi đang dọn căn phòng cho anh. Tuấn Khải nhíu mày nhìn chiếc áo choàng ngủ trên người cô ta, sau đó bật ngồi dậy, ánh mắt hiện lên tia giận dữ.  Thấy anh ngồi dậy Tổ Nhi liền nói với giọng yểu điệu

Tổ Nhi : - anh đã tỉnh!!!

Anh tức giận nắm chặt cổ tay của Tổ Nhi, dùng giọng hung hăng nói

Tuấn Khải : - ai cho phép em mặc đồ của Thiên Tỉ!!! Mau cởi ra ngay cho anh, không ai có tư cách mặc đồ của Thiên Tỉ cả!!!!!!

Tổ Nhi : - anh Khải....!

Cô ta nói với giọng nhõng nhẽo. Tuấn Khải càng nghe giọng nói ẻo lả đó càng hiện lên cảm giác chán ghét.

Tuấn Khải : - cởi ra!!!!

Anh quát lên thật lớn, cặp mắt chứa đựng nộ khí làm Tổ Nhi giật cả mình. Cô ta không dám nói gì thêm liền vào phòng tắm thay đồ ra. Tuấn Khải đang ngồi bực bội trên ghế sopha, tay cầm ly rượu nâng lên uống một ngụm, chất lỏng vừa đắng vừa cay làm cho lòng Tuấn Khải nóng ran lên. Trong lòng Tuấn Khải tức đến nổi không nói nên lời, anh cố kìm chế lửa giận trong lòng mình.

Tuấn Khải thật không ngờ vào lúc này Tổ Nhi với thân thể trần truồng chỉ quấn trên người một cái khăn tấm bước ra ngoài. Cô bước đi ẻo lả đến trước mặt Tuấn Khải, anh không hề dao động trước thân thể quyến rũ của Tổ Nhi, cặp mắt thờ ơ của anh không hề liếc mắt nhìn cô ta một lần.
Tổ Nhi vươn tay tháo bỏ cái khăn tấm trên người mình, hiện ra trước mặt Tuấn Khải là thân thể trắng nõn của cô, anh cau mày cảm giác chán ghét hiện rõ lên khuôn mặt cương nghị . Tuấn Khải tức giận đứng lên nhặt lấy cái khăn tấm từ dưới mặt đất lên , quăng thẳng vào khuôn mặt phóng đãng của cô ta

Tuấn Khải : - cút!!!!

Anh thật sự không muốn nổi nóng với cô ta như vậy, vì anh biết hiện tại chưa phải là lúc. Nhưng Tuấn Khải thật không muốn nhìn đồ phụ nữ dâm đãng như vậy. Trong mắt anh chỉ có Thiên Tỉ, ngoài Thiên Tỉ ra anh không thèm liếc mắt đến một người nào hết. Tổ Nhi bị Tuấn Khải từ chối làm cô cảm giác xấu hổ, trong lòng căm phẫn bước ra ngoài. Về đến phòng của mình , cô tức giận gọi vào một dãy số của ai đó.

Tổ Nhi : - chủ nhân hãy tiến hành theo kế hoạch! Mỗi đêm vào lúc 11h khuya, Vương Tuấn Khải sẽ từ bar về nhà, ngài hãy cho người tấn công anh ta tại đó, tôi sẽ ở nhà tìm miếng ngọc bội kia!!!!!

Cô  yêu Tuấn Khải nên không muốn làm hại đến anh, nhưng hôm nay Tuấn Khải lại đối xử với cô như vậy làm cô cảm giác nhục nhã vô cùng . nếu anh đã không nể tình vậy thì đừng trách cô độc ác.

- được!!! Tôi sẽ an bài người đi ám sát Vương Tuấn Khải ! Nhớ phải tìm ra miếng ngọc bội đó và con dấu của Bang Bad Boy bên Trung Đông nữa!!!

Tuấn Khải ngồi ung dung trong thư phòng. Cặp mắt sâu thăm thẳm hiện lên tà khí, anh đã nghe được hết toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi.

Tuấn Khải : - rốt cuộc các người cũng bắt đầu lồi đuôi cáo ra ngoài rồi!

Tuấn Khải nhếch môi cười một cách sảng khoái, anh chuẩn bị đánh trả bọn họ một cách bất ngờ.

***

10h tối mọi chuyện cũng giống như thường ngày , hôm nay thời tiết thật tốt. Gió mát mẻ thổi nhẹ nhàng lung lay những cánh cây trên mấy cây cổ thụ mọc hai bên lề đường. Trên bầu trời có rất nhiều vì sao làm cho cả con đường sáng hơn ngày thường. Trước cửa quán bar đứng sẵn là những tên thuộc hạ của Tuấn Khải, lúc này anh đã say mèm không còn đứng vững được nữa mà đặt sức của mình trên người chả Sát Hổ. Sát Từ đứng bên cạnh quan sát xung quanh sợ có người thừa cơ ám sát Tuấn Khải.

Từ xa một cô gái đi đến hỏi đường, trong lúc họ không để ý đến thì một nhóm người áo đen xong tới, họ đồng loạt tấn công Tuấn Khải, Sát Hổ và Sát Từ. Tuấn Khải đã say mèm nên không còn ý thức mà đánh trả, một viên đạn bắn trúng eo của Tuấn Khải làm anh ngã quỵ xuống đất, máu tuôn ra như thác. Sát Hổ và Sát Từ hoảng hốt ra lệnh cho thuộc hạ bảo vệ Tuấn Khải

Hai người đánh nhau với bọn áo đen, họ ra tay thật tàn nhẫn và độc ác, mục đích của bọn họ là lấy cho bằng được mạng của Tuấn Khải. Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, bọn người áo đen đã bị thuộc hạ của Tuấn Khải chế ngự một cách gọn ghẽ. Một tên cầm đầu thấy tình hình không ổn liền quay đầu chạy mất.

***

Trước cửa phòng cấp cứu một tốp người nôn nóng đi đi lại lại . Chí Hoành không thể nào ngờ Tuấn Khải lại bị thương nặng đến như vậy, Tuấn Khải là người với tính cảnh giác rất cao , anh sẽ không bao giờ lơ là đến như vậy . Sát Tinh không nói gì , cặp mắt sắc bén nhìn vào cửa phòng phẫu thuật. Khải Lỵ vì còn giận Tuấn Khải nên không đến nhưng cô cũng rất lo lắng cho anh, cứ 2, 3 phút là gọi hỏi tình hình của anh một lần.

Tổ Nhi và bác quản gia lo lắng đứng một bên không nói gì. Sắc mặt bác quản gia tái méc, ông nghe nói vết thương của Tuấn Khải rất nghiêm trọng, còn Tổ Nhi thì bình tĩnh đứng quan sát tình hình chung quanh. Đột nhiên cánh cửa lớn của phòng phẫu thuật được mở ra, Tổ Nhi liền chạy tới hỏi

Tổ Nhi : - tình hình của anh Khải sao rồi bác sĩ!?

👨 : - tình hình của bệnh nhân đang trong tình trạng rất nguy kịch, có thể không qua khỏi ngày hôm nay, chỉ có thể ngồi chờ kì tích xuất hiện!!!

Sau khi Tuấn Khải được đưa vào phòng săn sóc đặc biệt, Chí Hoành không cho nhiều người vào trong phòng chỉ có nhóm Tứ Sát mới được vào trong. Những người khác đều bị Chí Hoành đuôi về hết, y không muốn họ quấy rầy Tuấn Khải.

Tổ Nhi đứng quan sát tình hình và sau khi xác thực Tuấn Khải thật sự bị thương nặng , cô mới cùng bác quản gia về biệt thự Vương Gia. Trong lúc Tuấn Khải không có ở nhà, Tổ Nhi đã lục tung phòng ngủ và thư phòng của anh , nhưng vẫn không tìm được miếng ngọc bội kia. Sau khi Tổ Nhi trở về phòng mình , cô lấy điện thoại di động bấm một dãy số.

- có chuyện gì!?

Giọng nói uy nghiêm của người đàn ông vang lên.

Tổ Nhi : - chủ nhân! Vương Tuấn Khải thật sự bị thương nặng có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Còn nữa thuộc hạ không tìm được miếng ngọc bội tại biệt thự Vương Gia

- được, ta biết rồi! Nói với "......." cho người âm thầm thây tóm thế lực của Hắc Vương Bang !

Tổ Nhi : - dạ! Thuộc hạ sẽ liên lạc với "........" ngay!!!

______________________________________

Ad : ui các nàng hiểu nhầm anh công của TTs rồi😆

ʕっ•ᴥ•ʔっ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top