chap 24




            Hoạt động thị sát diễn ra suôn sẻ, nhưng khi đến quầy VIP cuối cùng, họ gặp phải tình huống bất ngờ. Từ phía xa, Thiên Tỉ nhìn thấy cô nhân viên bán hàng dường như đang tranh chấp với hai khách hàng. Cậu vội rảo bước nhanh, tiến lại gần xem cô nhân viên bán hàng nói gì.

"Xin lỗi, nhãn hiệu Nhã Nhan đã không còn được bán ở quầy này, việc chăm sóc khách hàng không do chúng tôi phụ trách."

Một người khách chỉ tay lên mặt người khách đi cùng, nói với giọng đầy vẻ tức giận: "Nhã Nhan và Chìa khóa của làn da rõ ràng là sản phẩm của một công ty, các cô không chịu trách nhiệm thì ai chịu hả?"

Hai bên tranh cãi hồi lâu, không ít người qua đường xúm lại xem trò náo nhiệt. Thấy gương mặt một vị khách bị dị ứng đến ửng đỏ, Thiên Tỉ nghiêm túc nói: "Đúng là bạn của chị sau khi dùng sản phẩm Nhã Nhan mới xuất hiện tình trạng này?"

Vị khách liếc cậu một cái rồi lại tiếp tục lý luận với nhân viên bán hàng: "Thì dùng đồ của các cậu chứ còn ai vào đây! Bạn của tôi lúc trước mua kem nhãn hiệu Nhã Nhan ở chính quầy này. Bây giờ các cậu trang trí lại, chuyển sang bán sản phẩm cao cấp là có thể chối bỏ trách nhiệm hay sao? Đây rõ ràng là hành vi lừa gạt người tiêu dùng!"

Cô nhân viên bán hàng tỏ ra sốt ruột, có lẽ đây là lần đầu tiên quầy VIP gặp phải khách hàng to tiếng như vậy. Cô tiếp tục phân bua: "Thành thực xin lỗi, chúng tôi chỉ là BA[1] sơ cấp, về vấn đề này chúng tôi cần phải hỏi ý kiến BA cao cấp mới có thể..."

[1] BA: người quản lý.

Vị khách hàng càng nôn nóng, nói: "BA cao cấp của các cô lúc nào mới tới? Chúng tôi đã đợi ở đây hơn mười phút rồi."

"Đã có đồng nghiệp đi gọi chị ấy..."

Cô nhân viên bán hàng nói đến đây liền bị Thiên Tỉ cắt ngang: "Các chị có mang theo sản phẩm Nhã Nhan mà các chị nghi ngờ bị dị ứng không? Còn nữa, các chị đã đi bệnh viện giám định tình trạng dị ứng chưa?"

Vị khách đang tức giận, thấy Thiên Tỉ đột nhiên xen vào liền không hề khách khí, hỏi: "Cậu là ai?"

"Tôi..."

Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên vai Thiên Tỉ. Cậu quay đầu, thì ra là Tuấn Khải.

Tuấn Khải dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu im lặng. Cậu muốn phản bác nhưng ngẫm nghĩ một, hai giây, cậu quyết định im lặng để Tuấn Khải giải quyết. Tuấn khải đi đến trước mặt khách hàng, đưa tấm danh thiếp cho chị ta. "Chị hãy mau chóng đưa bạn chị đến bệnh viện da liễu kiểm tra. Sau khi có kết quả kiểm tra, chị có thể gọi điện theo số ở trên danh thiếp, trực tiếp liên lạc với tôi."

Vị khách cầm tấm danh thiếp lên xem. Chị ta hơi sững sờ, nhìn lại lần nữa để xác định mình không nhầm, sau đó ngẩng đầu nhìn Tuấn Khải, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

"Nếu đúng là sản phẩm của chúng tôi có vấn đề, chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm." Tuấn Khải nở nụ cười hòa nhã. "Bây giờ hai chị có thời gian đi bệnh viện không?"

Sau khi hai vị khách gật đầu, Tuấn Khải quay sang thư ký La, nói: "Thư ký La, cậu đưa hai vị đây đi bệnh viện, chi phí khám bệnh sẽ do chúng ta chi trả."

Thái độ đúng mực của Tuấn Khải nhanh chóng xóa tan cơn giận dữ của đối phương. Sau khi thư ký Lacđưa hai vị khách rời khỏi quầy VIP, cô nhân viên bán hàng thở phào nhẹ nhõm. Cô ta đang định mở miệng nói lời cảm ơn, BA cao cấp vừa được gọi đến xử lý tình huống vội vàng cung kính cúi chào Tuấn Khải: "Tổng giám đốc!"

Sắc mặt Tuấn khải không còn vẻ nhã nhặn như khi anh nói chuyện với khách hàng. Anh từ từ quay đầu nhìn BA cao cấp, động tác và ánh mắt tỏa ra cảm giác bức người. "Tại sao cô không ở vị trí trong giờ làm việc?"

BA cao cấp sợ đến mức không dám nói gì.

"Ngày mai cô khỏi cần đi làm!" Nói xong, Tuấn Khải quét ánh mắt lạnh lùng về cô nhân viên BA sơ cấp. "Xử lý một việc cỏn con cũng làm loạn hết cả lên. Công ty đào tạo các cô kiểu gì vậy? Cô hãy nộp lại thẻ làm việc, từ ngày mai không cần đến đây nữa." Lúc này, Tuấn Khải lúc này trông rất uy nghiêm.

Cô nhân viên bán hàng mặt mũi ỉu xìu, tháo tấm thẻ làm việc đưa cho Tuấn Khải. Tuấn Khải ném cho Thiên Tỉ: "Hãy giao cho phòng Nhân sự."

Nói xong anh liền bỏ đi. Thiên Tỉ vội vã đi theo, anh quay sang dặn cậu: "Em hãy gọi điện thoại cho phòng Giải quyết khiếu nại, hỏi xem bên đó có nhận được khiếu nại của khách hàng về sản phẩm Nhã Nhan hay không?"

"Vâng!"

Hai người quay lại xe, Thiên Tỉ gọi điện thoại cho phòng Giải quyết khiếu nại của công ty. Sau đó, bầu không khí trong xe rơi vào trầm mặc. Mãi đến lúc ô tô dừng lại ở cột đèn đỏ thứ hai, Thiên Tỉ mới lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: "Bộ dạng trông anh rất đáng sợ."

"Tôi rất ghét những người làm ăn luộm thuộm". Tuấn Khải vẫn tỏ ra lạnh lùng, vô cảm, nhưng vẻ mặt lúc này đỡ hơn lúc ở quầy VIP.

Đến giờ Thiên Tỉ mới phát hiện, thực ra cậu cũng rất sợ anh. Do dự một lúc, cậu mở miệng hỏi: "Bây giờ chắc anh không có tâm trạng tới bệnh viện thăm bố tôi đâu nhỉ?"

Một điều bất ngờ là sau khi nghe câu hỏi của Thiên Tỉ, Tuấn khải bật cười: "Sao không có tâm trạng chứ? Em yên tâm đi, từ trước đến nay, tuy ngoài mặt tôi không mấy vui vẻ nhưng thực ra tôi không bị ảnh hưởng bởi bất cứ chuyện gì. Ngược lại, em..." Anh cố ý dừng lại, nhìn cậu bằng ánh mắt hiếu kỳ.

Thiên Tỉ đang bối rối trước câu nói mập mờ của Tuấn Khải, anh bỗng giơ tay về phía cậu. Thiên Tỉ nhất thời quên cả phản ứng, mở to mắt nhìn đầu ngón tay của anh vuốt nhẹ khóe môi cậu. "Tại sao em lại sợ tôi như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: