Chap 52




            Một tháng sau, sự kiện đụng ý tưởng cuối cùng cũng kết thúc êm đẹp, người phụ trách Secret Dịch Thiên Nhi và CEO tập đoàn Lệ Bạc đạt được thỏa thuận chung, cùng hưởng sáng chế kem lót Hoàn mỹ. Nhưng hai công ty bán sản phẩm sang hai thị trường châu Âu và Bắc Mỹ, sau này không vượt ranh giới của nhau.

Do dính scandal, Secret tung sản phẩm ra thị trường chậm hai tháng so với kế hoạch, khiến công ty tổn thất đến con số chục triệu, cũng khiến người ngoài giới nghi ngờ năng lực của Dịch Thiên Nhi. Tuy nhiên, sự nghi ngờ, chất vấn dần lắng xuống, những lời châm biếm của giới truyền thông dành cho đại tiểu thư của Dịch gia cũng dần biến mất. Nguyên nhân rất đơn giản, Dịch Thiên Nhi và Giang Thế Quân không dưới một lần bị phóng viên bắt gặp cùng nhau ra vào nơi công cộng, nhưng cả hai đều một mực khẳng định bọn họ chỉ là những người bạn lâu năm. Nể mặt Lệ Bạc, giới báo chí không dám đi sâu khai thác mối quan hệ của bọn họ cũng như chĩa mũi nhọn vào Dịch Thiên Nhi.

Thiên Tỉ có nghe mẹ cậu nhắc đến thái độ của Dịch Thiên Phú về mối quan hệ giữa Dịch Thiên Nhi và Giang Thế Quân. Nghe nói, bố cậu gọi Dịch tHiên Nhi về nhà, nói chuyện cả buổi chiều trong thư phòng. Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn bình yên vô sự.

Bà Dịch thắc mắc, không hiểu Dịch Thiên Nhi dùng cách nào để thuyết phục Dịch THiên Phú, Thiên Tỉ càng không có hứng thú tìm hiểu Secret chính thức tung sản phẩm ra thị trường đồng nghĩa với việc Nhã Nhan sẽ mất ưu thế ở công ty. Trước mắt,Thiên Tỉ còn có nhiều việc phải bận tâm hơn mấy chuyện không liên quan đến mình.

Cậu lại bắt đầu những tháng ngày vô cùng bận rộn.

Trước đây, khi còn sống một mình,Thiên Tỉ thường làm việc thâu đêm, biến văn phòng thành nhà cũng chẳng ai dám nói "không được". Nhưng bây giờ tình hình đã khác, cậu thường nhận được những cuộc điện thoại bất mãn của người nào đó.

Ví dụ như lúc này, điện thoại trong phòng làm việc của Thiên Tỉ bỗng đổ chuông. Bây giờ đã hơn một giờ sáng, ai còn gọi điện thoại tới văn phòng cậu? Thiên Tỉ hồ nghi nhấc điện thoại, nhưng cậu không lên tiếng, cho đến khi đối phương mở miệng: "Quả nhiên em vẫn ở công ty".

Thiên Tỉ ngẩn người.

Cậu buông bút, kéo dây điện thoại rồi tựa người vào thành ghế để thư giãn gân cốt, nhất là vùng cổ, vai đã mỏi nhừ. "Chẳng phải anh đi công tác hay sao? Anh về nước từ lúc nào vậy?".

"Một tiếng rưỡi trước". Giọng nói của Tuấn khải đầy vẻ mệt mỏi. "Về đến nhà chẳng thấy em đâu, anh đoán em vẫn ở công ty".

"Tình hình bắt buộc thôi mà, em đang tiến hành kế hoạch mở rộng Nhã Nhan sang lĩnh vực dược mỹ phẩm vào đầu năm sau. Đợi có phương án cụ thể, em sẽ cho anh xem, thời gian tương đối gấp".

"Lúc anh đi công tác, em bận làm thêm giờ. Anh về rồi mà em vẫn còn làm việc. Xem ra cuối năm anh phải lấy danh nghĩa cá nhân, trao giải thưởng chuyên cần cho em mới được!".

Giọng nói của người đàn ông này có một sức hút đặc biệt, khiến bao mệt mỏi của Thiên Tỉ tan biến trong giây lát. Cậu không muốn anh nghe thấy tiếng cười của cậu, chỉ nhếch môi cười không thành tiếng. Sau đó, Tuấn Khải hỏi tiếp: "Sao em lại khóa cửa ngoài khu văn phòng của em?".

Thiên Tỉ tròn mắt ngạc nhiên, nhưng cậu phản ứng rất nhanh, lập tức cất giọng nghi ngờ: "Không phải anh...".

Không đợi Thiên Tỉ nói xong, Tuấn Khải đã cắt ngang: "Ra ngoài mở cửa cho anh".

Giọng nói của anh lọt vào tai Thiên Tỉ. Cậu cầm ống nghe, ngồi thẳng dậy, mất ba giây mới có phản ứng. Vội vàng ném điện thoại, cậu đứng dậy, lao thẳng ra cửa.

Chạy khỏi văn phòng Thiên Tỉ mới chợt nhớ ra, thẻ cảm ứng vẫn còn ở trên bàn. Cậu vội vàng quay lại lấy thẻ.

Tuấn Khải từ sân bay về nhà nhưng không kịp thay quần áo, vẫn mặc bộ âu phục phẳng phiu, đứng bên ngoài chờ cậu từ bao giờ.

Thiên Tỉ cà thẻ, cánh cửa lớn từ từ mở ra. Không đợi cậu chạy ra ngoài, Tuấn Khải đã tiến lên một bước, ôm chầm lấy cậu.

Tuấn Khải đi công tác một tuần. Nỗi nhớ nhung trong bảy ngày xa cách gói gọn trong một nụ hôn triền miên, mãnh liệt. Bởi cả khu văn phòng không bật đèn, đèn thang máy phía sau Tuấn Khải là nguồn sáng duy nhất. Nụ hôn trong bóng tối càng kín đáo và gợi tình. Do phải ngẩng mặt, cái gáy vốn đang nhức mỏi của Thiên Tỉ lại càng mỏi hơn, nhưng cậu không muốn kết thúc sự giày vò ngọt ngào này.

Đúng lúc đó, đột nhiên có một luồng sáng chiếu vào. Tuấn khải chắc cũng nhận ra điều bất thường, toàn thân cứng đờ. Thiên Tỉ mở mắt, bắt gặp người bảo vệ đang đứng sau lưng Tuấn Khải không xa, anh ta cầm đèn pin chiếu thẳng vào họ.

Thiên Tỉ vô thức rời khỏi Tuấn Khải, nhưng mới lùi được nửa bước đã bị anh kéo lại, ôm vào lòng.

Tuấn khải ôm chặt cậu, quay lại phía sau. Vẻ mặt anh lạnh lùng đến nỗi người bảo vệ lắp bắp: "Tổng... Tổng giám đốc".

Tuấn Khải ra lệnh: "Anh có thể đi được rồi!".

Người bảo vệ vội vàng vâng dạ, tắt đèn pin, quay người rời đi. Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần, Thiên Tỉ thở phào nhẹ nhõm, định rời khỏi vòng tay Tuấn Khải nhưng lại bị anh ôm chặt hơn. Tuấn khải nói nhỏ vào tai cậu: "Anh ta vẫn quay đầu nhìn đấy".

Thiên Tỉ vội vàng áp mặt vào bờ ngực anh, không dám động đậy. Đến khi cảm nhận được vồng ngực của người đàn ông này rung lên, bên tai lại truyền đến tiếng cười khẽ dịu dàng của anh, cậu mới biết mình đã bị lừa.

Thiên Tỉ đẩy người Tuấn khải, đưa mắt về phía thang máy. Người bảo vệ đã khuất dạng từ lúc nào, làm gì có chuyện quay đầu nhìn lén?

Thiên Tỉ đi thẳng về văn phòng. Tuy cậu tỏ thái độ quyết liệt nhưng kỳ thực vẫn dỏng tai nghe xem Tuấn KHải có đi theo không. Về đến văn phòng, cậu chẳng nói một lời, định khóa trái cửa phòng. Không nằm ngoài dự đoán của cậu, cánh cửa lập tức bị một người chặn lại từ bên ngoài.

Tuấn kHải ở ngoài cửa vẫn điềm nhiên như không. "Em giận thật đấy à?".

Thiên Tỉ trừng mắt, không lên tiếng.

"Chỉ vì một người bảo vệ thôi sao?". Tuấn Khải biết rõ còn giả bộ hỏi.

Thiên Tỉ nhìn anh. Cậu cắn răng, cố gắng giữ giọng bất cần: "Tổng giám đốc bận rộn như vậy, đi công tác cả tuần, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi được. Bây giờ tôi rất bận, mong Tổng giám đốc đừng làm phiền".

Dù Thiên Tỉ có ngụy trang thế nào cũng không thể che giấu tâm tình thật sự của mình. Thấy cô nghĩ một đằng nói một nẻo, Tuấn khải bất giác nheo mắt cười tủm tỉm. "Chẳng phải vừa xuống máy bay, anh đã đi tìm em ngay còn gì?".


__________________________________

Không phải là tôi lặn lâu quá nên bơ tôi rồi đấy chứ ? đừng trách tôi mà hãy trách cái bộ phim bất khả kháng lực nó hay quá chứ , mà thôi dù j thì t cx đã up chap rồi mờ :))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: