Chap 9
Một lúc sau, tiếng trong phòng hết, may mà anh và cậu tìm được chỗ nấp tốt, không thì nãy giờ bị lũ cảnh vệ tuần tra bắt được rồi. Tuấn Khải nhìn cậu, gật đầu, cậu nhìn anh. Tuấn Khải nói:"Đánh hai tên kia, đừng để phát ra tiếng động!"
Cậu gật đầu;"liệu dùng thuốc mê được không?"
"Tùy em!"
Sau đó, Tuấn Khải tiến trước, cậu đi sau, cầm sẵn túi bột vừa rồi. Hai tên cảnh vệ vừa nhìn thấy cậu, chưa kịp hô thì đã bị anh tung một cước, cậu thì đổ toàn bộ số bột còn lại vào người hai tên kia, 1s sau đó liền ngất. Tuấn Khải nhìn cậu:"Tốt lắm, giờ thì đột nhập thôi!"
Sau đó, anh đưa tay cầm lấy tay khóa cửa, vặn một vòng. Nó không khóa, anh tiếp tục nghe, không có cái gì phát ra. Liền đẩy cửa vào. Nhìn thấy ông ta đang ôm một nữ nhân trong lòng, không mặc đồ quay lưng vào cánh cửa. anh nhìn cậu cười cười, sau đó, rút từ trong ra một con dao nhọn, lấy thêm cả 1 chiếc khăn tẩm thuốc mê đưa cho cậu. Cậu hiểu ý cầm lấy, bước đến chỗ ông ta, nhanh chóng dí khăn vào mặt ông ta. Bị bất ngờ không chuẩn bị trước, Mike vùng dậy, nhưng do tác dụng của thuốc mạnh quá, ông ta ngã xuống. Tuấn Khải chớp thời cơ, một dao đâm thẳng vào gáy ông ta. Cô gái bên cạnh chạy vào phòng tắm nhân lúc này, Thiên tỉ nhìn anh đâm vào ngáy ông ta, máu tóe ra khắp sàn, dính cả vào người cậu và người anh. Nhìn cô gái kia chạy mất, sau khi kiểm tra xem ông ta đã hoàn toàn tắt thở chưa liền nói:"Tuấn Khải, cô kia chạy vào phòng tắm rồi!"
Anh gật đầu:"Để anh!"
Sau đó anh tiến nhẹ nhàng đến phòng tắm, vặn chốt cửa, khóa rồi. Cậu bước đến, cầm kìm phá khóa đưa cho anh:"Anh thử đi!"
Anh nhận lấy, sau đó phá khóa. Cánh cửa mở ra, anh và cậu bước vào trong. Một cô gái chỉ mặc 1 chiếc áo tắm dài, ngồi vào một ngóc mà ôm đầu khóc, miệng cô ta gào lên:"Please, don't kill me...please...don't kill me..."(Làm ơn, đừng giết tôi, tôi xin mấy người, đừng giết tôi)
Anh nhìn cô ta, bước đến, nâng mặt cô ta lên. Thiên Tỉ nhìn anh, lồng ngực hơi khó chịu, tại sao anh làm thế mà ngực cậu lại khó chịu. Anh nhìn mặt cô ta, mặt cô ta bị xưng lên một mảng, còn tím lại. Nhìn xung quanh người cô ta, toàn là vết bầm tím. Anh nhíu mày, cầm tóc cô ta lôi ra ngoài. Thiên Tỉ nhìn kĩ thêm một chút, sau đó trợn mắt lên nhìn, ghé sát vào tai anh nói:"Cô ta...là con gái Mike!"
Anh hơi sốc, nhìn cô ta. Cô ta bị chính cha mình cưỡng bức sao? Cái thế giới này, loạn...loạn hết cả rồi. Sau đó, anh và cậu còn đang nói cái gì, cô ta đột hiên vùng dậy rồi lao ra ngoài, gào lên:"Where guards, where vigilante, back now, someone killed my father. Come on, where..."(Cảnh vệ đâu, cảnh vệ đâu, mau đến, có người giết cha tôi. Nhanh lên, người đâu...)
Tuấn Khải và Thiên Tỉ bị bất ngờ, cậu vội chạy ra giữ cô ta lại, nhưng không kịp, hai bên đều là cảnh vệ, rất đông. Anh lôi cậu vào trong, chốt cửa lại, lấy hai tay ôm mặt cậu nói:"Thiên Thiên, em bình tĩnh, đừng hoảng, anh sẽ bảo vệ em được chứ! Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách chạy trốn, được chưa?"
Cậu nhìn anh, tại sao anh lại nói với cậu ngọt như thế, tim cậu đập mạnh hơn, sau đó gật đầu. Cánh cửa đập liên hồi và kém theo tiếng phá khóa, anh cầm lấy tay cậu lôi ra ngoài ban công. Mở cánh cửa ra, nhìn xuống. Bây giờ cũng có nhiều cảnh vệ đang trực sẵn phía dưới, cậu hơi hoảng, nói:"Nguy rồi, họ có vũ khí, chúng ta xuốn kiểu gì đây?"
Lúc này, cánh cửa càng lúc đập càng mạnh, anh và cậu nhìn ra phía cửa, cậu bây giờ rất hoảng. Đột nhập vào ngôi nhà này chính là chui vào đường chết. Anh nhìn cậu, bây giờ trông cậu rất hoảng, anh hơi lo, nhìn xung quanh, lại thấy một cửa sổ. anh kéo cậu đến chỗ cửa sổ, nhìn ra, may mà nó gần sát với một cái cây. An mở cửa sổ, sau đó nhanh chóng trèo qua cây, vươn tay ra nói:"Mau, đưa tay cho anh, trốn nhanh!"
Nói xong, cánh cửa bị phá mở toang ra, bọn cảnh vệ nhìn thấy hai người, chạy lại. cậu nhanh chóng trèo lên cây cùng anh. Một tên cảnh vệ rút ra khẩu súng lục, nhắm thẳng vào lưng cậu, bắn một phát.
Cậu khụy xuống, anh hoảng hốt, cõng cậu lên trên vai, trèo xuống nhanh khỏi cây. Chạy lại chỗ cũ, lấy hai áo khoác ra mặc vào cho cậu cả hai. Vết thương trên lưng càng lúc càng rỉ máu, anh vội bắt một taxi gần đó, gấp gáp nói:"Quickly to the nearest hospital. Hurry up!"(Mau đến bệnh viện gần nhất. Nhanh lên!)
Tài xế mau chóng rời bánh. Anh đặt cậu nằm lên người mình, cởi áo khoác ra, khẽ lật người cậu lại, mặt cậu áp vào ngực anh. Vết thương nhìn có vẻ sâu, anh đau lòng nói:"Thiên Thiên, là anh không tốt. Không bảo vệ được em!"
Một giọt nước nóng lăn dài trên má annh, đây là lần đầu tiên trong suốt 20 năm, lần đầu tiên anh khóc, mà khóc vì một người con trai. Chắc chắn, anh đã rất yêu cậu.
Anh dùng lực, xé cái áo khoác ra, sau đó xé áo cậu dang mặc ở vùng lưng ra. Làn da trắng mịn, thế mà giờ nhuốm thêm màu máu đỏ khó chịu. Anh cầm vải áo, rịt lại vết thương không cho chảy máu nữa. Vì chạm hơi mạnh, nên cậu khó nhọc kêu lên một câu:"Anh...e..m...em...đ..au..đau..."
Anh nhẹ nhàng vuốt má cậu, đau lòng:"Thiên Thiên, cố lên em! Đến bệnh viện nhanh thôi!"
Cậu cứ rên lên vì đau, gần như ngất. Cậu muốn ngủ, nhưng anh không cho, nhất quyết bắt cậu phải tỉnh táo.
Đến bệnh viện, anh vội vàng ôm lấy cậu đang trong tình trạng gần nguy hiểm chạy vào trong, gào to:"Where doctors, I need a doctor. Quickly save him, he's going to not stand it anymore!"(Bác sĩ đâu, tôi cần bác sĩ. Mau cứu cậu ấy, cậu ấy sắp không chịu nổi nữa rồi)
Một bác sĩ nữ cùng vài y tá chạy ra, còn đẩy thêm 1 giường và có cả bình oxy, họ chạy đến, anh liền đặt cậu lên giường nói với bác sĩ:"Presto, have been save by him!"(Mau, phải cứu bằng được cậu ấy)
"We will do our best, he calmly go!"(Chúng tôi sẽ cố hết sức, cậu hãy bình tĩnh đi)
Sau đó, bác sĩ liền đẩy nanh cái giường vào trong phòng phẫu thuật, anh định vào theo liền bị một y tá ngăn lại. Anh ngồi xuống băng ghế ngoài cửa, ôm lấy đầu.
Anh là một sát thủ nổi tiếng, dẹp trai, nhà có điều kiện,...mọi thứ đều hoàn hảo. Nhưng tại sao, anh lại không thể bảo vệ được cậu ấy. Anh tiếp tục ôm đầu trầm ngâm, chỉ cần cậu ấy không sao thì anh thế sẽ làm mọi thứ vì cậu. Khi nào ậu hồi phục, anh chắc chắn sẽ tỏ tình với cậu, sẽ không để cậu phải chịu những điều nguy hiểm nữa.
1 tiếng trôi qua, không có tín hiệu
2 tiếng trôi qua, cũng như vậy
3 tiếng trôi qua, cũng y như thế
4 tiến trôi qua, cánh cửa mở ra, bác sĩ nữa ra ngoài, anh vội đứng lên hỏi:"Doctors, he stars Ok, he is not okay?"(Bác sĩ, cậu ấy sao rồi, cậu ấy không bị sao chứ?)
Bác sĩ mỉm cười, trả lời:"He's not so anymore, nothing wrong. Only thing is pretty deep wound, to recuperate a time!"(Cậu ấy không sao nữa rồi, không có gì bất ổn. Chỉ có điều là vết thương khá sâu, cần tĩnh dưỡng một thời gian)
Anh sung sướng, cúi đầu cảm ơn. Bác sĩ nói tiếp:"We moved him to a self-care room A room area of 18, you can visit!"(Chúng tôi đã chuyển cậu ấy tới phòng tự dưỡng khu A phòng 18, anh có thể tới thăm!)
Anh cảm ơn rồi chạy nhanh tới khu A phòng 18. mở cửa ra, thấy cậu đang nắm trên giường, đã được thay đồ bệnh nhân. Sắc mặt cậu nhợt nhạt, cò phải thở bằng máy oxy. Lòng anh đau quặn lại, bước đến bên cạnh giường, ngồi xuống. Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng xanh của cậu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay. Sau đó, ngồi nhìn cậu, tay vẫn nắm lấy tay cậu. nhìn bộ đồ của mình, toàn thân đen, còn dính máu nữa. Bây giờ thì không có ai ở đây, chợt nhớ tới, lấy điện thoại rta gọi cho Natha, tay vẫn nắm lấy tay cậu
"Alo, ông Natha, nhiệm vụ chúng tôi đã hoàn thành, tuy niên, Thiên Tỉ bị chúng đạn, hiện đang trong bệnh viện!"
"Cái gì, cậu đang ở đâu? Tôi sẽ đến đó ngay!"
"Tôi đang ở bệnh viện CVC, đường B, phố C!"
"Hảo, tôi sẽ đến ngay!"
"Vâng!"
Sau đó ông cúp máy, anh cất điện thoại rồi tiếp tục ngồi bên cạnh cậu. Nhìn cậu an tĩnh như vậy, anh không muốn. Anh muốn cậu tỉnh dậy, muốn thấy cậu ngắt ngủ với anh, muốn được thấy cậu cười,...Muốn tất cả. Anh thì thầm với cậu:"Thiên Thiên, em mau tỉnh lại đi. Đừng ngủ mãi như thế, em tỉnh dậy đi mà!"
"Em có biết, anh yêu em như thế nào không? Rất yêu em đó! Mau tỉnh lại đi mà!"
........................
Ông Natha đến bệnh viện, sau đó vào quầy tiếp tân hỏi. Anh Nhật theo sau, xách hai túi theo Natha. Ông đến phòng cậu, nhẹ nhàng mở cửa. Thấy anh ngồi bên cạnh cậu, tay cầm tay cậu, miệng nói chuyện với cậu tuy cậu không nhận thức được.Ông biết là oog dã man, nhưng ông vẫn đủ để biết rằng...Vương Tuấn Khải yêu Dịch Dươn Thiên Tỉ.
Ông bước tới, vỗ nhẹ vào vai anh. Anh không phản ứng, ông ngồi xuống nói:"Tuấn Khải, cậu mau thay đồ, sau đó ăn chút ít gì đi. Anh vừa hoàn thành nhiệm vụ, tôi rất khen thưởng anh. Nhưng mà, Thiên Tỉ, tôi rất tiếc. Tôi không lường trước được việc này!"
"Đây không phải lỗi của ông. Vì vậy, ông đừng nói! Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cậu ấy lại bị thế này. Tôi không trách ông!"
Ông gật đầu, nhìn Anh Nhật, Anh Nhật bước tới Tuấn Khải:"Tuấn Khải, cậu mau thay đồ đi. Như vậy nhìn người cậu rất bẩn, nên thay đồ đi!"
Anh gật đầu, nhận lấy bộ đồ trong tay Nhật, vào phòng tắm thay đồ, lúc sau đi ra, anh tắm qua một chút để tẩy mùi máu trên người. Sau đó lại ra ngoài, nhận lấy túi đồ ăn, đặt lê bàn nói:"Tôi đợi Thiên Tỉ tỉnh dậy rồi mới ăn!"
Ông Natha vỗ vai cậu:"Tuấn Khải, cậu đã quá yêu Thiên Tỉ rồi! Tôi không biết cậu ấy có thích cậu không nhưn tôi chắc, cậu ấy sẽ thích cậu!"
Sau đó ông đứng dậy:"Tôi bây giờ có việc! Nhật sẽ túc trực với cậu. Hãy xác định tình yêu của cậu đúng đắn, đừng để cậu ấy khi yêu cậu bị đau lòng!".
Nói xong, ông quay người đi, trước khi đi con nhắc nhở Nhật vài thứ rồi mới đi. Anh Nhật nói với anh:"Bây giờ cậu cứ ở bên cạnh cậu ấy đi. Tôi ra ngoài, cần gì thì gọi cho tôi!"
Anh không trả lời, vẫn tiếp tục ngồi bên cạnh cậu. Nhật thở dài, mong sao Thiên Tỉ mau tỉnh dậy để chứng kiến cảnh này. Nếu như cậu vẫn cứ bất tỉnh nhân sự thế này thì, chắc chắn Vương Tuấn Khải sẽ suy sụp nhiều mất.
Anh Nhật ra ngoài. Tuấn Khải nhìn cậu, khẽ vuốt má cậu, sau đó lại tiếp tục trò chuyện với cậu. Gần như thâu đêm.
Đến 3h sáng, anh ngủ đi. Đúng lúc này cậu tỉnh dậy, nhìn xung quanh, hồi ức tuôn vào đầu. Lưng đau nhức, nhưng tay còn đau hơn, nhìn xuống, thấy anh đang nằm gối lên tay cậu. Hơi giật mình, nhưng vẫn để thế, nhìn anh đang ngủ, khóe môi vô thức kéo lên. Cảm ơn anh đã bảo vệ em, cho dù có thế, vẫn cảm ơn anh.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Gần 12h rồi, có mị nào ol không. Em chúc mọi người sang năm mới vui vẻ, khỏe mạnh, học giỏi và tích cực ủng hộ em nhiều nha~~~
�������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top