chap 26 : bệnh viện
lúc anh ngất đi ,cậu hoảng loạn , vội vàng gọi đến bệnh viện . chưa đầy 5 phút sau , 1 chiếc ô tô có giường bệnh chở anh lên . cậu cũng lên cùng xe đi tới bệnh viện . lúc tới bệnh viện bác sĩ mới nói
" cậu đây do bị nhiễm lạnh , lại có hơi của rượu , lúc nhiễm lạnh có thể không thay quần áo hay làm người ấm hơn mà đã có thể đi ngủ hoặc cứ mặc áo bị ướt mà không thay . bị như vậy cũng không chịu uống thuốc , nên bệnh tình lại càng phức tạp " Bác sĩ nói
cậu thật sự ù hết hai tai rồi . cũng lúc đó gia đình của Tuấn Khải chạy đến bên Thiên Tỉ . cậu đột nhiên bật khóc , bà Vương cũng sụt sùi theo mà vỗ vai Thiên Tỉ .
Sau 30 phút chiếc của phòng mở ra , Bác sĩ mỉm cười gật đầu
cậu vội vàng phi vào trong phòng . muốn ôm anh nhưng anh đang bị bệnh chỉ còn cách là ngồi cạnh anh , nắm lấy bàn tay anh .
--------------------------------------------------------------------------------------
11h đêm cậu vẫn ngồi đó ngắm anh , dù gia đình nói thế nào cậu cũng kiên quyết ở lại với anh . trời về đêm cũng khá lạnh . nhưng trong phòng này lại chỉ có 1 giường bệnh , 1 chiếc chăn cỡ lớn , cũng đủ để cho 2 người nằm vì đây là phòng vid mà . nhưng thật sự cậu không muốn làm phiền anh , cậu chỉ nằm đó nhắm mắt ngủ , mà hơi co người lại .
-------------------------------------------------------------------------------
sáng sớm , những tiếng chim hót nghe thật vui tai , ánh nắng chen vào phòng có 2 người .
anh từ từ mở mắt , đôi bàn tay nặng trĩu , mỏi nhừ muốn cử động nhưng bất giác lại để im . vì anh đã nhìn thấy cậu đang cầm tay anh , lại còn ngủ nữa chứ . anh vẫn còn rất mệt , nhưng nhìn thấy cậu thì nó cũng tiêu tan hết rồi . đưa tay vuốt mái tóc cậu , cậu giật mình tỉnh dậy . anh nhanh chóng rụt tay về để chánh cậu phát hiện .
cậu cũng tỉnh dậy , nhưng anh vẫn đang ngủ . nhìn anh ngủ thật soái a ! muốn ôm 1 cái quá à . chả hiểu vì sao cậu nhìn anh mà cứ cười mãi . có lẽ do đã 1 ngày không nhìn được anh . giờ cậu nhìn chán rồi lại quay sang cười .
Tuấn Khải đang định mở mắt thì
" chụt "
"bộp"
aaa có cái gì vừa chạm vô má mình ý . anh mở mắt ra thì cậu đã không còn ở trong phòng nữa .
aaaaa hóa ra cậu hôn trộm anh , lại còn ngại chạy biến đi . anh cũng bật cười khúc khích .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top