chap 5
Đến lần thứ mười ngẩng lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường phía đối diện, Dịch Dương Thiên Tỉ lại buông bút nhìn điện thoại. Ngẫm nghĩ một lúc, cậu cắn môi, nhấc điện thoại.
Điện thoại nối máy rất nhanh, không đợi đối phương mở miệng, cậu nói ngay: "Chẳng phải anh nói mang bữa tối đến cho em hay sao? Giờ này có thể chuyển thành ăn đêm được rồi đấy!"
Thiên Tỉ cố gắng biến giọng nói oán trách thành hài hước nhưng chỉ một giây sau, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi.
Ở đầu máy bên kia phát ra giọng nói dương dương đắc ý của Dịch Thiên Nhi: "Cậu không cần đợi nữa."
"Tại sao lại là chị?" Giọng Thiên Tỉ cứng ngắc.
"Tối nay tôi ăn cơm với khách hàng, vì uống say nên bảo Chí Hoành đến đón. Anh ấy đang chạy ra ngoài mua nước cho tôi."
Thiên Tỉ cảm thấy lời nói dối này hoang đường đến mức nực cười. Cậu cũng cười lạnh thành tiếng.
"Cậu đang đợi anh ấy đem bữa tối đến sao?" Giọng nói của Dịch Thiên Nhi có vẻ rất thoải mái. "Hay là thế này đi, lát nữa tôi và anh ấy cùng đến chỗ cậu..."
Không đợi cô ta nói hết câu, Thiên Tỉ cúp điện thoại. Ngay cả cái điện thoại cũng khiến cậu cảm thấy chướng mắt vô cùng. Tức giận, cậu đứng dậy rút dây điện thoại.
Căn phòng trở lại không khí tĩnh mịch, không còn ai có thể làm phiền cậu.
Làm việc suốt đêm, cuối cùng Thiên Tỉ cũng hoàn thành nhệm vụ.
Không thèm tắt máy tính, cậu nằm bò ra bàn không buồn nhúc nhích. Lúc này, bên ngoài cửa sổ đã xuất hiện tia sáng đầu tiên của ngày mới. Thiên Tỉ định nghỉ ngơi vài phút rồi về nhà nhưng hai mí mắt nặng trĩu.
Một lúc sau, cậu chìm vào giấc ngủ.
Màn hình vi tính chưa tắt tỏa ánh sáng màu xanh lam, càng tôn lên đường nét dịu dàng và yếu ớt trên gương mặt người con trai đang ngủ. Thiên Tỉ không biết có phải mình nằm mơ hay không, dường như cậu nghe thấy tiếng mở cửa, có người đi vào văn phòng của cậu, giúp cậu tắt máy tính, thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt tóc cậu .
Thiên Tỉ muốn mở mắt nhưng lực bất tòng tâm. Đến khi trong đầu chợt vang lên câu nói của Dịch Thiên Nhi: "Hay là thế này đi, lát nữa tôi và anh ấy cùng đến chỗ cậu..."Thiên Tỉ giật mình mở mắt, ngồi thẳng người.
Tay cậu vô thức vung lên, chạm phải thứ gì đó ở bàn làm nó đổ ụp xuống đất.
Nghe tiếng động loảng xoảng, Thiên Tỉ vội cúi đầu thì thấy cốc cà phê vỡ tan, cà phê chảy lênh láng dưới đất, mùi hương thơm nồng lan tỏa khắp căn phòng.
Cậu vẫn đang mơ màng chưa kịp định thần, bên tai chợt vang lên giọng nói dễ nghe của một người đàn ông: "Đây là cách báo đáp của em khi tôi vất vả mang cà phê đến cho em hay sao?"
Thiên Tỉ đột nhiên cứng đờ người.
Đến khi có phản ứng, vị khách không mời mà đến hơi cúi người về phía cậu. Anh ta đứng cạnh ghế ngồi của cậu, vì vậy lúc cúi xuống, bờ môi của anh ta lướt qua thái dương của cậu.
Thiên Tỉ ngửi thấy một mùi đàn ông pha lẫn mùi thuốc lá. Cậu ngồi im như pho tượng, để mặc anh ta gần như dính vào người cậu khi với tay lấy hộp giấy ăn trên bàn.
Anh ta rút vài tờ khăn giấy, lau vệt cà phê dính trên áo vest.
"Vương Tuấn Khải ?" Đến lúc này Thiên Tỉ mới hoàn toàn tỉnh táo.
Vương Tuấn Khải đang lau vết bẩn trên áo, nghe Thiên Tỉ lên tiếng, anh ta mới ngẩng đầu mỉm cười với cậu. "Ngủ ngon không?"
Không ngon, không ngon chút nào!
Thiên Tỉ thì thầm ở trong lòng, im lặng ngồi xổm xuống đất, nhặt mảnh thủy tin vỡ. "Sao anh đến tìm tôi?"
Sau khi nhặt hết mảnh cốc vỡ, Thiên Tỉ định đứng dậy nhưng vừa ngẩng lên, cậu nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhất thời quên cả phản ứng.
Thiên Tỉ ngồi dưới đất, Vương Tuấn Khải đứng khom lưng ghé sát, mặt cậu chỉ cách mặt anh ta một gang tay. Sau đó, ngón tay Vương Tuấn Khải chạm nhẹ vào môi cậu.
Trái tim Thiên Tỉ đột nhiên đập thình thịch, thình thịch.
Ngón tay anh ta dừng lại trên khóe miệng cậu, là cử chỉ kìm nén tình cảm hay là một mong ước, cậu không kịp phân biệt, vội vàng ngoái đầu né tránh sự đụng chạm đó.
Ý cười trong đáy mắt Vương Tuấn Khải hòa lẫn với tia sáng đầu tiên từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Anh ta cúi xuống nhìn đầu ngón tay mình rồi giơ lên cho Thiên Tỉ thấy.
"Chắc em ngủ say lắm, cà phê dính cả lên môi rồi."
Thiên Tỉ bất giác bĩu môi. "Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì?"
Cậu hỏi thế nhưng thầm nghĩ, nếu anh ta nói những lời vớ vẩn, chẳng hạn như đưa cà phê đến cho cậu, cậu cũng chẳng thèm bận tâm.
Nào ngờ Vương Tuấn Khải thay đổi thái độ nhanh như lật trang sách, lấy lại bộ dạng nghiêm nghị trong nháy mắt. "Em chuẩn bị đi, lát nữa cùng tôi đi công tác."
"Đi công tác?"
"Chuyến bay sau hai tiếng nữa."
Thiên Tỉ đã thấy bộ dạng nhếch nhác với mái tóc rối bù của mình qua màn hình vi tính. Cậu lập tức cầm túi xách, đi ra ngoài. "Tôi về nhà tắm rửa rồi..."
Vương Tuấn Khải nhanh như chớp túm lấy tay cậu. "Không kịp nữa... Tôi cũng phải về nhà thay quần áo. Em có thể đến nhà tôi tắm rửa."
"Chẳng phải anh nói không kịp hay sao? Dựa vào cái gì mà anh có thể về nhà, còn tôi thì không?"
Khóe miệng Vương Tuấn Khải nhếch lên, anh ta trắng trợn nói: "Dựa vào việc tôi là cấp trên của em."
Thiên Tỉ rời khỏi văn phòng trong bộ dạng tóc tai bù xù, mặt lem nhem . Lúc đi tới thang máy, cậu thu hút sự chú ý của không ít người. Thiên Tỉ bề ngoài tỏ ra điềm nhiên như không có chuyện gì nhưng nguyền rủa Vương Tuấn Khải là đồ biến thái.
Thang máy chạy thẳng xuống tầng một, hai người đi qua đại sảnh, lên ô tô đậu sẵn ở cửa ra vào.
Tài xế lập tức nổ máy.
Thiên Tỉ phát hiện trong xe, ngoài tài xế còn có một người đàn ông khác. Đối phương nhanh chóng nhận ra cậu: "Dịch thiếu, chúng ta lại gặp nhau rồi!"..............
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top