Chap 25
Chap này có H nhá!!!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tuấn Khải đem được Thiên Tỉ và Tiểu Bảo về đến nhá, vào nhà, Tiểu Bảo liền trèo xuống khỏi người Tuấn Khải. Anh lại dễ dàng ôm được cái người đang bất tỉnh nhân sự kia vào lòng. Nhìn nhóc quỷ chạy vòng quanh nhà vẻ thích thú, anh liền đến hỏi:
-Nhóc quỷ, sao phấn khích vậy?
Nhóc nhìn Tuấn Khải, cười tươi:
-Nhà bố rất to, lại đẹp nữa, hơn cả trong chùa!
Tuấn Khải xoa đầu nhóc, thì ra nhóc và Thiên Tỉ ở trong chùa suốt, thảo nào mà cậu lại gầy đi đến như vậy. Tuấn Khải nói:
-Bố sẽ bảo người ta dẫn con đi tham quan nhà nha!
Nhóc gật đầu phấn khích, Tuấn Khải nhìn về phía quản gia nói:
-Đưa nhóc đi tham quan nhà! Tuyệt đối không được lên phòng tôi!
Sau đó Tuấn Khải xoay người đi lên phòng.
Bác quản gia bước đến nhóc đan nhìn ngó xung quanh, sau đó bế nhóc lên, đem nhóc ra vườn:
-Bà đem con ra vườn được không?
Nhóc gật đầu. Ra ngoài vườn, nhóc trợn to mắt lên, có rất nhiều loại hoa nhiều màu sắc khác nhau, rất đẹp nha. Còn có cả bể cá to bự nữa chứ. Nhóc trèo xuống khỏi người quản gia rồi chạy xung quanh vườn cười thích thu, bà quản giqa nhìn tháy nhóc này cực đáng yêu nha, lại hao hao giống thiếu gia Tuấn khải nữa, giống cả cái cậu đang được thiếu gia bế.
Nhóc lại chạy sang một khu hoa khác, ngắt vài bông hoa đầy màu sắc, để sang một bên rồi chạy ra bể cá, nhìn lũ cá bơi lội, sau đó nhóc thò tay xuống, khuấy khuấy vài cái, lũ cá bơi hết.
Nhóc nhìn bà:
-Bà, có vợt bắt cá không ạ?
Bà quản gia gật đầu, đến nhà kho lấy cho nhóc 1 cái vợt mới tinh, nhìn nhóc béo mập rồi đưa cho nhóc mỉm cười. Bà nghĩ chắc nhóc không bắt được đâu, vì lũ cá rất khôn, khó mà bắt. Thế nhưng khi bà bước lại đã thấy nhóc túm được mấy con thả vào chậu bên cạnh rồi, bà thầm khen gợi nhóc khôn. Khi chơi chán, bà bế nhóc ra ngồi ghế đá, hỏi:
-Cháu tên gì?
Nhóc lễ phép thưa:
-Cháu là Vương Tiểu Bảo, con của baba Thiên Tỉ và bố Tuấn Khải!
Quản gia giật mình, nìn nhóc, thảo nào mà giống thiếu gia thế. Bà đứng dậy, sau đó cúi người:
-Tiểu thiếu gia! Tôi thất lễ!
Tiểu Bảo không hiểu gì, nói:
-Bà, cháu không hiểu!
Quản gia nói:
-Cháu là con của thiếu gia nên cháu là tiểu thiếu gia!
Nhóc nói:
-Bà không cần gọi thế! Rất không quen! Nãy giờ cháu vẫn chưa biết tên bà!
Quản gia nói:
-Cháu cứ gọi là quản gia Sơ là được!
Nhóc cười:
-Vâng, bà Sơ, cò chỗ nào chơi nữa không ạ? Cháu muốn đến đó chơi!
Quản gia cười, sau đó bế nhóc lên:
-Được, bà sẽ đưa cháu đi chơi quanh nhà của thiếu gia!
Rồi bà bế Tiểu Bảo đi
========Trên phòng Tuấn Khải========
Thiên Tỉ lúc này vừa tỉnh dậy, đầu choáng váng, định đưa tay lên xoa thái dương, nhưng 2 tay cậu bị trói lên đầu giường bằng xích sắt, ở chỗ cổ tay cậu lại có một miếng bông dày, có lẽ người trói không muốn cậu đau. Ở đùi cậu cũng bị trói thành một vòng, sau đó có 1 dây nối từ xích đến 2 chân giường. Cậu dãy ra không được, liền rủa thầm một tiếng. Đã thế người cậu lại không mặc gì, chỉ chùm lên người một tấm chăn mỏng khiến cậu rất khó chịu.
Cửa phòng tắm mở ra, Tuấn Khải cuốn chiếc khăn tắm ngang hông di ra, nhìn Thiên Tỉ nói:
-Em tỉnh rồi hả?
-Vương Tuấn Khải, anh làm cái gì thế hả? Mau bỏ xích ra. Tôi với anh đã không còn liên quan từa 3 năm trước rồi cơ mà!
Tuấn Khải bước đến, ngồi xuống giường, vuốt lấy khuôn mặt của cậu. Thiên Tỉ liền quay đầu tránh đi. Tuấn Khải nhói lên 1 tia buồn, sau đó thu tay lại, nói:
-Thiên Tỉ à, anh xin lỗi!
Thiên Tỉ không nhìn, cũng không nói. Tuấn Khải nói tiếp:
-Anh thực sự đã sai, đáng lẽ ra lúc đó anh nên nghe em! Giờ anh thực sự đã hối hận rồi Thiên Tỉ à! Sau khi em đi. Anh đã điều tra, người trong ảnh không phải em, là người khác. Mọi việc là do Minh Nguyệt và Thạch Tuệ làm! Giờ anh sai rồi, mong em tha thứ cho anh!
Anh ngừng một chút rồi tiếp tục:
-Anh sau khi đó, hơn 2 năm liền mong nhớ em! Cho người tìm em nhưng lại không một dấu vết! Anh đã rất đau lòng em à! Nhưng anh biết em còn đau hơn. Em phải nuôi con của chúng ta nữa mà! Em lại rất nhớ anh đúng không? Con đã bảo anh thế. Em cho anh một cơ hội đi! Thực sự anh không còn gì để nói với em nữa! Anh chỉ mon em sẽ tha tứ cho anh, ah biết thế là sai, mình có lỗi với em trước. Đuổi em đi, để tim anh đau! Cho anh một cơ hội được không, anh hứa sẽ bù đắp lại tất cả cho em được không, Thiên Tỉ!
Khoé mắt cậu cay cay, nhưng cố nín không để cho nước mắt rơi ra. Hoá ra anh vẫn tìm kiếm cậu, vậy mà cậu tưởng anh không còn quan tâm đến cậu nữa. Thiên Tỉ hít một hơi dài:
-Anh cởi trói cho em trước đã!
-Không! Nếu bỏ, em sẽ lại rời khỏi anh! Anh sẽ không bỏ!
Thiên Tỉ nói:
-Chúng ta đứng lên nói chuyện, không cần như thế này. Rất ngại!
Tuấn Khải lắc đầu:
-Em cứ nói, anh sẽ không bỏ!
-Anh đã làm tổn thương em một lần. Em không biết được làn thứ 2 anh còn gây tổn thương gì cho em không. Nhưng mà, em sẽ cho anh 1 cơ hội cuối dùng. Thực sự em vẫn còn rất yêu anh Tuấn Khải à!
Tuấn Khải nghe thế, như gặp đượcvàng, cười tươi đến sáng lạn. Hỏi lại:
-Thật chứ? Em thực sự cho anh một cơ hội nữa!
Thiên Tỉ không trả lời, chỉ gật đầu.
Tuấn Khải cười tươi, nói:
-Thiên Tỉ à! Anh đã phải ăn chay hơn 3 năm! Giờ em tính sao đây?
Thiên Tỉ đỏ mặt, gắt:
-Anh lúc nào cũng nhĩ thế thôi à! Đầu anh chứa gì vậy?
-Đầu anh chứa hinh bóng cơ thể em!
Sau đó Tuấn Khải đè lên người dưới thân mà yêu thương, hôn lên đôi môi khô của cậu. Liếm vòng quanh môi cậu một vòng, sau đó tách môi cậu ra, luồn lưỡi vào trong miệng cậu dây dưa. Thiên Tỉ nhắm mắt hưởng thụ. Tuấn Khải đưa tay vứt tấm khăn ở trên người cậu sang một bên tự kỉ với tường. Đã lâu không động đến cơ thể cậu. Thân thể Thiên Tỉ mẫn cảm hẳn, không lâu sau liền phát ra tiếng rên rỉ nhỏ khi bị Tuấn khải trêu đùa. Tuấn Khải trườn xuống dưới, Thiên Tỉ bị Tuấn Khải ngậm lấy dục vọng mẫn cảm. Cảm giác đầu lưỡi của anh ở trên đỉnh tinh tế liếm qua, anh nhẹ nhàng đụng chạm răng, khiến Thiên Tỉ nhất thời có một đống hỗn loạn, khẽ rên rỉ vài câu, kích thích dục vọng của anh:
-Tuấn Khải....a....đừng....argg...
Tuấn Khải cứ trêu đùa thẳng đến khi cậu phát tiết lần thứ 3, Thiên Tỉ mệt mỏi thở dốc. Tuấn Khải cười mê hoặc, cúi người ngậm lấy nụ hoa trước ngực cậu, lưu luyến yêu thương nhấm nháp. Tay anh không rảnh rỗi, một tay chăm sóc nụ hoa còn lại, tay kia thì mò xuống tiểu cúc hoa, đã lâu không động vào, chắc chắn rất chặt, không thể tiếp nhận ngay được. Cho một ngón tay vào, Thiên Tỉ hét lên một tiếng, Tuấn Khải an ủi:
-Thả lỏng nào bảo bối!
Đưa tay thứ 2 vào trong, đưa đẩy, Thiên Tỉ càng lúc càng có khoái cảm tràn vào, rên lên theo nhịp. Tuấn Khải đưa ngón tay thứ 3 vào, Thiên Tỉ như muốn bùng nổ, rên rỉ ác liệt hơn. Rồi anh rút cả 3 ngón ra đột ngôt, khiến khoái cảm bay đâu hết. Thiên Tỉ trống rỗng nhìn anh. Tuấn Khải vứt khăn tắm sang một bên, một nhịp đưa cự vật to lớn của mình vào. Thiên Tỉ hét lên, cúc hoa siết lấy nhục bổng của anh. Tuấn Khải hôn lên môi cậu, nhỏ giọng:
-Em siết chặt thế này làm sao mà vào được, thả lỏng ra nào!
Sau đó cậu thả lỏng, Tuấn Khải ôm lấy eo cậu bắt đầu thong thả đưa đẩy. Một lúc lâu sau, Tuấn khải ôm lấy cậu ngồi dậy, tay Thiên Tỉ bị để sau lưng, Tuấn Khải ngồi gần lại phía đầu giường để tay cậu không bị đau, Thiên Tỉ thở dốc:
-Anh...làm...gì...arggg...thế....arggg....
-Đương nhiên là yêu thương em rồi bảo bối! Sẽ rất thoảng mái!
Nói xong, anh buông hai tay ra. Thiên Tỉ mất người đỡ, ngồi thẳng xuống nhục bổng của Tuấn Khải, vừa lúc nhục bổng của anh đi sâu vào tận gốc.
Thiên Tỉ kêu lên, muốn ôm lấy anh nhưng 2 tay bị trói không làm gì được. Tuấn Khải lại ôm lấy eo cậu nâng lên rồi lại đâm xuống, Thiên Tỉ kêu la, khoái cảm không ngừng tràn vè. Không lộn xộn, chỉ có thể để Tuấn Khải giúp đỡ. Thiên Tỉ bị Tuấn Khải đâm như vậy, càng lúc càng kêu to hơ, khoái cảm bao quanh đến cả 2 người. Sau một hồi lây động, Thiên Tỉ co rút cúc hoa đột ngột, làm Tuấn khải lấp đầy trong cơ thể cậu. Cậu nằm gục xuống giường, Tuấn Khải theo đà nằm đè lên người cậu, thở dốc, nói:
-Bảo bối!!! Anh yêu em!!!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thế nào, đủ ngọt chưa mấy chế! Ngoi rồi nhá, lại lặn đây
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top