Chap 17

 Dạo gần đây, sức khỏe của Tuấn Khải rất nhanh bình phục. bác sĩ khám, thường nói với cậu là càn ngày càng hồi nhanh, chẳng mấy chốc mà có thể ra viện. Đúng như vậy, Tuấn Khải mấy hôm nay thường xuyên đi lại ngoài hoa viên, sau đó là có thể đánh máy tính trở lại thuần thục. Và anh còn thỉnh thoảng cuốc xe đạp vòng quanh bệnh viện nữa. Nhưng mà, có 1 điều mà cậu lo ngại nhất, đó chính là trí nhớ của anh. Bác sĩ sau khi khám xong không nói gì tới trí nhớ của anh bình phục hẳn chưa, mà chỉ nói về sức khỏe, mấy lần khám toàn bắt cậu ra ngoài đợi, liệu có làm gì mờ ám không đây. Còn nữa. anh dạo này thường xuyên bơ cậu, nói bơ không đúng, mà phải gọi là anh dí vào mặt cậu cả chục tấn bơ trong một ngày. Phải hỏi cho ra lẽ mới được thôi.

Hôm nay Tuấn Khải ra ngoài hoa viên, chọn một nơi ghế đá có không khí trong lành, thoáng đãng, dâm mát và đặc biệt là vị trí bắt wifi căng đét(vãi ông). Thiên Tỉ ra sau, đem theo cái laptop và cái điện thoại hộ Tuấn Khải, tận tay đưa cho anh. Tuấn Khải không nói, chỉ nhận lấy rồi bắt đầu làm gì đó. Thiên Tỉ thấy Tuấn Khải ứ làm cái gì hoài à, đứng dậy định sang xem thì Tuấn Khải nói:"Em ngồi yên đi!"

Thiên Tỉ ức chế, đành ngồi yên lại chỗ cũ. Cậu nhìn Tuấn Khải một lúc, cứ thấy anh hết nhìn cậu rồi lại nhìn máy tính ấn ấn cái gì đó. Mà nhìn là phải nhìn kĩ như đo đạc cái gì á, sau đó mới ấn cái gì đó, Thiên Tỉ hỏi:"Anh làm cái gì mà nhìn em ghê vậy?"

Tuấn Khải lắc đầu:"Không có gì!"

Sau đó lại tiếp tục công việc, Thiên Tỉ suy nghĩ, quyết định hỏi:"Tuấn Khải, tại sao dạo này anh bơ em hoài vậy?"

Tuấn Khải nghĩ trong đầu:"Thiên Thiên à, không phải anh muốn bơ em đâu! Anh muốn có một bất ngờ nhỏ cho em thôi mà! Saunayf ah sẽ nói cho em nge. Thông cảm cho anh đi!" Và đươg nhiên bạn Khải phải nhẫn nhịn lắm mới không nói ra câu trên và biểu lộ cảm xúc. Tuấn Khải giả bộ:"Anh đâu có bơ em. Chỉ là, anh có một số chuyện thôi!"

Thiên Ti hơi nghi ngờ, hỏi tiếp:"Thế trí nhớ của anh ra sao rồi, đã nhớ hết toàn bộ chưa?"

Tuấn Khải giật mình:"À...ừ thì...ờ...anh...anh đã nhớ ra tí nào đâu! Em cứ hỏi!"

Thực ra là anh đã nhớ ra toàn bộ vào lúc đi xe đạp ngu đâm vào cây cột điện. Lúc đó không có ai, tự nhiên cứ nghe thấy mấy cô y tá bàn tán nhau, nhìn Tuấn Khải bằn ánh mắt say mê. Thế là bạn Khải nháy mắt với mấy cô một cái, các cô trẻ đẹp mê muội, có cô suýt ngất. Vừa lúc này, bé Khải mải quay lại nhìn xem người ta phản ứng như thế nào, tự nhiên có một cô y tá kêu lên:"Cẩn thận cái....." Chưa nói xong, bạn Khải nhà ta đâm vào cây cột điện, cô y tá lúc này mới nói tiếp:".....cột điện!" Sau đó là một tràng kí ức tuôn lại như phim trong đầu bạn Khải. Bạn này còn nhớ rõ là đã cùng với bé Thiên làm bao nhiêu lần rồi cơ. Còn nhớ bé Thiên có mấy nốt ruồi nữa. Bạn Khải toàn nghĩ mông lung, nhưng mà bây giờ bạn Khải chưa thể cho cậu biết được, đợi sau này hãng tính tiếp.

Thiên Tỉ thấy Tuấn Khải nói như gà mắc tóc, đâm ra nghi ngờ:"Anh có nói thật không? Sao mà ấp úng quá vại?"

Tuấn Khải không còn cách nào khác, liền đứng dậy, bước đến chỗ cậu nồi. Sau đó là hôn cho cậu đến mụ mị, không biết trời ơi đất hỡi. Mấy cô hủ là y tá đi ngang qua, ặp dược cảnh này liền thi nhau chụp ảnh lưu lại làm kỉ niệm nữa cơ.

Sau khi Tuấn Khải buông Thiên Tỉ ra, Tuấn Khải băt đầu tẩy não Thiên Tỉ, sau này sẽ ho cậu một bất ngờ lớn. Tuấn Khải đưa hai tay ra trước mặt Thiên Tỉ, sau đó đung đưa, miệng niệm chú:"Nam mô a di đà phật! Quan thế âm bồ tát đại từ đại bi! Nữ hoàng băng giá! Naruto! Tất cả hãy chuẩn bị chiến đấu. Xóa bay mọi câu nói cậu ấy định hỏi! Úm ba là xì bùa! Con xin các ông thổ! Các ông bà cô dì chú bác! Mau la9ij đây giúp con. Nam mô a di đà phật!"

Sau một phút niệm chú, cuối cùng Tuấn Khải hỏi:"Em có hiểu gì không?"

Thiên Tỉ bị hắn dọa sợ, cơ hồ quên sạch những gì định hỏi hắn. Chả hiểu hắn nói gì liền lắc đầu. Tuấn Khải cười thầm trong bụng, kế hoạch tẩy não hoàn thành. Tuấn Khải mỉm cười và chốt lại một câu:"Em không hiểu cũng đúng thôi! Vì anh có hiều cái gì đâu!"

Khóe miệng Thiên Tỉ giật giật. bộ ông này troll mình sao? Bị lẫn hả? Thôi kệ, đằng nào đang ở trong viện, chắc tại bị đâm mạnh quá sinh ra nói mớ. Cậu nhìn hắn:"Bộ anh bị ngớ hả?"

Tuấn Khải lắc đầu. Thiên Tỉ nói tiếp:"Thế sao cứ khùng khùng như thằng điên vậy hả? Cái bộ dáng sát thủ cao lãnh hồi xưa đâu rồi?"

Tuấn Khải nhìn lúc này mặt ngu không tả nổi, nói:"Sát thủ nào? Ai là sát thủ? Bộ trông anh giống sát thủ lắm hả?" Tuấn Khải cố bao biện

Thiên Tỉ thở dài, đúng là ông này bị lẫn rồi:"Hôm trước, anh bảo là ah là một sát thủ, anh đã nhớ ra việc abnh làm sát thủ và hiện đang quản lí bang của anh thông qua máy tính và điện thoại, hiểu chưa?"

Tuấn Khải ả một tiếng, đúng là hắn có nhớ, nhưng mà vì cậu, hắn quyết định giả ngu, ấy lộn, giả mất trí nhớ.

Thiên Tỉ mệt mỏi với Tuấn Khải, nói:"Anh cứ ngồi đây đi! Em vào trong kia! Có gì thì gọi cho em!"

Sau đó Thiên Tỉ đi thẳng, Tuấn Khải lấy điện thoại ra:"Way, Chí Hoành, cậu chuẩn bị xong hết chưa?"

"........................"

"Tớ sắp ra viện rồi! Đến lúc đó nhớ phải xong đó, nghe chưa?"

".........................."

"Rồi, bye bye! Cảm ơn nhiều nha!"

"........................."

Tuấn Khải cúp điện thoại, rồi tiếp tục cắm mặt vào máy tính. Mấy cô y tá hôm trước gián tiếp hại Tuấn Khải tông xe vào cột điện cũng có mặt để ngắm mỹ nam đang chăm chú kia. Tuấn Khải được hàng chục ánh mắt đỏ vào, thế nhưng anh lại không hề biết vì anh đang bận làm việc .......ple ple.......... cho Thiên Tỉ nhà anh. Đó chắc chắn là món quà lớn nhất từ trước tới giờ mà anh dành cho cậu.

Đến xế chiều, Thiên Tỉ đi ra chỗ cũ, thấy Tuấn Khải chỉ để lại tờ giấy, nội dung như sau

Thiên Tỉ, do quá chán bệnh viện và cái mùi nông nặc của nó. Annh quyết định xẽ bỏ phòng bệnh và lấy xe đạp đi lượn khắp cái bệnh viện này hóng gió. Không biết lúc nào anh sẽ về, đứng tìm anh. Anh sẽ về trước giờ ăn tối. Thế nhé! Yêu em!

Thiên Tỉ đọc xong, khóe miệng tiếp tục giật. Cái thể loại gì đây? Bảo là không biết lúc nào an sẽ về mà hắn chơi luôn là trước giờ ăn tối hắn về. Thiên Tỉ thở dài, ngước đầu nhìn ông trời. Ông trời ơi, trả lại Vương Tuấn Khải hồi xưa cho con đi!

Còn Tuấn Khải, anh hiện giờ đang cưỡi chiếc xe đạp 2 bánh của anh vòng quanh cái bệnh viện. Cái bệnh viện này rất lớn, lại còn rộng rãi, tha hồ cho anh đạp xe. Ngày nào cũng ra ngoài này đạp rồi, mấy cô y tá sớm nhận ra anh mà tiếp tục hò hét như fan cuồng. Hôm nay hắn đã cảnh giác, không vì lời của mấy cô mà bị phân tán tư tưởng tiếp tục đâm cột điện thì chết. Trên đường đi, Tuấn Khải gặp rất nhiều thứ hay nha. Nào là có mấy cô y tá đang vội vàng đẩy một người vừa bị tai nạn nặng vào trong, đi qua chỗ Tuấn Khải, Tuấn Khải không khách khí nhìn người bị tai nạn nói thản nhiên:"Trông anh khỏe anh nhể!"

Làm cô y tá nào đó gào lên:"Anh bị điên hả, người ta sắp chết đến nơi mà anh còn bảo anh ta khỏe!"

Cô đó đang định nói thêm thì cô kia ngăn lại:"Thôi, nhanh đưa người ta vô đi. Cẩn thận ổng sắp chết rồi đó!"

Nói xong, 2 cô y tá tiếp tục đi. Tuấn Khải đạp tiếp, đến một chỗ của 2 người, một nam một nữ, chàng trai ngồi xe lăn, khắp người băng bó, cô gái thì đứng sau, 2 người trò chuyện, một khung cảnh gợi tình. Lại bị Tuấn Khải dạp đổ trong chốc lát. Tuấn Khải nhìn dáng người chàng trai, vì bị bưng dày nên mới mập như thế, Tuấn Khải dừng xe, chào hỏi cô ái rồi nhin chàng trainở 1 nụ cười "thánh thiện":"A, anh! khỏe chứ! Nhìn như này là em biết tih lực tràn trề rồi! Cô này, mỗi đêm đều bị anh này làm, cô làm gì mà để anh nhập viện tảm thế này! Đúng là Heo Hà Lan!" nói xong, bạn nào đó co giò đạp xe chạy thẳng cẳng. Để cô gái gào la om sòm. Tuấn Khải cảm thấy việc này rất vui. Từ lúc bị bệnh khỏi đến giờ, lúc này là lúc thả lỏng nhất. Có thời gian đi trêu người ta. Đây mới chính là con người thật của Tuấn Khải. Chả qua là lúc làm việc trong bang, tinh thần tục xuống, làm việc căng thẳng. Lâu không được giải tỏa, giờ được rồi thì rất thoải mái.

Trêu người ta mệt rồi thì Tuấn Khải di tìm một chỗ để nghỉ. Đang đạp lòng vòng tìm chỗ ghế liền thấy Thiên Tỉ đang đi lòng vòng gần đó. Tuấn Khải lao cấp tốc đến chỗ cậu, đập nhẹ vai cậu một cái:"Thiên Tỉ, đi chơi không? Lên anh đèo!"

Thiên Tỉ giật mình, nhìn Tuấn Khải, sau đó lắc nhẹ đầu:"Không! Anh cứ đi đi, mặc em!"

Tuấn Khải xuốn xe, nhìn Thiên Tỉ, nằng nặc đòi cậu lên. Thiên tỉ không chịu được đành leo lên xe để Tuấn Khải đèo đi. Trên đường đi, 2 cô y tá ban nãy đẩy người đi phẫu thuật, nhìn thấy Tuấn Khải liền gào lên:"Anh kia! Anh ở phòng số mấy! Tôi sẽ yêu cầu người nhà của anh về việc anh làm!"

Thiên Tỉ ngồi đằng sau, thắc mắc:"Tuấn Khải! Anh làm gi họ vậy?"

Tuấn Khải cười:"An có làm gì đâu! Anh chỉ hỏi thăm người bị tai nạn thôi mà!"

Thiên Tỉ hỏi tiếp:"Thế anh hỏi như nào mà người ta lại phản ứng như vạy?"

Tuấn Khải cười,:"Anh chỉ nhìn rồi bảo Trông anh khỏe nhể! Thế là họ tức lên thôi!"

Thiên Tỉ giật mình, hỏi thế lo người ta chả tức, cậu đạp một cái vào lưng anh rồi lặng yên để anh đưa đi.

Có thể anh giả vờ chưa nhớ ra. nhưng mà, vì em, anh bằng lòng với hiện tại. Sẽ đưa em tới tận chân trời góc bể. Nơi nào có em, nơi đó có Vương Tuấn Khải này. Thiên Tỉ, anh yêu em

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Haizzz, tết ròi, Anh quên mất nhiệm vụ. Thông cảm nha, tuy viết không dài nhưng vẫn có vẻ hường. Chap sau sẽ có bí mật lớn. Đợi nha

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: