Chap 8: 1


 Sáng hôm sau, 1 người đàn ông đứng ngoài gõ cửa từ sớm. Hai người đang ngủ, bị tiếng đạp cả làm phiền, cậu nói:"Tuấn Khải, anh mau ra mở cửa đi!"

Anh lật chăn ra khỏi người, vẻ mặt ngái nủ ra mở cửa. một người đàn ông trên tay ôm hai cái túi to bự nói:"Chào Vương thiếu gia. Tôi là Phúc Anh Nhật. Gọi tôi là Nhật được rồi. Tôi là người của ông Natha, ông ấy đang chờ ngoài kia. Đây là đồ dùng của hai người!"

Nói rồi, Anh Nhật đưa 2 túi to cho anh. Anh nói:"Được rồi. Cậu hãy bảo ông ấy đợi một chút, chúng tôi xuống liền!"

Anh Nhật cúi người, anh vào trong đóng cửa lại. Nhìn cậu đang ngủ, anh tiến lại gần nói:"Thiên Thiên, dậy đi em!"

Không phản ứng

"Thiên Thiên, dậy đi!"

Không phản ứng

Anh lại tiếp tục:"Thiên Thiên, dậy đi!"

"Anh biến đi!". Cậu gào to lên

Có phản ứng roài.

Anh nói:"Thiên Tiên, mau dậy đi. Ông Natha đang đợi dưới kia rồi kìa!"

Cậu gắt gỏng nói:"Anh thích làm phiền người khác đến tế à. Có để cho tôi ngủ không?"

Bây giờ anh mới biết cậu có tính gắt ngủ, liền trêu nghẹo:"Em không dậy là anh sẽ thay đồ giúp em!"

Nói ròi, anh lột chăn của cậu ra, sau đó túm áo cậu định bỏ ra. Cậu giật mình, lấy 2 chân đạp tay anh ra(ẻm có võ), gào lên:"Vương Tuấn Khải, anh bị thần kinh à!"

Anh nói:"Nếu em không thay đồ, anh sẽ liền thay hộ em!"

Cậu đứng dậy, sau đó lấy một túi to từ trong tay anh, sau đó lục lọi quần áo. Lấy một bộ đồ ra, sau đó vào trong phòng tắm thay đồ. Lúc sau cậu đi ra, nói:"Vương Tuấn Khải, anh mau thay đồ đi!"

Anh nhìn cậu cười cười, sau đó lấy đồ đi thay.

Khoảng 15' sau, cả hai đã xuống dưới sảnh, nhìn thấy ông Natha đang ngồi trong oto, anh đi ra. Anh Nhật lấy đồ của anh và cậu cho vào cốp oto. Ngồi lên xe, cậu nhìn ông Natha nói:"Chúng tôi đã bàn luận xong, giờ chỉ cần đến đó thực hiện nữa là xong!"

Ông gật đầu, nhìn Anh Nhật:"Đi!"

Cậu lái xe đi, ông nói tiếp:"Từ đây đến nơi ông ta ở vẫn còn khá xa. Ông ta ở chõ yên tĩnh, xâu bên ngoài nội thành, vì vậy, từ đây đến dó có lẽ xa. Tôi đến đây là có việc, nhưg mà tiện thể đi chung cùng hai cậu luôn! Chúc hai cậu hoàn thành công việc được giao!"

Cả hai lễ phép:"Vâng!"

Một lúc sau, xe dừng lại ở một biệt thự, ông xuống xe. Trước ó ông còn tặng cho mỗi người một ánh mắt. Ý bảo không hoàn thành thì đừng vác xác về.

Sau đó, xe lại tiếp tục di chuyển. Vì sáng chưa ngủ dủ, vì vậy, cậu ngồi bên cạnh anh thiếp đi. Ban đầu cậu ôm cái gối ôm ngủ, nhưng sau thì đi xe hơi xóc, thế nên cậu rúc vào lòng anh ngủ luôn. Anh đột nhiên cảm thấy vai mình nặng nặng, nhìn sang, thấy cậu đang dựa vào vai anh ngủ. Anh nhìn cậu, đến đêm nay, trận chiến thực sự bắt đầu. 1 cậu bé 17 tuổi, tuy có là 1 sát thủ chuyên nghiệp đi chăng nữa, nếu như không được bảo vệ thì chắc chắn gặp nguy hiểm. Vì vậy, anh sẽ cố gắng bảo vệ cậu trong mọi tình huống. Anh nhìn cậu bằng ánh mắt ôn nhu, khẽ vuốt mái tóc cho cậu, chỉnh lại tư thế nằm cho cậu nữa. Anh để cậu gối lên đùi mình, sau đó là sẽ giữ cậu.

Đến gần tối, chiếc xe dừng lại ở 1 nhà nghỉ. Anh Nhật đánh thức 2 người dậy, lấy đồ xuống rồi nói:"Hôm nay mọi người ở lại đây! Nhà ông ta cách đây khá xa, có thể đi taxi! Chúc hoàn thành nhiệm vụ!"

Nói rồi, Anh Nhật lên xe lái đi. Anh và cậu bê đồ vào trong nhà nghỉ, một cô gái bước ra:"Cho hỏi, hai vị có phải là dịch thiếu gia và Vương thiếu gia không?"

Anh và cậu gật đầu, cô gái nói tiếp:"Tôi tên là Phùng Diệp Phương! Tôi sẽ dẫn hai người lên phòng!"

Sau đó, Diệp Phương đưa hai người đến 1 phòng, tỏ vẻ xin lỗi:"Hai thiếu gia đêm nay có thể ở chung 1 phòng được không ạ? Vì ở chỗ tôi đã hết phòng, chỉ còn phòng này nữa! Mong 2 thiếu gia thông cảm!"

Anh gật đầu, phẩy tay ý bảo cô đi. Diệp Phương xuống dưới, như muốn hét lên. Người đâu mà đẹp trai zữ, cả 2 luôn, tiếc là họ 1 cặp, nản rồi.

Anh vao trong đã thấy cậu lục túi đồ rồi, anh hỏi:"Em làm cái gì đấy? Sao lại lục túi ra!"

"Thì kiểm tra đồ chứ sao! Anh mau ra ngoài mua đồ ăn đi! Em đói chết ròi!"

Anh gật đầu rồi đi ra khỏi phòng. Có việc gì cậu sai mà anh không làm cơ chứ. anh xuống lầu, hỏi Diệp Phương nơi bán đồ rồi đi.

Cậu sau khi anh đi liền đi thay đồ, đợi anh về nữa là xong. Lúc anh về, trên tay còn xách cặp lồng đựng thức ăn, vào phòng, cậu bảo:"Anh mau thay đồ đi. Ăn xong, đợi 8h đến đó là vừa!". Anh gật đầu, sau đó cũng lấy đồ vào thay.

Sau khi 2 đứa cơm nước xong thì vừa đúng 8h. cậu nhìn anh gật đầu, anh cũng gật đầu. Cậu lấy cái áo khoác dài đến đầu gối mặc vào, che đi môt nửa bên trên mặc đồ đen. Anh cũng khoác vào áo măng tô màu nâu. Xuống dưới, cậu đến quầy tiếp tân hỏi 1 cô gái:"Chị gái, ở đây có taxi không?"

Cô gái gật đầu:"Thưa quý khách, chỗ này có ạ! Nếu quý khách muốn thì xuống tầng hầm. Ở đó taxi đậu nhiều lắm ạ!"

Cậu cúi đầu cảm ơn rồi cùng anh xuống tầng hầm. Đúng như lời chị tiếp tân nói, ở tầng hầm rất nhiều taxi, cậu đứng trên, vẫy 1 cái, chiếc xe đó liền đi tới chỗ cậu đứng. Người tài xế mở cửa xe nói:"Hai vị ông tử muốn đi đâu?"

Anh ngồi lên trước, sau đó cậu ngòi sau. Anh nhìn tài xế bằng ánh mắt lạnh:"Biệt thự 21 đường 28!"

Ông tài xế thấy hai người này chắc chắn không phải người thường, liền mau chóng lái xe đi.

Đến đường 28, anh cho dừng xe lại, trả tiền rồi cùng cậu tiếp tục đi. Đến tòa biệt thự số 21, nó ở tận bên trong 1 ngõ nhỏ. Tuy ngõ nhỏ nhưng càng vào thì đường càng to, cuối cùng là đến tòa biệt thự. Anh nhìn đồng hồ, bây giờ là 9h, ông ta chắc chắn đã về nhà. Anh nói với cậu:"Em có mang bản đồ khu nhà đi không?"

Cậu gật đàu, sau đó bỏ balo từ trên lưng, lục bản đồ đưa cho anh. Anh nhìn tấm bản đồ, hiện giờ anh và cậu đang ở bên trái tòa nhà, ở cổng chính có rất nhiều vệ sĩ ngày đêm canh trừng, chắc chắn không thể vào bằng cổng chính. Anh tiếp tục nhìn, sau đó nói với cậu:"Bây giờ không còn đường vào, chúng ta phải trèo tường!"

Cậu nhìn lên trên:"Nhưng trên tường có rào điện!"

Anh nhìn lên, tại sao lại quên được nhỉ. Anh cười, bỏ balo ra lấy kìm kẹp sắt ra:"Đó chỉ là chuyện nhỏ!"

Cậu cười cười, anh nói tiếp:"Em trèo lên vai anh, sau đó cắt dây điện được không?"

Cậu gật đầu, anh giơ tay, ý bảo cậu đứng yên để anh đi tìm chỗ thích hợp. Anh bắt đầu đi dọc bức tường, sau đó trèo lên trên một cách nhẹ nhàng. Rất may, chỗ này không có dây điện, nhưng điều quan trọng nhất ở đây là có 3 chuồng chó. Anh vẫy vẫy cậu đến rồi nhảy xuống:"Ở trên này không có dây điện, nhưng lại có chó săn!"

Cậu trèo lên, có 3 con chó đang nằm trong chuồng thật. Cậu nhìn nìn xung quanh, đầu óc bắt đầu phân tích. Cậu lại trèo lên lần nữa, tiếp tục đi dọc trên bờ tường, nhớ ra điều gì, liền cởi áo khoác ném cho anh rồi chỉ tay vào thùng rỗng cạnh đó. Anh đem áo cậu cất vào rồi cũng bỏ áo anh lại đó. Cậu tiếp tục đi, đi đến bên cạnh hồ bơi, liền trèo lên cái cây sát bờ tường. Anh nhìn cậu, không khác gì 1 con khỉ cả, trèo từ chõ này sang chỗ khác. Cậu vẫy vẫy tay, anh trèo lên trên tường, cậu nói khẽ:"Ở chỗ kia có hồ bơi, cách đó không xa là nhà kho, không khóa! Chúng ta có thể đi qua hồ bơi rồi nấp vào nhà kho. Tuy nhiên, ở chỗ hồ bơi vẫn quanh quẩn vài vệ sĩ, chúng ta có thể đánh chúng rồi chạy qua được không?"

Anh nhìn theo hướng cậu phân tích, nói:"Cũng được, nhưng mà, em nhìn này, ở trên tường có 1 camera. Ở bên dưới là có vệ sĩ, vậy qua đấy cũng kas nguy hiểm! Bằng không, chúng ta hãy đi đường khác!"

Cậu nhìn lên tường, đúng là có camera, cậu lấy trong balo ra ống nhòm, nhìn lên trên tầng 2, thấy có 2 người đứng canh ở ban công, vài người đi qua đi lại ở sảnh tầng 1. Cậu lại tiếp tục nhìn lên mấy phòng ngủ, vẫn có người đứng canh.

Cậu quay lại nhìn cái camera kia một lần nữa bằng ống nhòm, sau đó phát hiện được gì liền giật áo Tuấn Khải:"Anh, cái camera kia là giả!"

Anh hơi sửng sốt, sau đó hỏi:"Có thật không?"

"Thật, anh có thể nhìn!"

Anh cầm ống nhòm, sau đó nhìn xung quanh, đúng là cái camera đó là giả hoặc không sử dụng được nữa, không thấy nó di chuyển hay có bất cứ động tĩnh gì cả. Anh cười:"Nhà ông ta, cũng có hàng giả để gạt người!"

"Vậy bây giờ có thể đi chứ?"

Anh gật đầu. Cậu leo xuống cây nhanh nhẹn, sau đó chạy nhanh qua, sau đó nép vào tường. Anh cũng nhanh chóng chạy qua chỗ cậu, lúc này có 2 vệ sĩ đi qua hồ bơi, bọn họ trên tay không cầm vũ khí, như vậy có thể coi là giỏi võ đi. Đợi 2 người đi, anh nói:"Để anh sang trước, nếu như không co gì thì em liền qua!"

Cậu gật đầu. Anh nhanh chóng chạy qua hồ bơi, chay nhah ra sau nhà kho, sau đó nhìn ngó rồi vẫy cậu sang.

Cậu cũng theo thế mà chạy nhanh như gió, không một tiếng động. Chạy sang chỗ anh, vô tình giẫm phải chỗ trơn 'bịch' một tiếng, suýt nữa thì bị phát hiện, may mà có anh đỡ, không thì đi đời.

Anh tiếp tục quan sát, ở sảnh cách đây không còn xa, chỉ cần chạy qua 3 đợt vệ sĩ và qua 1 chuồng chó nữa thôi là đến sảnh tầng 1. Anh nói:"Em xem trong túi có túi bột trắng không?"

Cậu lục túi, lôi ra 3 túi bột trắng như nhau:"Có đây!"

Anh cầm 1 túi, sau đó nói:"Lấy khăn bịt mặt vào, tránh mùi bột! Đi đến chỗ nào thì giải chỗ đó, đảm bảo lũ kia chưa được 1s liền ngất!"

Cạu gật đầu, sau đó cùng anh chạy. Chạy đến đâu thì bôt rơi đến đó, đương nhiên là lũ vệ sĩ đuổi theo nhưng lại bị bột trắng làm hôn mê. Chạy đến chuồng chó thì anh đổ hết vào trong, lũ chó ngất một lượt, cậu mém nữa thì cười ra tiếng.

Anh và cậu chạy vào đại sảnh, lúc này mấy tên kia đều đã bị đánh thuốc mê, anh nói:"Vào trong thì cẩn thận chút!"

Cậu gật đầu, bước vào trong đại sảnh. Chưa đi được bao lâu thì một đám khoảng 15, 20 tên đứng ra chặn lại. Một tên đứng ra nói:"Từ đâu mà khách khô mời lại đến thế này?"

Anh không trả lời, lũ này chính xác là vệ sĩ của tòa nhà này vì chúng mặc đồ giống nhau. Lũ loi nhoi này chắc gì đã địch lại được anh và cậu đây. Xàm hết mức. An nói khẽ:"Em đánh được bọn này không? Không đánh lại được thì để anh đánh sau đó em vào trong!"

"Không, em đánh được. Em với anh cùng đánh!"

Vừa lúc, bọn vệ sĩ ào vào, anh bắt đầu nhẹ nhàng đánh trả, đối với an lũ này không bằng kiến. Anh chơi 1 tay chấp chúng nó bao nhiêu tay. Cậu cũng đánh bình thường, đối với trình độ của cậu thì lũ này quá tầm thường. trong vòng 10' sau, tất cả đều bị hạ, anh và cậu tiếp tục đột nhập vào trong. Đi lên lầu 2 một cách an toàn, không bị phát hiện. Lúc này, anh và cậu đi đến cạnh một căn phòng có cánh cửa to cao, bên ngoài có vệ sĩ canh gác, có 2 người. Bên trong truyền ra tiếng rên rỉ của một người đàn bà và tiếng ồm ồm của một người đàn ông. Cậu nghe được tiếng, mặt tự nhiên đỏ lên, sau đó cậu bịt 2 tai lại. Anh nhìn cậu, một cậu bé 17 tuổi thì chưa trải qua nhưng chắc chắn hiểu nó là cái gì. Anh ghé vào tai cậu nói:"Em cứ bình tĩnh, đừng để nó làm em phân tán!"

Cậu gật đầu, buông hai tay ra, sau đó hỏi:"Còn 2 tên kia?"

"Cứ để cho ông ta thỏa mãn nhu cầu xong đã! Ông ta còn đang vui vẻ như vậy..."

Anh dừng lại nhìn sang cậu, nói tiếp:"...Thì sao ta nỡ quấy rầy đây?"

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Belloo mọi người, em thấy chap này hai anh đoàn kết quá thì phải. Nhưng mà, hình như em viết nhàm nhàm sao đó!!!


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: