Chap 15


Sáng hôm sau, Thiên Tỉ tỉnh dậy, thấy đầu đau buốt, trên trán còn có 1 cái khăn, nhìn xung quanh, đúng phòng mình mà, không thể lầm được. Thiên Tỉ đang mê man thì cửa mở ra, bước vào là Sarah, trên tay cô bưng một bát chào, khói bay nghi ngút, thơm nữa. thiên Tỉ nhìn Sarah nói:"Chị Sarah, sao chị lại ở đây? Mà hôm qua...em về đây kiểu gì?"

Sarah thở dài:"Hôm qua em bị ngất giữa đường, có người gọi cho chị, chị liền đến. Thiên Tỉ à, chị không biết em có chuyện gì nhưn em vẫn phải chăm sóc cho bản thân mình chứ! Đừng để chuyện gì ảnh hưởng tới em!"

Sarah dặt bát chào xuống bàn, nhìn lên, thấy cậu đang khóc. Đây là lần đầu tiên trong vòng 3 năm chị thấy Thiên Tỉ khóc. Sarah ngạc nhiên, vội nắm lấy hai vai Thiên Tỉ, lo lắng hỏi:"Thiên Tỉ, em làm sao vậy? Thiên Tỉ?"

Thiên Tỉ khóc càng lúc càng to, ôm lấy Sarah khóc. Sarah biết chứ, Thiên Tỉ từ nhỏ mẹ đã mất, ba thì...đừng nhắc tới đi. Không có ai an ủi mỗi khi buồn. Sarah vuốt nhẹ tóc cậu như mẹ hay làm với cô, an ủi:"Thiên Tỉ à, có gì thì hãy bình tĩnh kể cho chị nghe!"

Thiên Tỉ khóc, không nói dược lời nào, Sarah cũng không ép, đợi đến khi cậu khóc xong thì nhẹ nhàng cho cậu ăn cháo. Ăn xong, cậu ngồi yên như người mất hồn, cứ xa xăm nhìn ra ngoài cửa.

Hạ Mạc Hoàng chạy vào trong phòng cậu, nói:"Thiên Tỉ, tớ đã mua được vé máy bay. Cậu đi lúc nào, hôm nay hay mai đi!"

Thiên Tỉ vội nồi dậy, nói:"Hôm nay đi!"

Mạc Hoàng thờ dài, biết ngay mà:"Được rồi, 12h cất cánh, giờ chuẩn bị đồ và ăn sán luôn. Sau đó đến 11h ra sân bay, 12h bay!"

Thiên Tỉ xuống giường, lấy vali to đùng ra, thu hết đồ đạc trong tủ đem lên giường gấp lại rồi cho vào vali. Xong xuôi, cậu xuống dưới nhà, thấy Mạc Hoàng và Sarah ngồi trên ghế. Sarah nhìn thấy Thiên Tỉ xuống thì thương cảm cho cậu, tiến đến ôm Thiên Tỉ vào lòng, nói:"Thiên Tỉ à, chị biết chuyện rồi. Em cố lên nhé, đừng để hắn ta quên em!"

Thiên Tỉ biết cô đang nói gì, khẽ đẩy cô ra gật đầu rồi nói:"Hoàng, giờ tớ với cậu đi ra ngoài mua ít đồ, tớ còn thiếu một số thứ!" Mạc Hoàng đứng dậy, tạm biệt chị Sarah rồi cả 2 cùng đi.

Trên đường đi, vì siêu thị khá gần và muốn đi bộ nên 2 đứa quyết đi bộ. Mạc Hoàng hỏi:"Thiên Tỉ tớ hỏi cậu cái này nhá!"

"Ừm, cậu hỏi đi!"

Mạc Hoàng yên lặng một chút rồi nói:"Cậu, thật sự yêu anh ta?"

Thiên Tỉ nhìn Mạc Hoàng, không khỏi ngạc nhiên, điều này mà cậu cũn cần hỏi sao hả Hoàng:"Hoàng, cậu nói gì lạ thế. Tớ không yêu anh ấy, mà là quá yêu. Tại sao cậu lại hỏi vậy?"

Mạc Hoàng cười nói:"Khi cậu yêu 1 người thì phải thật lòng trao cả trái tim của cậu cho người ấy. Dù người ấy có mệnh hệ gì thì cũng luôn phải theo người ấy. Cho dù có mất trí đi nữa thì phải khiến người ta nhớ lại cậu. Cậu hiểu chứ?" Mạc Hoàng quay sang nhìn Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ gật đầu:"Cảm ơn cậu!"

Vừa lúc này thì đến siêu thị, cậu chạy nhanh vào mua đồ và nhanh chóng quay về nhà.

--------------------------------Tui là giải phân cách tới giờ bay nè----------------------------

Ở sân bay, vẫn như thế, dòn người qua lại cũng bình thản. Người xuất cảnh cũng rất bình thản. Chỉ có Thiên Tỉ là vội vàng, cậu kéo vali nhanh chóng đi về nơi soát vé lên máy bay. Hôm nay Hoàng không đi vì một lý do rất đơn giản, đó là...Tỉ không cho đi. Mạc Hoàng phải ngậm đắng nuốt cay mới ở nhà, người ta lo cho Thiên Tỉ cậu mà lại không nhận lấy, bộ cậu không biêt hưởng sao?

Bước đến nơi soát vé, một chú bảo vệ to con đứng chắn, nói:"Thiếu gia, cho tôi xem vé!"

Thiên Tỉ vội lấy tấm vé ra đưa cho hắn, hắn nhìn rồi đang định nói thêm thì cậu đưa ra hộ chiếu. Hắn nhìn rồi cho cậu vào trong, vào thì lại bị một cô nhân viên kiểm tra người nữa chữ, khổ quá mà.

Xong xuôi, cậu nhanh chóng vào trong khoang Vip, nhì đồng hồ, vài phút nữa là bay. Điện thoại cậu chợt réo lên, nhìn một chút, là lưu Chí Hoàh gọi, Thiên Tỉ vội nghe máy:"Way, anh Hoành, Tuấn Khải thế nao rồi?"

"Thiên Thiên, em mau bay sang lập tức. Tuấn Khải đã tỉnh, nhưng lại quên hoàn toan, chỉ nhớ một số việc vụn vặt, chứ không nhắc tới em!" Chí Hoành nói iongj có chút như giả, không có vẻ thật sự cho lắm. Thiên Tỉ không nghe ra, liền trả lời lại:"Anh, mau giúp anh ấy đi, êm đang chuẩn bị bay. Chỉ vài tiếng nữa là em sẽ sang bên đó ngay lập tức!" Sau đó cậu tắt điện thoại đi, lúc này, máy bay cất cánh

*************Tại Trùng Khánh************

Lưu Chí Hoành tắt điện thoại đi, nhìn Tuấn Khải như người mất hồn ngồi trên giường, nói:"Tuấn Khải. Cậu định làm gì đây?"

Tuấn Khải nhìn Chí Hoành, không nói. Môi anh trắng bệch ra, nói một câu:"Tại sao, tôi không nhớ một chút gì về cậu ấy?"

"Tuấn Khải à, tôi đã nói rồi. Cậu ấy là người yêu của anh. anh bị tai nạn rồi quên hết. tôi là bạn thân của anh. tôi đã nói bao lần rồi, trên dưới 10 lần rồi đó!"

Tuấn Khải nhìn ra cửa, mắt như người vô hồn:"Cậu nói dối! Tôi không có bạn. Tôi cũng không có người yêu là con trai. Tôi là đàn ông, không phải gay!"

Chí Hoành đến hết nổi với Tuấn Khải, thở dài:"Cậu không nhớ thi thôi, kệ cậu. Mấy tiếng nữa Thiên Tỉ sẽ bay sang đây. Cậu hãy tự mà lo liệu!" Sau đó Chí Hoành ra ngoài đóng cửa lại, chỉ còn Tuấn Khải trong phòng.

"Thiên Tỉ, Thiên Tỉ, tại sao tôi không nhớ chút gì về em? Tại sao?"

~~~~~~~~~Phờ lát bách~~~~~~~~
Lưu Chí Hoành đang ngồi trông Tuấn Khải, chợt thấy cậu ta có chuyển biến, liền gọi bác sĩ, đến nơi đã thấy Tuấn Khải ngồi dậy rồi. Chí Hoành vui mừng ôm lấy anh, nhưng Tuấn Khải lại đẩy hắn ra, nói:"cậu là ai, tôi không quen cậu, cậu mau ra đằng khác!"

Chí Hoành nhìn bác sĩ già, ông tiến đến, khám lại cho Tuấn Khải rồi nói với Chí Hoành:"Cậu ấy đã mất hoàn toàn chí nhớ. Tùy thuộc vào người giúp nhớ lại, nếu không mất hoàn toàn!"

Sau đó vị bác sĩ đi ra ngoài. Chí Hoành nhìn Tuấn Khải, anh cứ nhìn ra cửa sổ, không biết nhìn gì nữa. Chí Hoành nói:"Tuấn Khải, là tôi đây. Lưu Chí Hoành, bạn thân của cậu đây!"

Tuấn Khải nhìn hắn, nói:"Tôi đúng là Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải. Nhưng tôi không có người bạn nào như cậu cả!"

Chí Hoành nói tiếp:"Cậu còn có một người yêu. Cậu ấy rất đáng yêu, dễ thương. Cậu ấy là sát thủ ở Hồ Nam. Còn cậu là sát thủ ở Trùng Khánh. Hai người hiện đang yêu nhau thông qua một số việc nhiệm vụ làm cùng nhau!"

Tuấn Khải nhìn Chí Hoành, đầu hơi đau, ôm lấy đầu một chút, có một bóng người hiện ra trong trí nhớ của anh nhưng không biết đó là ai. Tuấn Khải buông hai tay khỏi đầu, nói:"Tôi không biết cậu ấy! Liệu cậu có thể cho tôi gặp cậu ấy được không?"

Chí Hoành lắc đầu:"Cậu ấy đang ở Hồ Nam. Cậu có biết cậu ấy buồn thế nào khi cạu bị tai nạn vô viện không?"

Đáp lại hắn là một cái lắc đầu. Chí Hoành nhắc đi nhắc lại mấy cái thân phận và một số thứ chính cố để Tuấn Khải nhớ lại, n hưn anh lại hoàn toàn không có khả năng nhớ ra. Chí Hoành đành gọi cho Thiên Tỉ và mọi việc diễn ra như trên

~~~~~~~~~~~ èn Phờ Lát bách~~~~~~~~~

Vừa lúc này, Thiên Tỉ xuống sân bay. Cậu cầm điện thoại gấp rút gọi cho Chí Hoành:"Anh Hoành, bệnh viện Tuấn Khải nằm ở đâu?"

"Ở đường X, phố Y, bệnh viện Z, em mau đến!"

Cúp máy, cậu lên luôn một chiếc taxi gần đó. Chiếc xe di chuyển dần dần đến bệnh viện.

Đến nơi, cậu đã thấy Chí Hoành đứng ngoài, cậu chạy đến chỗ hắn, hỏi:"Tuấn Khải, Tuấn Khải đâu?"

Chí Hoành cầm vali hộ cậu rồi nói:"Tầng 3, phòng 219!"

Thiên Tỉ đưa cho Chí Hoành vali rồi vội lao vào trong bệnh viện. Chạy lên cầu thang, tìm từng phòng một:"219, 219...."

Cuối cùng cũng đến phòng 219, phong cuối cùng của tầng 3. cậu gõ cửa, không ai trả lời. Liền đẩy cửa đi vào.

Tuấn Khải ngồi trên giường, mặt mũi trắng bệch không sức sống. Nhìn ra ngoài cửa sổ không biết nhìn gì nữa. Thiên Tỉ đau lòng, lên tiếng:"Tuấn Khải..."

Nghe có người gọi tên mình, Tuấn Khải nhìn ra cửa. Một cậu trai nhỏ nhắn, xin đẹp đáng yêu đứng đó, mắt có nước rưng rưng lên. Mũi đỏ lên, má cũng thế, hình như sắp khóc. Cậu ấy giống y hệt cậu bé mà Chí Hoành kể, nhưng anh không tài nào nghĩ ra. Thiên Tỉ nhắc lại tên Tuấn Khải một lần nữa, sau đó, một giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, nói:"Tuấn Khải, anh không nhớ em là ai sao?"

Tuấn Khải nhìn cậu khóc, lòng đau nhói một cái. Anh cứ nhìn cậu. Tiên Tỉ bước đến bên cạnh Tuấn Khải, không nhịn được liền ôm lấy anh, cố không để tiếng khóc to lên, nhưng cuối cùng vẫn khóc òa lên. Tuấn Khải hơi giật mìh trước hành động của cậu, nhưng thấy cậu như vậy. Tuy không nhớ chút gì về cậu, nhưng anh sẽ cố nhớ lại. Đôi tay Tuấn Khải vô lực ôm lấy cơ thể nhỏ của cậu, để cho cậu khóc, khóc thật nhiều. Thiên Tỉ cảm nhận được anh đang ôm lấy cậu, Thiên Tỉ khóc to hơn. Tuấn Khải thấy cậu trai này rất dễ tổn thương, động tí là có thể vỡ ngay lúc nào. Thiên Tỉ vừa khóc vừa hỏi:"Anh...hức...hức...quên em...hức...là ai rồi....sao...hức...."

Tuấn Khải ôm lấy cậu, nỏi:"Tôi đã quên em. Nhưng tôi sẽ từ từ để nhớ ra em. Em đừng buồn! Tôi sẽ cố gắn nếu em giúp tôi nhớ lại!"

Thiên Tỉ buông anh ra, nhìn anh bằng đôi mắt ngập nước:"Anh...hức...hứa chứ..."

Tuấn Khải gật đầu. Lúc này, Chí Hoành bước vào, nhìn Tuấn Khải nói:"Cậu nhớ ra chưa?"

Tuấn Khải lắc đầu, Chí Hoành nói:"Thiên Tỉ, phiền em vậy. Giúp cậu ta nớ ra!"

Thiên Tỉ gật đầu, nhìn Tuấn Khải:"Em biết. anh ấy đã hứa rằng sẽ nhớ ra em! Em ti anh ấy sẽ làm được thôi!"
Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ, khóe miệng khẽ cười môt cái.

Anh hứa, bằng mọi giá sẽ nhớ ra em là ai. Em chiếm vị trí gì trong tim anh, anh sẽ không để em phải buồn vì anh, khổ vì anh. Cố lên em nhé, anh sẽ cố gắng, bằng mọi giá sẽ nhớ ra em một cách nhanh nhất mà thôi.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hế lô, Ah ngoi lên rồi. Mọi người à, bây giờ đang là mùa đông, Anh lạnh đến run người. Lạnh thế này thì bị cóng tay. Cóng thì không viết được chuyện nên có up hơi muộn. Só rỳ nha, Anh sẽ cố gắng.

Ngoài lề: Lạnh lắm rồi, bên Trung Quốc còn lạnh hơn. Tuấn Khải và Thiên Tỉ nhớ mặc áo ấm nha. Đừng để lạnh mà ốm, ảnh hưởng đến ca hát. Thế nha. Yêu 2 anh nhìu. Yêu cả mn nữa, cho em ssao nha

�������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: