Chap23(H cấp độ Min)
"Tiểu Khải, anh đói không?"
""Em đừng đánh lảng nữa, nói anh nghe, em đã nhớ lại chưa?"
Hắn có chút bực bội, hay nói đúng hơn là hắn tức giận khi thấy cậu cứ lảng tránh câu hỏi của hắn. Thiên Tỉ cũng thấy thái độ của Tuấn Khải thay đổi, cậu hờ hững buông tay hắn ra, cũng chẳng biết trả lời ra sao nên chỉ cúi mặt cắn cắn đôi môi. Hắn nhổm người lần nữa kéo cậu lại gần, hắn dùng lực nâng cằm cậu lên một chút, nhìn thẳng mắt cậu một chút, đôi mắt hổ phách mà hắn luôn nhung nhớ nhưng bây giờ đôi mắt ấy sao lại mọng nước rồi, lại đỏ hoe len nữa rồi.
"Em... quên hết rồi sao?"Hắn thất vọng nói.
Mặc kệ hắn dùng sức bóp mạnh cằm cậu cũng không hất tay hắn ra, chỉ thấy đau bên trong hơn bên ngoài, trái tim như bị bóp nghẹn đến tột cùng:"Quên hay nhớ quan trọng vậy sao? Trước đây em không quan tâm mọi chuyện thế nào, không cần biết anh và Lâm Phi Yến ra sao, cũng chẳng bận tâm anh có tình cảm với em không, mặc kệ, quá khứ em thà muốn quên hết." Mới đó hắn cũng đã nới lỏng cằm cậu ra, đôi tay hắn bâng khâng giữa không trung, không biết nên lau nước mắt hay nên nhanh nhẹn ôm bờ vai bé nhỏ run run lên kia vào lòng, thế mà cậu tiếp:"Phải, em chẳng nhớ ra cái gì, em cũng chẳng muốn nhớ nữa. Em chỉ cần biết từ khi anh xuất hiện thôi, anh đến làm cuộc sống của em rối tung, cái gì mà còn hỏi tên em, cái gì mà còn khen nó đẹp, anh chỉ là dọa người. Nhưng em lại thích, tim em cứ lỗi nhịp hoài, nhiều lúc những cơn đau trên đầu khiến những mảng kí ức cũ như ùa về lại như ẩn hiện mà biến mất. Em chỉ cần biết là em muốn anh, muốn tất cả của anh cũng ghét bỏ cả Lâm Phi Yến nữa, em sao vậy? Em đang bị làm sao vậy?"
Thiên Tỉ nấc lên từng nhịp, đôi vai bé nhỏ rung lên yếu ớt, cậu đã nói hết rồi, nhẹ nhàng làm sao khi cuối cùng cũng nói lên hết tình cảm bản thân. Còn Vương Tuấn Khải, hắn vẫn đang nghe cậu nói, hơn nữa thấy cậu khóc, hắn cũng đau lắm, hắn cũng tự trách nhiều lắm, trước kia hắn cũng làm cậu khóc, bây giờ cậu cũng vì hắn mà khóc. Hắn rốt cuộc phải làm sao đây?
"Không làm sao cả. Tiểu Khải, anh bên em được không? Đừng đi có được hay không?"
"Ừm, anh không đi."
Vương Tuấn Khải ôm Thiên Tỉ vào lòng, đặt cằm bên vai cậu, hít hà mùi thơm trên tóc cậu. Hắn biết bản thân không phải là con người nhưng vẫn muốn được ích kỉ ở bên cậu, sẽ là được hay không nếu hắn cố gắng tất cả để mang lại hạnh phúc cho Thiên Tỉ.
.
.
.
.
.
"Cái này để đó, đúng rồi! Để đó đi!"
Không khí trong căn biệt thự cổ hôm nay rất đặc biệt, nhộn nhịp hơn bình thường. Người ra kẻ vào rất nhiều, bắt nguồn từ việc Vương Nguyên muốn tới đây ở. Ban đầu Lưu Chí Hoành tất nhiên từ chối nhưng do bản thân Vương Nguyên có quá nhiều lý do như ở cùng thì việc sử lý công ty sẽ dễ dàng hơn hay Vương Tuấn Khải cũng ở đây nên anh cũng phải ở đây, như vậy Chí Hoành cũng đành nhắm mắt làm ngơ để Vương Nguyên thỏa thích dọn đến phòng mình ở, là ở chung!
Ở chung?!?
"Anh sao dám để đồ vào đây?"
Lưu Chí Hoành tức tối khi thấy căn phòng quen thuộc của mình đột nhiên bị thay đổi đến chóng mặt. Y quay lại lườm Vương Nguyên thì anh lại thản nhiên mở tủ lấy quần áo chuẩn bị phòng tắm, y dường như đang bị bơ.
"Tín!"
Vừa dứt lời, La Đình Tín mặt lạnh như tiền đi từ ngoài vào cúi chào hai người:"Cậu Vương, Đại thiếu có gì sao?"
"Bảo quản gia cho mấy người lên đưa hết đồ của anh ta ra ngoài." Chí Hoành ngồi xuống sofa xem sách, Vương Nguyên đứng bên cạnh thấy vậy liền lừ mắt với La Đình Tín ngay. Chỉ tội Đình Tín, hắn không biết phải là sao để đôi mặt với hai ngọn lửa đang phừng phừng cháy trước mắt, hắn bối rối nhìn hết bên kia sang bên này.
"Còn không mau đi."Thoạt nhiên y tức giận đập bàn ra lệnh.
"Tín, cậu cứ ra ngoài đi, còn đâu để tôi lo."
La Đình Tín gật đầu rồi bước ra ngoài.
Lưu Chí Hoành gập lại quyển sách rồi nhíu mi rất không hài lòng, y đưa đồng hò lên xem giờ rồi khẩn trương đứng dậy có ý muốn rời đi. Nhưng vừa đi tới cửa, bản thân lập tức bị một lực kéo lại rồi bị đẩy vào trong góc tường. Chưa kịp nói gì đột nhiên cảm thấy có thứ ấm ấm mềm mềm áp lên môi,là anh hôn y. Vương Nguyên dùng hai tay của mình khóa chặt tay y để bản thân y không có cơ hội phản kháng, dầu lưỡi lanh lợi tách hàm răng của y rồi tiến vào khuây lộng bên trong. Anh đùa giỡn với chiếc lưỡi của y, mút nhẹ đôi môi anh đào và si mê hưởng thụ vị ngọt khó cưỡng cho tới khi cảm nhận được cả người Chí Hoành đang dần lả đi, hơi thở chở lên gấp gáp mới luyên tiếc thả ra.
Lưu Chí Hoành do bị mất không khí trong vài phút mà vừa được thả ra, y lập tức ủ xìu ngã trong vòng tay Vương Nguyên khó khăn ngụm lấy từng hớp không khí hiếm hoi.
"Em... đừng lạnh nhạt anh nữa." Anh khốn khổ nâng cằm y lên, nhìn y mặt đỏ tai đỏ, đôi môi khẽ mở thật có sức câu dẫn khác thường.
Lưu Chí Hoành sau khi bị hôn tới mê mẩn con người mới nghe loáng thoáng bên tai tiếng nói trầm ổn của anh. Anh có lẽ thực sự rất buồn, nhưng y biết làm sao? Bàn tay y là một màu máu, y luôn bị ám ảnh vì điều đó, y làm sao mà xứng được với anh đây? Biết trước mọi việc sẽ xảy ra như vậy, chi bằng anh đừng nhớ lại chuyện quá khứ thì tốt biết bao, ước vậy.
"Hoành Nhi, nói anh nghe, thời gian qua em còn yêu anh hay không?"
Chí Hoành thoát khỏi vòng ôm của anh liền quay mặt sang phía khác, y thật là không dám đối diện:"Tôi... không còn yêu anh nữa."
"Nói rối!"Vương Nguyên một lần nữa ép y vào tường rồi tự tay khóa tay y lại:"Không còn yêu anh tại sao lại ôm anh, không còn yêu tại sao khi anh nhớ ra mà ôm lấy em, tim em lại đập nhanh đến vậy?"
"Tôi..."
"Nói! Tôi không cho phép em yên lặng!"
"Phải! Tôi còn yêu anh đấy, thì sao?"
Vương Nguyên sửng sốt.
"Anh biết tôi dã đau khổ thế nào khi anh quên tôi và có hôn ước với Lâm Phi Yến? Tôi kể từ khi dó đã hứa với bản thân sẽ không bao giờ mềm lòng nữa, thật vậy, tôi trở thành một tổng tài ác độc giết người không ghê tay để duy trì quyền lợi của bản thân. Tôi vậy đấy, vậy anh còn yêu tôi nữa sao?"
Lưu Chí Hoành khóc, từng giọt nước mắt long lanh lăn dài trên khuôn mặt khả ái. Nó làm Vương Nguyên đau lắm, anh không muốn thấy y khóc, anh còn tự cảm thấy bản thân mình thật có lỗi, cớ sao có thể quên được y, quên được tình yêu của mình chứ.
"Vương Nguyên trả lời tôi,... anh thấy ghê tởm tôi lắm đúng không?"
"Không!"Vương Nguyên ôm y vào lòng, thỏa sức hít hà mùi hương nhẹ nhàng trên người Chí Hoành. Trước kia làm y đau khổ vậy, chi bằng bản thân bây giờ hãy bù đắp lại tất cả cho y đi, cho y thấy một người vẫn luôn ở bên cạnh quan tam chia sẻ với y, như vậy chẳng phải tốt hơn sao.
"Anh yêu em, Hoành!"
Chí Hoành yên vị trong lòng Vương Nguyên, bên tai nghe thấy âm điêụ nhẹ nhàng của anh mà không ngăn được cảm xúc liền gật đầu rất mạnh:"Em cũng vậy, em cũng yêu anh rất nhiều."
Vương Nguyên thả Chí Hoành ra, anh hơi khom người xuống bế y(au:e hèm... là bé kiểu công túa!) nhẹ nhàng đặt lên giường.
Lưu Chí Hoành ngại ngùng đỏ mặt nhìn đi nơi khác, nếu nhìn cái bản mặt tự cho là khôi ngô của anh lúc này thì cái mặt y còn đỏ đến mức nào nữa. Anh nhẹ áp nụ hôn ngọt ngào lên môi y, yêu chiều đùa giỡn với chiếc lưỡi và đôi môi anh đào đỏ mọng khiến y khẽ rên lên từng tiếng ủy mị. Chí Hoành mặt đã đủ đỏ lắm rồi, làm sao mà vài giây trước còn lớn tiếng trách cứ đùn đẩy người ta mà giờ đã nằm bên dưới rên la ủy mị đến vậy. Nhưng mặc kệ mặt Chí Hoành có đỏ cỡ nào cũng tuyệt đối không phản ứng lại hành động của Vương Nguyên, bởi vì y hạnh phúc, hạnh phúc vì bản thân còn có thể có ngày hôm nay.
"Em... anh muốn."
Chỉ mới hôn nhẹ thôi mà cơ thể Vương Nguyên đã không chịu được rồi, anh nhanh tay ấn tay Chí Hoành vào vết cộm hiện rõ trên quần mình làm y ngại ngùng rụt tay lại.
Vương Nguyên ôm lấy y, anh khẽ hôn lên ngấn cổ chắng ngần rồi tách từng chiếc cúc áo somi y mặc, cởi đến đâu, anh liền đặt những dấu hôn đỏ đỏ ám muội đến đấy. Trên làn da trắng nõn của Chí Hoành dần có những vết hôn đánh dấu chủ quyền.
"Ư ưm... a" Lưu Chí Hoành rên lên khe khẽ càng khiến cho động lực của Vương Nguyên vểnh cao. Anh mau chóng cởi hết áo quần của cả hai rồi ôm lấy đôi vai nhỏ của y mà thầm thì:"Em không phản đối rồi nhé! Cho anh được chứ?"
Bị Vương Nguyên phả hơi thở dục vọng bên tai khiến mặt y đỏ bừng, đang là ban ngày mà làm cái chuyện này thực ngại, còn là bản thân không chút phản khảng nữa chứ, mặt mũi của y biết để đâu cho bớt cái đỏ.
"Hôn anh!"Vương Nguyên vừa đưa tay tách hai bên chân Chí Hoành ra vừa đưa tay ấn gáy y để nụ hôn của hai người càng ngày càng sâu hơn. Nhân lúc Chí Hoành còn mệ man với nụ hôn ướt át, anh nhanh chóng đưa ngón tay của mình vào bên trong.
Cảm nhận được đau đớn, y ưỡn người lên kích động:"Đau, anh... Nguyên Nguyên bỏ... em đau quá."
Vương Nguyên tiếp tục đưa ngón thứ hai vào khuếch trương còn bản thân vẫn chưa thôi đánh dấu hôn trên người y:"Thả lỏng, sẽ không đau nữa."
Đối với chuyện giường chiếu này y thật sự không có kinh nghiệm mà chỉ bối rối nghe theo lời Vương Nguyên nhẹ nhàng thở ra hít vào thả lỏng thỏa mái. Mặc anh tiếp tục đưa ngón tay vào khuếch trương, y thả lỏng cơ thể và từ phần hạ bộ có một thú chất lỏng trắng đục rỉ ra.
(Au*dưới gầm giường**lau máu mũi*
Khải+Thiên+Tín:bà au ở trong ấy sao chưa ra nhỉ?)
Vương Nguyên nhanh rút ba ngón tay của mình ra, đặt hạ bộ vốn đã cương cứng vào trước cửa hậu huyệt rồi từ từ đi vào, bên trong thật chặt, ấm đến độ ép dụng cụ của anh không thể tiến sâu vào. Vè phía Chí Hoành, y mặt mũi đỏ bừng, đau đến nỗi không ngừng rên rỉ, hai tay y bám chặt vào bên ga trải giường làm nó thực nhăn nhúm.
"Thả lỏng?!"Vương Nguyên gồng lên vẫn một mực tiến ra tiến vào, nông sâu tùy theo độ thả lỏng của Chí Hoành. Tiếng rên bên tai kèm theo sự ma sát động huyệt thỏa mãn làm anh không thể kiềm chế mà tiến thẳng phần hạ bộ vào sâu bên trong.
"Au đau... ưm... a... ư..."
Dần quen với kích cỡ của dị vật, cửa hậu huyệt ma sát co rút tạo lên từng tiếng ba ba rất ám muội.
"Chỗ đó... đau... em muốn... bắn..."
"Chỗ đó... chúng ta cùng bắn."
Vương Nguyên đưa dị vật đĩnh sâu vào bên trong của Chí Hoành gầm một tiếng, cả hai cùng bắn rồi nằm gục xuống bên vai Chí Hoành. Anh đưa tay lau mồ hôi trên chán y rồi mạnh mẽ ôm y vào lòng:"Hoành, em là của anh rồi."
Lưu Chí Hoành mặt mũi đỏ gay rụi rui đầu vào lồng ngực Vương Nguyên rồi thở ra thoải mái, cuối cùng cũng được ở bên nhau, có thể coi là điều hạnh phúc nhất rồi, nhỉ?
End chap*tung bông**tung hoa*
H thần thánh đây òi, xúc động quá, làn đầu viết H. Cho Nguyên Hoành ấy ấy trước rút kinh nghiệm, lần đầu còn nhiều sai sót nhưng sẽ viết chuẩn nếu có lần sau.
H cấp min cấp min đây*tung bông**
Thân!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top