VĂN ÁN Ta sống một đời bạo quân, đăng cơ được mười bốn năm, nền chính trị bạo ngược, sưu cao thuế nặng, rời xa quân tử thân cận tiểu nhân. Cuối cùng phi tử ta yêu nhất tự tay rót cho ta chén rượu độc. Đầu của ta bị phản quân phơi nắng treo ở tường thành.Trọng sinh một lần nữa, ta cảm thấy đời này sẽ không yêu bất cứ người nào nữa. Bất quá, ta sẽ đối xử tốt hơn với hoàng hậu Trác Văn Tĩnh - người mà ta cho tới bây giờ chưa nhìn thẳng một lần. Bởi vì chỉ có hắn ở lúc cuối cùng chưa từng vứt bỏ ta.…
[CẢNH BÁO EDIT THÔ TỤC!!!](ai không thích hãy đi ngay và đừng chần chừ)Hán Việt: Tá căn hành sựTác giả: Dục HiểuĐộ dài: 62 chươngEdit: đang tiến hànhTruyện chưa được beta tất cả các chương đã up nên thỉnh lưu ýNguồn raw: wikidichgiới thiệu Đam mỹ, hiện đại, cao h, chính kịch, vườn trườngCố Thừa Vọngx Diệp Ngôn Tíchsong tính, sản nhũ, sinh tử. Cảnh báo! Nhất định phải tránh mìn, công có hai con ciu bự! Làm thế nào để dùng hai cây cự điểu làm chết bạn cùng phòng không nghe lời suốt ngày đối nghịch với mình? Online chờ gấpLời editor: tui lần đầu edit nên cùi bắp ghê gớm nên mọi người góp ý thiện cảm chút chứ cục súc là keme bạn nha~ Không có kinh nghiệm edit nên chắc chắn không chính xác như nguyên văn của tác giả, tui hiểu sao thì chỉnh như vậy nha~Edit chưa có sự đồng ý của ai cả xin đừng mang đi đâu 🤣🤣🤣Ngày bắt đầu: 25/3/2020…
VĂN ÁN1.Đêm khuya, Ngôn Khanh lái xe đi ngang qua một cây cầu bắc qua sông, ai ngờ nửa đường xe bị chết máy.Cô liếc mắt thấy một người đàn ông đẹp trai đang đứng cách đó không xa, vì thế tiến lên xin giúp đỡ, trăm triệu lần không nghĩ tới Tay người đàn ông này lại nắm lấy lan can, chân dài nâng lên, đang chuẩn bị từ trên cầu nhảy xuống.Ngôn Khanh cảm thấy như mình đang nằm mơ.Dù cô chỉ tiện tay lôi kéo, thế mà lại cứu được Hoắc Vân Thâm, người có tiếng là âm trầm hung ác, lạnh lẽo bạc tình.Nhưng mà cái vị nhân vật lớn nhà họ Hoắc này không giống như trong tưởng tượng của cô lắm.Chẳng những cứ cuốn lấy cô gọi là bà xã một cách khó hiểu, lại còn coi cô như báu vật mà sủng lên tận trời, thậm chí không tiếc quỳ xuống, hốc mắt đỏ bừng, bướng bỉnh mà bất lực năn nỉ cô:"Khanh Khanh, đừng rời xa anh nữa."…