Chap 24
Chap này chắc chún nó gặp nhau nè, mị không giỏi viết ngược đâu, nên cho chúng nó gặp sớm.
=============================================================
Thiên Tỉ ở chùa đã hơn 2 tháng, đáng lẽ chỉ ở mấy ngày rồi đi. Nhưng tại ở đây nó rất thanh bình, yên tĩnh, không ai gây phiền hà đến cậu nên cậu rất thích ở đây. Ở đây, cậu làm quen được 2 người bạn mới, họ cũng giống như 2 người bạn của cậu ở nhà Tuấn Khải vậy(còn nhớ hông ta?). Họ cũng rất thân thiện nữa. 2 người họ ở đây từ bé, làm con nuôi của sư thầy trong chùa. Một người thì lạnh lùng nhưng vẫn rất quan tâm tới người kia, người còn lại thì hồn nhiên, luôn nhận được sự quan tâm từ mọi phía. Trong vòng 2 tháng này, bụng cậu to lên không ít, thật là, tất cả là tại tên Tuấn Khải chết bằm, giờ cậu mới 19 tuổi, đáng lẽ ra còn đang phiêu bạt tứ phía, thế mà tên kia lại khiến cậu như thế này. Tuy bị Tuấn Khải đuổi đi, nhưng cậu thật sự vẫn rất yêu anh, trong điện thoại của cậu toàn hình Tuấn Khải, khi nào nhớ thì lại giở ra xem. Không biết anh sống như thế nào rồi, liệu có được như trước hay không nữa. Cậu thương tâm sự với Kỳ Nam về Tuấn Khải, cậu vẫn mong anh đến tìm cậu để có thể quay lại như xưa. Tiểu Nam thì ngồi nghe cậu kể, thỉh thoảng hưởng ứng theo. Liêm lạnh lùng chỉ ngồi bên cạnh, ôm lấy Kỳ Nam vào lòng, cứ như kiểu sợ cậu bắt cóc Kỳ Nam đi không bằng, nhưng dần rôi cũng quen.
Ở đây thực sự rất tốt, nhưng hình bóng ai đó vẫn in sâu vào đầu cậu, làm cậu không sao đuổi được hình bóng đó ra
Anh à, em nhớ anh lắm. Nhớ anh da diết, anh có biết rằng, không có anh, em sống tốt, nhưng trái tim lại không tốt đến như vậy. Em mong anh, anh à, liệu anh có thể tìm em được không? Nếu không, em sẽ chét vì thiếu anh mất!
=========3 năm sau=========
-Đồ quỷ, con ó đứng lại không. Mau đứng lại cho baba!-Thiên Tỉ vừa đuổi vừa hét
Trong sân chùa hiện tại, có một lớn một nhỏ đang đuổi nhau, không ai khác ngoài Thiên Tỉ và cậu con trai của Thiên Tỉ-Vương Tiểu Bảo.
Kỳ Nam nhìn 2 ba con nhà cậu đuổi nhau chỉ biết thở dài, ngày nào chả thế, toàn là Tiểu Bảo gây sự rồi 2 cah con đuổi nhau. Nhưng mà nhìn Tiểu Bảo như vậy cực đáng iu luôn á! Kỳ Nam quay sang nói với người bám mình 24/24:
-Liềm, em thích Tiểu Bảo quá, thằng bé rất đáng yêu, ước gì em có được 1 đứa như thằng bé nhỉ!
Liêm nhìn rồi nói:
-Hằng ngày chịu khó 'vận động' là sẽ được thôi!-Liêm nhấn mạnh
Kỳ Nam đập vào người Liêm rồi bỏ vào trong chùa
Thiên Tỉ đuổi đã mệt, thế mà thằng quỷ kia vẫn chạy, thằng bé này, nghịch đến thế là cùng. Thiên Tỉ cuối cùng cũng bắt được Tiểu Bảo, ôm nhóc quỷ vào lòng, khẽ mắng:
-Không được nghịch thế. Như thế là rất hư, sư thầy sẽ mắng, nhớ chưa?
Nhóc quỷ gật đầu tròn. Thiên Tỉ mỉm cười ôm nhóc vào trong chùa. Tiểu Bảo lúc được sinh ra rất mập, 4 cân 6 cơ mà. Lớn lên, nhóc cứ tròn tròn và mập mập, da trắng, má phúng phính, nhìn đáng yêu vô cùng. Đã thế lại còn rất giống Tuấn Khải từ mắt phượng, đến mũi cao, tính nết cũng giống Tuấn Khải nữa, nhiều lúc cậu cũng rất mệt với nhóc quỷ này.
Đặt nhóc quỷ vào bàn ăn, sau đó cậu về chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống liền thấy nhóc đang vớ lấy đĩa đùi gà của sư thầy. Thiên Tỉ lườm nhóc một cái, nhóc vội vàng thu tay về. Sư thầy cười, nói với cậu:
-Thiên Tỉ à, nhóc quỷ thích thì cứ để nó ăn. Thầy cũng không ăn được gà, thế không hợp với một hà sư!
Thiên Tỉ nhìn nhóc rồi lại nhìn thầy:
-Nhưng nếu cứ để như thế thì nhóc sẽ quen mất thầy ạ! Đó là tật xấu không nên có!
Sư thầy lấy 1 miếng đùi gà đặt vào bát nhóc quỷ, rồi đặt vào bát Thiên Tỉ, còn lại cho Liêm và Nam. Sau đó sư thầy đứng dậy:
-Các con cứ ăn. Ngoài kia có khách rồi!
Sau đó sư thầy đi. Thiên Tỉ lúc này cầm lấy thịt gà, vừa xé vào bát nhóc, vừa nói:
-Lần sau không được thế nghe rõ chưa hả? Làm thế là rát xấu, con không nên làm vậy!
Nhóc quỷ bĩu môi nhỏ, gật gật đầu, sau đó cắm cúi ăn cơm.
Ăn xong, Nam thu dọn bát đĩa, còn cậu thì đem nhóc quỷ vào phòng, thay đồ cho nhóc. Hôm nay nên đi mua cho nhóc ít đồ.
Cậu ra sân sau, xe của cậu vẫn ở đây, thỉnh thoảng cậu mới đi, siêu xe để sân sau trong chùa. Cảnh quan thật phong phú đi. Thiên Tỉ vào trong nhà, gọi vọng vào:
-Nam, ậu có muốn đi mua đồ gì không? Tớ đi mua cho!
Nam chạy ra, sau đó đưa cho cậu 1 danh sách:
-Đây, cậu mua hộ tớ đi! Tiền thì tớ trả sau nha!
Thiên Tỉ nhìn rồi gật đầu, sau đó đặt nhóc quỷ vào ghế phụ lái, cậu ngồi vào ghế lái. Sau đó lái xe ra khỏi thị trấn, vào trung tâm thành phố.
Đi hơn 1h đồng hồ, cậu vào 1 siêu thị của Vương Đại, ciêu thị của công ty Tuấn khải dựng nên.
Đưa nhóc vào thang máy rồi lên tầng 3, nơi bán đồ trẻ em!
Tuấn Khải từ lúc cậu đi, mất ăn mất ngủ. Cậu đi dược 2 tháng rồi thì nhận được tin nhắn Minh Nguyệt gửi tới nói là do Thạch Tuệ làm, không phải người kia là Thiên Tỉ. Tuấn Khải sau đó gấp rút tìm kiếm Thạch Tuệ, tra tấn cô ta khai ra tất cả. Cô ta khai là cô ta làm, có cả Minh Nguyệt nữa. Tuấn Khải cũng cho người bắt Minh Nguyệt, sau đó ném cho hổ ăn.
Lúc nay mới biết mình hiểu lầm Thiên Tỉ, cho người tìm cậu nhưng không thấy dấu vết. Ngừng tìm. Bao nhiêu người đàn bà biết anh giờ độc thân, liền mò tới tìm anh. Nhưng cứ mò đến là giết, nên từ đó đến giờ không ai dám bén mảng tới anh.
Trong vòng hơn 2 năm kia, Tuấn Khải chắc chắn rằng cậu đã đẻ, nhưng không biết mặt mũi đứa con của anh. Mong nhớ suốt 2 năm liền, gần như điên đầu vì cậu.
Hôm nay anh đến siêu thị Vương Đại để kiểm tra hàng hoá và kiểm định chât lượng. Có tất cả 5 tầng, đã đi 2 tầng rồi, giờ lên tầng 3 để kiểm định chât lượng của đồ trẻ em.
Đi một vòng quanh tầng 3, sau đó đi từng quán. Tuấn Khải cũng không chú tâm cho lắm, anh đang sốc, vì ở kia là bóng dáng Thiên Tỉ. Thật sự không sai, là Thiên Tỉ, cậu còn đang dắt tay 1 nhóc theo mình, nhóc mập mập trắng tròn, nhìn rất giống cậu. Rất đáng yêu, không lẽ nào đó lại là con của anh cũng nên.
Tuấn Khải xin phép ra ngoài trước, giao việc lại cho thư ký, anh chạy theo bóng dáng của cậu. Thấy cậu vào thang máy lên tầng 4, anh chạy thang bộ lên tầng 4 đuổi theo cậu. Lúc này, Thiên Tỉ vào một quầy bán đồ nam, là mua cho Nam với Liêm mà, Thiên Tỉ nhìn nhóc nói:
-Ở yên đây để baba mua đồ cho chú Nam, nhớ chưa?
Nhóc gật đầu. Thiên Tỉ để nhóc đứng đó rồi lựa đồ cho Nam và Liêm. Tuấn Khải thấy cậu vẫn như hôm nào rời đi. Người còn gầy hơn lúc đó nhiều, nhưng lại đẹp hơn lúc đó rất nhiều. Anh thấy cậu vào lựa đồ, nhóc thì đứng ngoài, chắc Thiên Tỉ bảo nhóc đứng đó đợi. Tuấn Khải nhân lúc cậu không để ý, vào ôm lấy nhóc sau đó về chỗ cũ. Nhóc quỷ nhìn thấy chú đẹp trai, lại rất giống chú trong ảnh mà baba hay xem lúc tối, nhóc ngây thơ chỉ vào Tuấn Khải nói:
-Chú rát giống với chú mà baba lưu ảnh trong máy!
Tuấn Khải cười:
-Thật sao?
Nhóc gật đầu:
-Vâng, baba hay xem lúc tối, có lúc còn khóc cơ. Hình như baba nhớ chú đó!
Tuấn Khải nhìn nhóc, ôm chặt lấy rồi nói:
-Nhóc quỷ, con tên gì?
Nhóc cười:
-Con là Vương Tiểu Bảo! Thế chú tên gì?
-Vương Tuấn Khải!
-Oa, chú cùng họ với con nè!-Nhóc khoe
Tuấn Khải nói nghiêm túc:
-Vì bố là bố con mà!
Nhóc không tin, hỏi:
-Thật sao?
- Con không tin! Nhìn nha!
Tuấn Khải ôm nhóc ra quầy hàng, Thiên Tỉ đang trả tiền. Nhóc gọi:
-Baba à!
Thiên Tỉ nhận lấy thẻ, mỉm cười quay ra nhìn con trai gọi. Vừa quay ra thấy Tuấn Khải đang ôm con mình, nụ cười tắt. Nhóc nói:
-Baba, chú này bảo chú là bố con! Còn baba là vợ chú, đúng không baba?
Thiên Tỉ nhìn Tuấn Khải, người cậu thường mong nhớ giờ đứng trước mắt cậu. Thiên Tỉ bước đến ôm lấy nhóc từ Tuấn Khải, sau đó mỉm cười với nhóc rồi quay sang Tuấn Khải:
-Cảm ơn anh!
Rồi định đi, Tuấn Khải sao để cậu đi như thế, chặn tay tại cửa, không cho cậu đi. Anh ôm lấy nhóc rồi đặt nhóc xuống. Thiên Tỉ nhìn anh:
-Anh định làm...
Chưa nói hết câu liên bị bịt miệng rồi ngất. Tuấn Khải ôm lấy Thiên Tỉ rồi dắt tay nhóc đi, noí:
-Nhóc tin chưa?
nhóc lo lắng nhìn baba mình:
-Chú à, baba làm sao đấy?
-Không sao, baaba ngủ thôi! Giờ phải gọi là bố nhớ chưa? Bố sẽ đưa con và baba về nhà của chúng ta!
Nhóc cười tươi rồi theo Tuấn Khải ra xe của anh. Thế là 2 ba con bị sói bắt cóc về nhà
Ta đã nhoi khi bị triệu tập. Chap sau ngọt tung trồi nha. Lặn típ đuây
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top