Chap 44: Có duyên không phận.

Chap 44: Có duyên không phận.

Cơn mưa đêm qua dường như đã quét sạch mọi thứ. Trong căn phòng một màn yên lặng khiến con người ta dễ chịu, thanh thản. Trên chiếc giường trắng xóa, cậu an an tĩnh tĩnh ngủ ngon giấc trong vòng tay rắn chắc của hắn. Vương Tuấn Khải đã sớm thức dậy, hắn cứ như vậy ngắm đường nét tinh tế trên gương mặt Thiên Tỉ. Hắn nhất định phải trân trọng giây phút ngắn ngủi này. Vì khi mặt trời lên cao cũng là núc hắn phải rời xa cậu, rời bỏ cậu thêm một lần nữa. Cả đời này, Vương Tuấn Khải chỉ có thể cho Thiên Tỉ tình yêu nhưng không thể cho cậu danh phận.

- Thiên Tỉ, xin lỗi. Thật có lỗi với em, em có thể không tha thứ cho anh, em có thể hận anh nhưng xin em đừng tự hành hạ bản thân mình. Anh rất đau lòng em có biết hay không.

Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên chán cậu, lẩm bẩm bên miệng vài câu nói nhỏ chôn sâu là sự bất đắc dĩ, là sự luyến tiếc, là sự xót xa. Hắn cầm điện thoại lên xem giờ, hiện tại đã là năm giờ ba mươi phút. Thời gian bên cậu trôi qua thật nhanh, Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng gỡ cậu ra khỏi người hắn, kéo chăn bông lên che kín vùng ngực trắng nõn của cậu. Rời khỏi giường hắn liền vào phòng tắm tắm rửa cho tỉnh táo. Cánh cửa vừa đóng lại, giọt nước mắt từ khóe mắt vẫn nhắm nghiền từ bao giờ đã trượt xuống. Thiên Tỉ chậm dãi mở mắt, những lời hắn nói cậu đã đều nghe hết. Cậu muốn giữ lấy hắn, muốn nói anh đừng đi, cớ sao lại không thể làm được. Thiên Tỉ chỉ còn biết cam chịu tất cả. Cậu tự nhủ phải thật mạnh mẽ, không được cho hắn thấy sự yếu đuối của bản thân.

Cạch.

Mặc đồ vào rồi từng bước đến bên giường cậu. Thiên Tỉ của hắn vẫn ngủ say, có lẽ cậu đã rất mệt. Vương Tuấn Khải chỉnh lại mái tóc mềm mại không được tự nhiên trên đầu cậu. Cậu thật biết cách dày vò hắn, hắn đột nhiên cười nhẹ. Nhưng nụ cười này đều là nỗi thống khổ.

- Thiên Tỉ, bảo trọng.

Vương Tuấn Khải nói song liền đứng dậy li khai khỏi căn phòng, nơi mà có người con trai hắn yêu thương mà hắn đã ruồng bỏ.

Nghe thấy lời từ biệt của hắn, không hiểu sao nước mắt cậu lại chảy nhiều đến như thế. Lệ từng hàng rơi xuống thấm ướt chiếc gối bông cậu đang nằm. Vương Tuấn Khải lạnh lùng như thế sao, đúng vậy, trước nay phong cách của hắn đều là như thế. Vô tình, lãnh khốc. Thiên Tỉ tự hỏi rồi tự trả lời cho chính mình. Cậu cảm thấy thật buồn cười, thật nhạt nhẽo. Tiếng nức nở sau tiếng cười đau đớn càng khiến trạnh lòng. Một mình một không gian mờ mịt, rồi sau này không hắn cậu sẽ sống ra sao.

Một tháng sau.

Hạ Gia Quân vì phải hồi phục sức khỏe hoàn toàn cho nên lễ đính hôn kéo dài cho đến cách đó 1 tháng mới có thể tổ chức. Để cho kịp ngày đã định thì sau một tháng nữa hôn lễ sẽ được tiến hành

Lễ đính hôn giữa Vương Tuấn Khải và Hạ Mĩ Kì được tổ chức ở khách sạn sang trọng nhất thành phố New York St Regis Hotel. Từ sớm nhân viên phục vụ đã bận rộn đôn đáo, mọi thứ dường như cứ theo quy luật của tự nhiên. Hạ Mĩ Kì ngày hôm nay mặc trên người bộ váy xòe ngắn ngang đầu gối màu trắng hệt như một nàng công chúa bước ra từ tòa lâu đài thật lộng lẫy. Cô đặc biệt thỏa mãn vì những gì cô có được, người đàn ông cô đã yêu hai mươi năm sắp trở thành chồng cô. Hạ gia trên dưới cũng đã đến chuẩn bị tiếp khách.

Chỉ có Vương Tuấn Khải vẫn lặng lẽ ngồi trong phòng, trên tay còn cầm chai rượu chivas cạn đi một nửa. Hắn ra sức uống từng ngụm thật lớn để có thể không còn tỉnh táo mà quên đi hình bóng cậu. Dòng nước đỏ sánh ra ngoài vương lại trên cổ áo sơ mi trắng mà hắn đang mặc. Vương Tuấn Khải ngàn vạn lần không bao giờ nghĩ đến bản thân hắn có ngày như hôm nay, hắn mệt mỏi, tiều tụy đi rất nhiều.

- Tuấn Khải, hôm nay là ngày vui của anh.

Vương Nguyên gương mặt không biểu cảm đi vào, giật lấy chai rượu trong tay Vương Tuấn Khải. Anh đưa tầm mắt quan sát xung quanh bừa bộn một núc rồi thở dài. Hắn rốt cuộc cũng đã được nếm trải cảm giác khốn cùng của một con người.

- Ngày vui sao? - Vương Tuấn Khải đưa con mắt đỏ ngầu ngẩng lên nhìn Vương Nguyên, thanh âm phát ra khàn khàn chua xót. Ngày vui của hắn hẳn là hắn phải vui mới đứng, tại sao hắn lại thấy ê ẩm thế này.

- Đúng vậy, hôm nay là ngày đính hôn của anh.- Anh vừa nói vừa nhìn hắn chằm chằm.- Sắp đến giờ rồi, không thể thiếu chú rể.- Vương Nguyên nói xong đinh xoay người đi ra ngoài.

- Chăm sóc tốt cho Thiên Tỉ.

Hắn đột nhiên nói khiến bước chân anh dừng lại.Vương Nguyên chứng kiến bộ dạng thảm hại của Vương Tuấn Khải không khỏi đau lòng, anh vẫn là em trai của hắn. Một người em trai nhìn anh trai người không ra người, ma không ra ma nào có kìm nén được sự cảm thông. Anh không trả lời, nhanh chóng li khai khỏi căn phòng.

Khách khứa tham dự dần dần xuất hiện trong bữa tiệc. Người được mời toàn những gương mặt nổi tiếng trong thương trường có mối quan hệ đã, đang và sẽ hợp tác với Vương thị. Ngoài ra còn có một vài phóng viên, bởi lẽ đây là sự kiện có tầm quan trọng. Là người lãnh đạo Vương thị đang làm mưa gió khắp cả thế giới, là đại thiếu gia của Vương gia, là người đàn ông độc thân hoàng kim trong truyền thuyết với đại tiểu thư Hạ gia Hạ Mĩ Kì tiến tới hôn nhân. Dư luận cho rằng đây là cuộc hôn nhân chính trị, cũng có người cho rằng họ thật sự yêu nhau. Nhưng đâu có ai biết có một bi kịch ẩn dấu trong buổi tiệc long trọng này.

Bên ngoài đường đối diện với khách sạn, một người thanh niên đội mũ lưỡi trai vẫn đứng đó. Cậu đưa đôi mắt lạnh nhìn vào ai ai cũng tràn đầy tiếng cười vui vẻ. Thiên Tỉ hiện tại có đủ can đảm đứng đây hẳn là đã chết tâm nhưng cậu ngang bướng muốn nhìn thấy hắn cùng người con gái khác hạnh phúc. Cậu không dám lại gần, chỉ dám đứng từ xa.

- Tiểu Thiên, chúng ta về đi.- Chí hoành vỗ nhẹ vai cậu, cậu cảm nhận được cơ thể Thiên Tỉ đang run rẩy.

- Tớ muốn nhìn thấy anh ấy cười, chỉ khi anh ấy cười tớ mới nhẹ lòng được.

- Cậu là đồ ngốc.- Chí Hoành lắc đầu thở hắt ra một hơi, Vương Nguyên nói có cách, đến giờ cậu vẫn không biết anh tính toán điều gì nữa.

Tim cậu đập lên thình thịch như tiếng trống luân hồi. Vương Tuấn Khải mặc bộ tây trang lịch thiệp bước ra cùng Hạ Mĩ Kì, họ thật xứng đôi. Nhưng cậu thấy rõ khuôn mặt hốc hác của hắn qua cửa kính khách sạn. Nghĩ đến đây tâm can cậu như hàng loạt kim châm đâm vào đau buốt. Cậu không muốn duy trì cảm giác này nữa, cậu không muốn nếm trải bất kì thứ gì mà Vương Tuấn Khải đem đến. Thiên Tỉ chạy sang đường muốn bỏ đi, đằng sau tiếng còi ô tô ing tai kéo tới báo hiệu, cậu sợ hãi nhìn vào chiếc xe đang lao tới phía mình. Một hai tích tắc cậu cảm thấy cậu sắp được ông trời giải thoát, mỉm cười nhẹ nhắm mắt, một giọt nước mắt đau thương lăn dài trên má.

Rầm..mmmmmm

- TIỂU THIÊN.

Chí Hoành trơn to mắt nhìn Thiên Tỉ nằm im trên lòng đường, sợ hãi tới mức chân tay mềm nhũn. Vội vã chạy vào đám đông đi đường đang tụ tập thành một vòng tròn. Cậu đẩy tất cả họ ra ôm lấy Thiên Tỉ.Khắp người Thiên Tỉ nhem nhuốc máu. Chí hoành kinh sợ hơn nữa khi phía dưới cậu ấy chảy ra một dòng máu tươi.

- TIỂU THIÊN, CẬU MAU TỈNH LẠI ĐI..AI ĐÓ LÀM ƠN GỌI XE CẤP CỨU..LÀM ƠN CỨU CẬU ẤY.

--------------

Ộ Ộ Ta không biết đâu....*vác dép chạy đi trốn*

-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: