Chap 3
Chương 3
12h đêm.
Đang say giấc nồng, bỗng tiếng xe máy Brừm...Brừm...Brừm... nghe rất quen thuộc. Tiểu Thiên tỉnh dậy, hai tay dụi dụi mắt, trong lòng bực tức vì có kẻ phá giấc ngủ của mình. Tiếng xe ngày càng to hơn. Nhất định cậu sẽ băm chết tên phá đám đó. Hậm hực, bực tức, cậu lao nhanh xuống dưới nhà, mở cửa, không nhìn mặt người đó là ai, quát thẳng vào mặt.
- Này. Tên điên kia. Đêm không ngủ được nên đi phá người khác à?
Hắn - Tuấn Khải bịt tai lại, nhếch mép cười lạnh. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng Tiểu Thiên vẫn cảm thấy ớn lạnh, rợn tóc gáy.
- Nhóc con, cậu biết mình đang **** ai không?
"Giọng nói... giọng nói này...giọng nói này...là của tên đó. Trời ơi! Sao lúc nào hắn cũng phá mình vậy hả?
" Tiểu Thiên khóc thầm, ngoài thì lắp bắp như gà mắc tóc.
- Sao...sao...anh...anh...lại...ở...đây?
- Tôi có làm gì đâu mà cậu lại cứ lắp ba lắp bắp vậy hả?
Khuôn mặt của Tiểu Thiên khiến hắn phải nén cười, châm chọc.
- Tại...tại...tại...anh...
- Nói nhanh đi xem nào, ấp a ấp úng.
- TẠI ANH ĐÁNG SỢ.
Tiếng hét của Tiểu Thiên làm hắn có chút giật mình và bật cười lớn.
- Phư...phư...phư... Nhóc con, cậu sợ tôi? Phư...phư...phư...cậu có tài khác người thật đấy.
Mặt đỏ như gấc không phải vì xấu hổ mà vì tức giận. Sao hắn cứ phải châm chọc cậu nhỉ? Thật là bực mình. Tiểu Thiên đốp chát lại.
- Tên điên kia! Tôi không muốn dây dưa gì với anh hết, đồ đáng ghét.
Quay lưng lại, bước vào trong, đóng cửa cái
"Rầm
", hầm hầm bước vào nhà. Hắn cười gian, dương dương tự đắc.
- Chúng ta sẽ còn gặp lại nhiều, nhóc con.
Tiểu Thiên còn loáng thoáng nghe thấy nhưng không thèm để ý, dậm chân đi vào, lên phòng ngủ đánh một giấc.
Trước nhà, hắn hút một đuối thuốc, nhả một hơi, mỉm cười.
- Chắc chắn sẽ gặp lại.
Ngày hôm sau - 6h30.
Cậu trở mình, mắt cứ díu lại không chịu mở, chùm chăn ngủ tiếp, không muốn dậy. Chuông điện thoại reo... Cậu vẫn không chịu nhúc nhích. Lần 2...Lần 3...Lần 4..... Lần 10... Tiểu Thiên đành bật dậy, cầm máy nghe.
- Ai vậy hả? Sáng đã làm phiền.
- DẬY NGAY, 6h45 mà không đến trường à?
Tiểu Thiên hoảng hốt, nhảy khỏi giường, bay vào trong phòng tắm, làm vệ sinh cá nhân. Và thế là, cậu dắt xe, vội vội vàng phi ngay đến trường. Chẳng may, cậu lại đâm phải một chiếc BWM. Chiếc xe đạp méo mó, hỏng, không đi được nữa. Một giọng nói ấm áp vang lên.
- Bạn có sao không? Để mình đỡ bạn dậy.
Một anh chàng cao khoảng 1m85, mỉm cười, hàng lông mày rậm và khẽ nhếch lên hơi ngỗ ngược, cong cong như vầng trăng khuyết trong đêm. Nước da hồng hào, nụ cười tươi roi rói, khuôn mặt quá hoàn hảo, dáng người cao, bờ vai rộng, rắn rỏi, đặc biệt là cái khuyên kim cương sáng lấp lánh bên tai trái như tô đậm thêm vầng hào quang chói lóa ấy. Đưa tay ra trước mặt Tiểu Thiên, cậu đỏ mặt, ngại ngùng cầm lấy tay anh ta, được kéo đứng dậy. Chân và tay của cậu có những vết xước vì ma sát với mặt đường.
- Cảm ơn. Tôi không sao.
Anh ta cười rạng rỡ như mặt trời ban ngày. Mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, công suất của những nơron thần kinh bị ngưng trệ, nửa tỉnh nửa mê. Nhìn vào đồng hồ, kim dài chỉ số 7, kim ngắn chỉ số 2: 7h5p
.
Cậu hốt hoảng, cuống cuồng cả lên.
- Trời ơi! Muộn học rồi, làm sao đây?
Anh ta mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai Tiểu Thiên.
- Nếu không phiền thì bạn lên xe, mình sẽ chở bạn đến trường. Bạn học ở trường nào
Cậu không suy nghĩ nhiều, nói luôn.
- Vậy ình đi nhờ nha. Mình học ở trường TDT.
Chui vào trong xe, anh ta cười, lên xe,... Xe từ từ lăn bánh...phóng vút đi.
Đến trường, Tiểu Thiên xuống xe, nói cảm ơn rồi nhanh chóng tìm cách vào trường. Cậu trèo tường ở gần nhà vệ sinh nam và chạy lên lớp. Và tất nhiên, cậu đã bị phạt viết bản kiểm điểm. Còn anh chàng kia mỉm cười thú vị.
- Cậu đó rất dễ thương.
Cánh cổng trường TDT mở, xe phóng vào lán xe để ô tô của trường. Xuống xe, anh ta bước lên phòng hiệu trưởng...
*Nhân vật mới.
- Lý Triết Vũ (17t): là người thừa kế tập đoàn điện tử Denka. Một hotboy ấm áp, tốt bụng, điềm tĩnh, tốt về mọi mặt. Một siêu mẫu, diễn viên, ca sĩ nổi tiếng của SM entertainment được bao người hâm mộ. Từng là học sinh của trường nam sinh Kyoto nhưng lại chuyển về học ở trường TDT. IQ = 280. Cậu ỉu xìu, nghĩ cách
"xử đẹp
" hắn. Chỉ tại hắn mà hôm nay Tiểu Thiên đi học muộn, lại còn bị phạt nữa chứ. Ông thần xui hình như đang bám lấy cậu... Đã bắt đầu học nhưng Tiểu Thiên không thể ột chữ nào vào đầu cả. Tâm trạng như thế này thì còn học được gì cơ chứ. Cô bé lẩm bẩm, **** thầm. Tiểu Thiên lấy I-pop trong cặp ra, nhắm mắt, ngả lưng vào ghế, ngân nga hát chẳng quan tâm đến việc khác.
Giờ nghỉ trưa đến. Tiểu Thiên để ý hình như hôm nay có chuyện gì đó mà khiến trường rầm rộ cả lên. Tiếng bàn tán xôn xao của các nữ sinh cứ từ từ lọt vào tai cậu.
- Hình như siêu mẫu Lý Triết Vũ chuyển về trường mình đấy.
- Hả? Anh Vũ đã chuyển về đây học á?
- Thật không vậy?
- Đúng mà. Anh ý học ở lớp 12A1 đó.
- Mình đến đó đi.
- Woa... Nghĩ đến chuyện được gặp anh Vũ là tim mình cứ nhảy loạn xạ.
Blap...Blap...
"Lý Triết Vũ, đó là ai vậy? Mình chả nghe thấy bao giờ?
" (bó tay với bà này luôn, suốt ngày xem phim hoạt hình thôi) Tiểu Thiên thầm nghĩ... Rồi cậu nhảy chân sáo xuống căng tin.
Mua được đồ ăn ình, Tiểu Thiên ngồi vào một chỗ trống gần cửa sổ, từ từ nhấm nháp đồ ăn. Trong căng tin cũng không khác là mấy, ồn ào, bàn tán về Lý Triết Vũ. Tiểu Thiên bực tức, thốt ra một câu mà cậu không định nói.
- Lý Triết Vũ, Lý Triết Vũ, đó là tên nào vậy? Sao cứ bàn tán về anh ta?
Rầm... Mấy trăm hòn đã cứ nhằm vào đầu của tất cả mọi người trong căng tin mà rơi. Khi tỉnh lại, ai cũng nhìn chòng chọc Tiểu Thiên khiến cậu giật thót.
- Sao bạn lại không biết anh ấy là ai cơ chứ?
Một giọng nói êm dịu như suối nước chảy. Nước da trắng ngần, mái tóc quăn màu hạt dẻ, lông mày dài, đầy đặn, đôi mắt to màu nâu. môi quả đào chúm chím thoa chút son nhẹ với chiếc váy màu xanh nhạt gắn những viên pha lê nhỏ lấp lánh... trông cứ như là búp bê barbie màu hồng bằng xương bằng thịt. Hạ Mĩ Kì (Maria)- người mẫu thời trang nổi tiếng của tập đoàn C.L - công chúa của trường? Nó không thốt được lời nào trước vẻ đẹp của Mĩ Kì.
- Chào bạn. Mình không làm phiến bạn chứ? - Nhỏ mỉm cười ngọt ngào.
Nhưng sao Tiểu Thiên Lại thấy nụ cười này khiến cậu nổi da gà và tưởng tượng ra cảnh ma nữ hiện hình.
- Ờ. Không phiền gì đâu.
- Bạn là Dịch Dương Thiên Tỉ? - Maria nở một nụ cười trông rất quý phái.
- Đúng.
- Ồ, bạn thú vị thật! - Maria che miệng cười, đôi mắt nâu đẹp như thiên sứ nhìn Tiểu Thiên chớp chớp.
- Không có gì.
Tiểu Thiên chẳng lạ gì cái loại 2 mặt như cô ta. Giả vờ hiền lành, đáng yêu để che mắt thiên hạ chứ cô ta cực kì nham hiểm. Cô bé cũng che miệng cười, trong đầu đang tìm cách làm xấu mặt nhỏ Maria.
- Vậy bạn không biết anh Vũ là ai hả?
- Xin lỗi. Nhưng tôi chẳng nghe thấy tên đó bao giờ.
Tiếng xôn xao, châm chọc Tiểu Thiên từ từ vang lên.
- Thằng đó đúng là nhà quê mà!
- Nó là ai mà lại nói vậy với công chúa Maria.
- Sao lại không biết anh Vũ nhỉ?
Blap...blap... Tiểu Thiên nén cảm xúc, nghe được câu nào thì cậu thông sang tai bên kia. Tất cả các cặp mắt hiếu kì của mọi người đổ dồn về phía Tiểu Thiên. Maria ngừng cười, nhấn mạnh từng từ một.
- Sao trường ta lại có người như bạn thế nhỉ?
Tiểu Thiên ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mắt kiêu kì của Maria. Cậu bật cười.
- Vậy sao? Theo bạn, chẳng nhẽ tôi học ở trường này thì sẽ ảnh hưởng đến hòa bình thế giới à?
- Bạn...Bạn...
- Tôi sao? Bạn còn gì muốn nói à?
"Cứng họng chưa con?
"
Tiểu Thiên bịt miệng để không phát ra tiếng cười. Nhỏ Maria ngúng nguẩy, hậm hực quay lưng bỏ đi. Mọi người trố mắt nhìn Tiểu Thiên. Sao cậu lại dám đụng đến công chúa Maria thế nhỉ? Sau đó, Tiểu Thiên thản thiên, đứng dậy đi về lớp.
Một nơi nào đó.
Chàng trai thiên thần - Lý Triết Vũ đã chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối. Triết Vũ mỉm cười như thiên sứ, ánh mắt ánh lên sự thích thú.
- Thiên tỉ. Cậu
thú vị thật.
Rồi quay lưng bỏ đi, nụ cười vẫn ở trên môi.
* Giới thiệu nhân vật mới
- Hạ Mĩ Kì(16t): còn được gọi là Maria, là con gái chủ tịch tập đoàn thời trang C.L. Một người mẫu thời trang nổi tiếng. Công chúa barbie trong vùng. Xinh đẹp, bên ngoài tỏ vẻ hiền lành bên trong cáo già phải biết. Maria thích cả Triết Vũ lẫn Tuấn Khải và có quen với họ. IQ = 150
Tiết học trôi qua nhanh chóng. Sau khi cất hết sách vở vào trong cặp, Tiểu Thiên đi bộ ra cổng. Xe bị hỏng nên cậu phải đi bộ. Tiểu Thiên thở dài thườn thượt. Hôm nay có phải là thứ sáu ngày 13 đâu mà lại đen đủi thế này. Ông thần xui! Hãy tha cho con đi! Tiểu Thiên lẩm bẩm làm mọi người cứ tưởng cậu bị điên. Nhà cũng không xa trường lắm nhưng cậu ghét phải đi bộ một mình. Chết! Giờ mới nhớ. Tiểu Nguyên bị ốm mà Tiểu Thiên quên chưa đến thăm. Chắc là nó giận lắm. Dù sao, tí nữa cũng đi qua nhà Tiểu Nguyên, ghé thăm nó một chút vậy. Tiểu Thiên dải bước nhanh. Trời nắng gay gắt khiến cậu khó chịu. Còn một chút nữa thôi là đến nhà nó. Cố lên nào! Tiểu Thiên cảm thấy choáng váng, mọi vật trước mắt cứ xoay tròn, chóng mặt... cơ thể từ từ đổ xuống, chẳng lẽ cậu chuẩn bị tiếp đất chăng? Bỗng một cánh tay rắn chắc đỡ lấy Tiểu Thiên, mờ mờ cậu thấy hắn - Tuấn Khải. Sao anh ta lại ở đây vậy nhỉ? Khó chịu quá, cậu không còn một chút sức lực nào. Tiếng hắn sao lại hốt hoảng vậy nhỉ?
- Nhóc con, tỉnh lại đi. Nhóc con... NÀY...
Tiểu Thiên ngất đi không còn biết gì nữa...
*Tại nhà Tuấn Khải.
Tuấn Khải gọi bác sĩ đến khám cho Tiểu Thiên thì biết cậu bị say nắng... Lúc đó, hắn lái xe đến nhà Tiểu Hương, muốn gặp, muốn nói chuyện,... Đi đến giữa đường, hắn thấy Tiểu Thiên đang
"cuốc
" bộ về nhà. Lên kế hoạch sẵn trong đầu, hắn định hù cậu một chút. Ai ngờ, Tiểu Thiên đang từ từ tiếp đất, hắn nhảy ra khỏi xe, đỡ cậu. Bộ dạng nhợt nhạt của Tiểu Thiên, tim hắn nhói đau, hắn bế cậu lên xe rồi phóng nhanh về nhà.
Câụ nhóc này đang ngủ trông thật đáng yêu! Nhìn như con mèo nhỏ. Hàng mi dài, cong vút, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng, ươn ướt khiến người ta muốn kiss một cái. Hắn từ từ cúi xuống, khuôn mặt cách mặt Tiểu Thiên 1cm nữa.
"Mình đang làm gì thế này?
" Thế là, môi hắn chạm nhẹ vào môi Tiểu Thiên, cậu trở mình khiến hắn giật mình, ngồi thẳng dậy, mặt hơi đỏ, thắc mắc việc mình vừa làm.
- Tại sao mình lại hôn cậu ta? Không thể hiểu nồi.
Tuấn Khải đứng dậy, bỏ ra ngoài. Không để ý, Tiểu Thiên đang mỉm cười. 9h tối.
Tiểu Thiên từ từ mở mắt, đầu còn hơi choáng váng. Đây là đâu? Không phải là nhà cậu? Hình như cô cậu đã bị ngất thì phải nhưng thật sự đây là nơi nào? Không phải là bệnh viện? Bỗng cạch... cộp... cộp... có người đang bước vào thì phải? Là hắn - Tuấn Khải.
- Sao anh lại ở đây?
- Sao tôi lại không được ở đây? Vì đây là nhà tôi.
Anh chàng này cười châm chọc.
- HẢAAAAAAAAAAAAAAAAA?
Tiểu Thiên hét toáng lên, thắc mắc.
- Nhà anh? Sao tôi lại ở nhà anh?
- Nhóc con. Trời nắng gắt như vậy mà không đội mũ. Cậu bị ngất, tôi nhìn thấy nên lôi về đấy.
Giọng hắn có chút quan tâm nhưng lại pha chút chọc ghẹo
- Tôi bị ngất à? Cảm ơn anh nha.
Tiểu Thiên mỉm cười để lộ hai đồng điếu khiến tim ai xao xuyến. Nhớ lại chuyện lúc nãy, hắn quay mặt đi để cậu không nhìn thấy mình đang đỏ mặt.
- Tôi vốn tốt bụng chứ không giờ chẳng có ai cứu cậu đâu.
- Anh thích châm chọc tôi vậy à?
Vẻ mặt vênh vênh váo váo của hắn làm cậu tức điên.
- Trêu cậu đã thành thói quen của tôi rồi. Chỉ cần nhìn thấy cậu tức là tôi lại thấy vui.
Hắn cười khùng khục hai tiếng. Cậu nhóc đỏ mặt tía tai vì tức vì không cãi lại được hắn. Tiểu Thiên lết xuống giường, hậm hực.
- Này, nhóc con. Đi đâu đấy?
- Tôi đi về chẳng lẽ lại ở nhà anh à?
- Không sao. Cứ ở đây đi. Sáng mai tôi sẽ đưa cậu đi học.
Cậu một mực đòi về nhưng hắn nhất quyết không đồng ý. Và thế là, cậu nhóc phải ngủ ở đây một đêm. Tất nhiên, hắn vui vẻ cười thầm không để ai biết.
Nghỉ ngơi một đêm, Tiểu Thiên thức dậy từ rất sớm, một phần là do lạ giường không quen chỗ, thêm nữa cậu muốn ngay lập tức rời khỏi chỗ này. Bước xuống tầng một, mọi người cúi chào cậu làm Tiểu Thiên thấy ngại, chào lại. Ui chao! Ngôi nhà này thật đẹp! Thiết kế theo kiến trúc nước ngoài thì phải? Chắc tên này phải là đại thiếu gia của nhà này rồi. Nhưng sao không thấy ba mẹ hắn đâu cơ chứ. Cậu chạy lung tung khắp nhà, ngắm nghía mọi thứ. Đẹp quá! Một khu vườn trồng các loại hoa rực rỡ màu sắc. Tiểu Thiên đi khắp vườn hoa mà không thấy chán. Mắt long lanh, mỉm cười tít mắt. Không ngờ là nhà hắn có vườn hoa đẹp như thế này. Xem chán rồi, cậu vào trong nhà ngồi nghỉ, mồ hôi còn đọng trên mặt. Ôi! Con mèo giống Ba Tư đáng yêu quá! Tiểu Thiên cư nhiên ôm lấy con mèo vuốt ve, ôm ấp. Chưa bao giờ cậu lại thấy vui như bây giờ. Đứng trên tầng hai, hắn mỉm cười, thu hết những hình ảnh đáng yêu của cậu vào tầm mắt. Thấy cậu thích thú, vui vẻ như vậy, trong lòng hắn cũng dâng lên một cảm xúc ấm áp trấn áp cái vẻ lạnh lùng của mình. Từ từ bước xuống phòng khách (nơi Tiểu Thiên đang chơi với con mèo), hắn điềm tĩnh ra lệnh mọi người không được nói hắn đang xuống, ngồi xuống ghế đối diện với cậu. Tiểu Thiên giật mình thấy hắn, thả con mèo xuống,
"nhẹ
" giọng.
- Có vẻ anh.dậy sớm quá ha, ĐẠI THIẾU GIA?
- Quá khen!
Anh chàng Tuấn Khải tỏ ra khiêm tốn nhưng cậu Tiểu Thiên sấm sét đầy mình, tức giần vì không cãi lại được hắn dù có nói gì đi chăng nữa. Tiểu Thiên liếm môi có chút bực mình, nhún vai cố tỏ ra là không sao. Tuấn Khải nhìn Tiểu Thiên mà thầm cười ngoài thì lạnh như băng. 6h40phút. Cậu nhóc hoảng hốt.
- Trời ơi! Làm sao đây? Mình không có đồng phục để thay. Hu...hu...hu... Sao ông thần xui lại cứ bám lấy mình vậy trời?
Hắn tỏ vẻ chẳng có gì, lạnh lùng.
- Đồng phục của cậu ở trên phòng. Không để ý à?
- Sao anh lại có đống phục của tôi?
- Không nói nhiều. Lên thay đi. Lải nhải mãi. Muộn giờ học rồi kìa.
Anh chàng Tiểu Khải gắt khiến Tiểu Thiên giật mình, không nói gì, chạy bay lên phòng làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, cậu lại tiếp tục gào to.
- Cặp sách của tôi đâu? Đâu rồi?
Tuấn Khải đứng ngoài cửa, quát to, kiệm lời vô cùng.
- Đừng có hét nữa. Ở dưới nhà đấy.
Tiểu Thiên chạy xuống nhà, còn cậu nhóc nhún vai lắc đầu bó tay với cậu này luôn. Hậu đậu thế không biết.
- A A A A A A A.....
Một dàn đồng ca của Tiểu Thiên khiến mọi người giật nảy mình.
- Làm sao đây? Làm sao đây? Xe của mình hỏng nên mình vứt ở đường rồi. Giờ đi bằng gì đây. Tôi phải làm gì bây giờ?
Hắn đã dắt xe ra ngoài căn biệt thự từ lúc nào rồi, nói vọng vào.
- Lên xe tôi chở. Nhanh.
Tiểu Thiên như vớ được vàng, cuống quýt lên xe hắn, miệng không ngớt lời cảm ơn. Còn Tuấn Khải thầm mỉm cười, trầm ngâm nghĩ khoảng cách với cậu đang dần bị xóa bỏ. Xe từ từ lăn bánh....Phóng vút đi... Tiểu Thiên hét.
- Á... Anh đi chậm thôi. Muốn giết người à?
Hắn vẫn chung thủy với khuôn mặt lạnh, nhếch mép nói.
- Muốn.
Rồi tăng tốc. Tiếng hét vẫn không dứt... Đến trường, bước xuống xe, mặt Tiểu Thiên xanh lét như tàu lá chuối, thở không ra hơi, quát thẳng vào mặt hắn.
- ĐỒ ĐIÊN. ĐỒ KHÙNG. DỞ HƠI. MUỐN GIẾT NGƯỜI THÌ TÌM NGƯỜI KHÁC ĐI. Rồi hậm hực vào trường, hắn nhếch mép, cười lạnh.
- Nhóc con. Cố mà chịu khổ. Phư...Phư...Phư.
Sau đó, phóng đi. Bước đến đâu, hàng loạt ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó như tia lửa điện. Đang bực tức, Tiểu Thiên gầm lên.
- NHÌN CÁI GÌ HẢ?
Tất cả ánh mắt quay đi, có chút giật mình. Cậu Tiểu Thiêm **** rủa, dải chân bước lên lớp.
Một nơi nào đó, Maria tức giận, mắt đỏ ngầu, nắm chặt tay đến tóe máu, cười lạnh khiến mọi người nổi da gà.
- Thiên Tỉ, mày giỏi lắm. Dám động đến anh Tuấn Khải của tao (từ khi nào vậy?).. Tao sẽ cho mày sống không bằng chết.
Cô ta cười rùng rợn, ánh mắt căm thù.
Lý Triết Vũ sau khi thấy Tiểu Thiên xuống xe của Tuấn Khải cũng không tránh khỏi sự thắc mắc như những người khác.
- Chẳng lẽ cậu nhóc ấy quen với Tuấn Khải? Mình sẽ hỏi rõ cậu ta. Không thể để cậu nhóv vào tay cậu ta được.
Rồi quay lưng bỏ đi...
Cả trường rầm rộ cả lên. Tất cả học sinh cứ nhắm vào Tiểu Thiên mà nói. Cậu phải chịu đựng những lời sỉ vả của bọn tiểu thư con nhà giàu. Bọn đó chê cậu nhà nghèo, cha mất... không xứng đáng với Tuấn Khải. Dù có giải thích đến như thế nào, có phủ định cậu và Tuấn Khải không có quan hệ gì thì chẳng có ai tin cậu, duy nhất có một người trong lớp tin cậu. Không ai khác là Tiểu Nguyên. Nó khuyên Tiểu Thiên hãy bỏ ngoài tai những lời nói đó. Và dù không ai tin cậu thì Tiểu Nguyên vẫn tin và không thay đổi. Lời nói đó khiến sự tức giận, thất vọng của cậu vơi đi phần nào. Cậu chăm chú học bài, chẳng thèm nghe bạn bè xỉa xói nữa, Tiểu Thiên tự nhủ:
"Họ nói thì họ nghe. Mình chẳng việc gì phải quan tâm cả.
"
Giờ nghỉ trưa, cậu cùng Tiểu Nguyên chậm rãi xuống căng tin. Bọn con gái: đứa nói móc, đứa gạt chân, đứa cảnh cáo,... nhưng Tiểu Thiên vẫn dửng dưng như chẳng có chuyện gì. Cậu cùng Tiểu Nguyên ngồi vào chỗ, lấy đồ ăn đã mua sẵn từ từ ăn. Một giọng nói đầy châm chọc mỉa mai vang lên.
- Chẳng phải là bạn Thiên Tỉ đây sao?
Maria? Lại là cô ta. Tiểu Thiên chẳng nhìn cũng biết. Tiểu Nguyên thì không để ý, ăn tiếp.
"Để Thiên Thiên tự xử lý, mình chẳng cần ra tay thì nó cũng thắng được
"
- Ồ. Hóa ra là công chúa Maria xinh đẹp...
Tiểu Thiên ngừng lại. Maria đang kiêu căng, ngạo mạn vì vẻ đẹp của mình thì:
- Và xấu tính kia mà. Sao lại bạn có mặt ở đây?
- mày nói gì hả?
Như bị tạt một gáo nước lạnh, Maria tức giận, nắm chặt tay lại. Cậu nhóc Tiểu Thiên vẫn mỉm cười trong thì khinh thường.
- Tôi nói gì bạn còn không hiểu hay sao? Hay bạn cố tình không hiểu?
Maria nén giận, che miệng cười khiến cậu liên tưởng đến ma nữ.
- Bạn nói vậy là hơi quá. Dù gì cũng là bạn bè...
Cắt ngang lời nói của cô ta, Tiểu Thiên nhếch mép, trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ.
- Bạn bè? Từ lúc nào vậy? Làm sao tôi có thể kết bạn với một người
"cao quý
" như công chúa đây.
Cậu kéo dài 2 từ cao quý. Maria vẫn mỉm cười, trong thì tức giận tột độ.
- Sao bạn lại nói thế chứ? Mình làm sao cao quý như bạn đây?
Tiểu Thiên nheo mắt, nghiêng đầu, nhíu mày hỏi lại.
- Bạn có định ám chỉ điều gì?
- Trong trường, ai cũng biết là bạn đi với hoàng tử Tuấn Khải của trường British.
- Thì sao?
- Thế nên bạn không muốn kết bạn với tôi là phải rồi. Vì bạn sợ tôi tranh hoàng tử Tuấn Khải với bạn đúng không?
Những gì Maria nói, Tiểu Thiên nghe chẳng lọt tai, cười nhạt.
- Bạn nghĩ vậy? Thế thì là vậy.
- Không biết xấu hổ.
Một câu
" Không biết xấu hổ
" làm Tiểu Thiên sững lại. Tiểu Nguyên nghe vậy tranh thủ thời gian cúi xuống, kêu khổ:
"Xong rồi, nó lại muốn nổi bão rồi! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nó mà nổi giận thì... Mình không dám nghĩ tiếp.
"
Đang lúc Tiểu Nguyên khẩn trương không biết làm thế nào thì Tiểu Thiên bình tĩnh nhìn Maria. Nói thật, cậu hiện tại quả thực có chút tức giận. Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Thiên ghét nhất là bị người ta nói như vậy. Nheo mắt lại, cậu mạnh mẽ cười sán lạn, chậm rãi nói.
- Không biết xấu hổ? Vậy thì sao? Còn bạn không thấy mình quá trơ trẽn à? Tôi đã từng gặp nhiều người nhưng chưa thấy ai cáo già như bạn.
Cậu kéo Tiểu Nguyên đứng dậy, còn loáng thoáng nói vào tai Maria:
"Đừng tỏ ra hiền lành, ngây thơ nữa. Nó làm cho tôi càng kinh tởm cô hơn, công chúa.
" Quay lưng về lớp, không để ý Maria đang trừng mắt tức giận, trong mắt lóe lên một tia xảo quyệt. Trong giờ học, Tiểu Nguyên không ngớt lời khen Tiểu Thiên nhưng cậu đâu còn tâm trạng. Sao mọi người lại cứ nghi ngờ cậu chứ? Tất cả là tại hắn, nếu hắn cho cậu về nhà thì mọi chuyện không như thế này. Và lúc đó Tiểu Thiên phải từ chối lên xe của hắn. Thà đi học muộn còn hơn bị rêu rao, bàn tán. Sao cậu lại ngốc thế chứ? Tiểu Thiên vò đầu, bứt tai nghĩ cách cho tin đồn này biến mất. Dù bài học có hay đến đâu, thú vị như thế nào thì cậu cũng chẳng nghe lọt tai. Thiệt tình, đau hết cả đầu. Tiểu Thiên bực mình nằm úp mặt xuống bàn nghỉ đi cho xong. Chẳng phải quan tâm gì nữa cả. Chờ đấy tên kia (Tuấn Khải)! Cái đồ điên, đồ khùng. Tất cả là tại anh hại tôi ra như thế này đây. Tôi hận anh, đồ khốn. Thế là, Tiểu Thiên ngủ lúc nào không biết. Thấy thế, Tiểu Nguyên cũng không nói gì thêm, im lặng nghe giảng.
Ra về. Tiểu Thiên tỉnh dậy cất sách vào cặp rồi cùng ra lán xe với Tiểu Nguyên. Nhưng chẳng thấy xe cậu đâu. Thấy lạ, Tiểu Nguyên bèn hỏi:
- Tiểu Thiên, xe cậu đâu?
- Xe tớ bị hỏng vứt ở đâu không biết nữa
- Vậy lên tớ chở về
- Thanks
Tất nhiên, cả hai chạy bon bon về.
Đến nhà, Tiểu Thiên chào tạm biệt Tiểu Nguyên rồi chạy vào nhà chuẩn bị bữa tối. Hôm nay cũng chẳng có món gì đặc, Tiểu Thiên thấy nhạt miệng chả muốn ăn gì cả. Cậu thở dài. Có thật nhiều chuyện xảy ra quá! Sao mẹ mãi chưa về vậy nhỉ? Cũng đã được ba. bốn ngày rồi, Tiểu Thiên nhớ mẹ da diết. Nhưng chẳng có một cuộc điện thoại của mẹ, cậu lo lắng. Hay có chuyện gì xảy ra với mẹ rồi? Mẹ ơi, mẹ về nhanh với con đi. Cậu gục mặt xuống bàn, nước mắt bắt đầu ứa ra. Bỗng chuông điện thoại reo. Cầm máy, cậu lau nước mắt, nói.
- A lô. Tôi - Dịch Dương Thiên Tỉ xin nghe.
- Mẹ đây
Người đầu dây bên kia nghẹn ngào. Tiểu Thiên ngạc nhiên, không nói được lời nào.
- Con có khỏe không? Ở nhà có xảy ra chuyện gì không?
- Hu...hu...hu...
Tiểu Thiên bật khóc nức nở. Mẹ cậu cười hiền.
- Sao con lại khóc chứ?
- Sao...hức...mẹ... chưa... về... hức... hức ?
- Mẹ xin lỗi vì xảy ra một chút chuyện nên mẹ chưa về được. Con đừng lo. Ngày mai, mẹ sẽ về.
- Thật không ạ?
- Ừ
Tiểu Thiên vui mừng khôn xiết, cuối cùng cậu cũng chờ được đến ngày này rồi.
- Mẹ cúp máy đây. Con nhớ ăn tối đi nha.
- Vâng. Con chào mẹ.
Cúp máy, Tiểu Thiên ngồi vào bàn, nhanh chóng ăn tối. Hôm nay cũng không phải là một ngày có nhiều chuyện buồn. Cậu tươi cười. Nghĩ đến ngày mai được gặp mẹ là Tiểu Thiên cảm thấy lòng ấm áp, hạnh phúc vô cùng. Ăn xong, cậu tắm rửa. Tất nhiên là, lên giường ngủ ngon lành và mơ một giấc mơ đẹp.
Tại một ngôi biệt thự, có 2 chàng trai đang ngồi đối diện nhau nói chuyện một cách nghiêm túc. Một là Lý Triết Vũ, còn lại là Vương Tuấn Khải. Không khí có vẻ căng thẳng. Triết Vũ lên tiếng trước.
- Khải, cậu có quen Dịch Dương Thiên Tỉ hay không?
"Sao cậu ta lại biết nhóc con đó vậy nhỉ?
"
- Có. Nhưng sao cậu lại hỏi chuyện này?
- Cậu nhóc đó là "bạn gái" cậu?
- Không. Sao cậu nhóc đó lại là "bạn gái" của đại thiếu gia này được?
- Vậy thì sao hôm nay cậu nhóc đó lại đi với cậu?
- Làm gì ngạc nhiên thế chứ? Chẳng qua cậu nhóc đó không có xe nên tớ cho đi nhờ thôi mà.
- Không ngờ là cậu lại tốt đến thế. Nhưng tôi mong cậu sẽ không có ý gì với cậu nhóc đó.
- Tại sao?
- Với cậu thì không được vì cậu chỉ làm tổn thương cậu nhóc đó thôi.
- Nhưng tôi không muốn
- Vậy thì tôi sẽ không khách khí với cậu đâu. Tôi sẽ tuyệt đối không thể để cậu làm tổn thương cậu nhóc đó.
- Tôi sẽ chờ. Trong hai chúng ta, ai sẽ là người phải rời xa nhóc con đó.
Triết Vũ đứng dậy, quay lưng bỏ đi. Còn Tuấn Khải trầm ngâm suy nghĩ:
"Triết Vũ, chẳng lẽ cậu đã phải lòng cậu nhóc đó rồi?
" Và lạnh lùng.
- Nhưng cậu nhóc đó là của tôi. Hãy đợi mà xem.
Cuộc đời cậu đang có bước ngoặt. Cuộc chiến giữa Tuấn Khải và Triết Vũ cũng diễn ra.
Game start.
Câu chuyện giờ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top