Chương 90 : Bị quản chế (1)

- Tôi không hiểu...

Thiên Tỉ cố nén cảm giác choáng váng, bàn tay mảnh khảnh che chắn trước ngực, ngón tay trắng bệch, khớp xương lộ rõ hoàn toàn thể hiện tâm tình rối loạn của cậu.

- Tôi không hiểu anh giữ tôi lại rốt cuộc là để làm gì? Hơn nữa...

Cậu cố gắng giữ vẻ tỉnh táo, dừng lại một chút, thầm hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói: "Anh biết rõ nhiệm vụ lần này của tôi là lấy con chip, tại sao còn nói thời gian giao dịch cho tôi biết? Chẳng lẽ anh tự tin đến vậy sao?"

Cậu ngước mắt lên hỏi hắn.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, ánh mắt bén nhọn, giọng nói lạnh lẽo: "Tôi nói rồi, tôi thấy hứng thú với cậu, còn về việc nói thời gian giao dịch cho cậu..."

Hắn cười lạnh một cái, nhưng ánh mắt không có tia vui vẻ nào: "Cậu đáp ứng yêu cầu của tôi, coi như tôi thuận nước đẩy thuyền mà thôi".

Nhìn nụ cười lạnh bên môi hắn, Thiên Tỉ đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát...

- Bốn ngày? Chỉ cần tôi ở bên anh bốn ngày, anh sẽ tha cho cô nhi viện Mary sao? Anh đảm bảo chứ? – Đôi mắt trong veo của cậu dần dần bị sự lạnh lẽo thay thế.

- Đúng, chỉ cần cậu tình nguyện làm người của tôi trong bốn ngày, tôi đảm bảo cô nhi viện sẽ bình an vô sự, tôi muốn...

Vương Tuấn Khải duỗi tay, vuốt mấy sợi tóc đen nhánh của cậu, động tác tuy mờ ám nhưng lại lộ ra hơi thở lạnh lẽo: "Sau bốn ngày, hứng thú của tôi với cậu sẽ biến mất".

Bên cạnh Vương Tuấn Khải không thiếu người tình nhưng chưa từng có ai giống Thiên Tỉ, khiến hắn nảy sinh cảm giác hứng thú như vậy. Chuyện này là lần đầu tiên trong đời hắn, vì đối với hắn, tình nhân chẳng qua cũng chỉ là công cụ phát tiết mà thôi, hắn chưa từng giữ người tình nào ở bên cạnh mình.

Thiên Tỉ ngồi im, ánh mắt trong suốt khiến người ta khó có thể nắm bắt được.

Hắn là người mạnh mẽ và luôn muốn chinh phục, vẻ tỉnh táo và khí chất của cậu khiến hắn có cảm giác trước nay chưa từng có. Chỉ cần nhìn cậu hắn đã cảm thấy tràn đầy hưng phấn, cảm giác muốn chiếm hữu trời sinh từ từ sôi trào như muốn bùng phát ra bất cứ lúc nào.

Cậu cố gắng bình tĩnh, hắn lại càng muốn cậu. Hắn muốn thuận theo cảm giác mãnh liệt của mình, quyết định muốn cậu!

Bốn ngày là đủ rồi chứ, nếu như chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời thì bốn ngày hẳn là quá đủ rồi.

Vương Tuấn Khải nói một câu như mũi kiếm lạnh giá đâm thẳng vào trái tim Thiên Tỉ.

Cậu chau mày lại, không biết tại sao khi nghe những lời này, cậu lại thấy đau xót!

Tại sao lại có thể như vậy? Đáng lẽ cậu phải căm phẫn mới đúng, tại sao khi nghe câu đó trong lòng lại mơ hồ có cảm giác mất mát!

Một lát sau, vẻ tái nhợt trên mặt Thiên Tỉ lại càng thêm bi thương, bên môi nở nụ cười nhạt, ánh mắt không hề vui vẻ mà lại trống rỗng khiến người ta cảm thấy tan nát cõi lòng...

- Tôi đồng ý với anh, nhưng nếu anh nuốt lời, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh! – Cậu cất cao giọng như muốn phát tiết.

Vương Tuấn Khải không nói gì nữa, đôi mắt thoáng qua tia ảm đạm không dễ phát hiện.
***

Không khí bữa ăn tối xa hoa đến mức dọa người. Chỉ là một bữa ăn mà đầu bếp đứng đầu thế giới chuẩn bị không dưới mười món, trong đó gồm cả món chính và món phụ kết hợp với nhau, cùng rượu ngon, món tráng miệng là bánh ngọt, những món ăn như từ khắp nơi trên thế giới quy tụ hết về Hy Lạp.

Đèn thủy tinh trên trần xoay tròn chiếu những vầng sáng lấp lánh phối hợp với đặc điểm kiến trúc độc đáo của Hy Lạp, cả phòng ăn như một thế giới trong thần thoại khiến người ta phải cảm khái trong lòng.

Nhìn toàn cao lương mĩ vị trước mặt, Thiên Tỉ thầm thở dài, sau đó ngước mắt nhìn thẳng vào Vương Tuấn Khải, bên môi nở nụ cười lạnh: "Xem ra anh rất thích dùng tiền để lấy lòng tình nhân".

Vương Tuấn Khải tao nhã cắt một miếng thịt bò, chỉ tùy ý liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tỉ, thản nhiên nói: "Tôi không cho rằng cậu là loại người có thể dùng tiền để lấy lòng".

Nói xong, hắn dùng dĩa xiên miếng thịt bò vừa cắt đưa lên môi Thiên Tỉ...

Thiên Tỉ không ngờ hắn sẽ có hành động như vậy, trên mặt hiện lên vẻ không tự nhiên, vô thức nhìn bốn phía.

- Không cần nhìn, chỗ này tôi bao hết rồi, trừ nhạc công ra sẽ không ai thấy hết. Há mồm ra! – Vương Tuấn Khải thấy vẻ mặt cậu như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu, lạnh giọng nói.

- Tôi... tôi thích ăn món ăn nhẹ một chút... – Vì bị hắn nhìn thấu tâm tư, Thiên Tỉ hơi lúng túng.

- Cậu cũng nên ăn nhiều một chút đi!

Vương Tuấn Khải ngắt lời Thiên Tỉ, đôi mắt càng tối lại.

Tay hắn vẫn cố chấp cầm dĩa xiên thịt bò để bên môi như muốn đấu cùng cậu.

Ánh mắt Vương Tuấn Khải toát ra vẻ cố chấp, nếu như cậu không nghe lời hắn, hắn nhất định sẽ không buông tha...

- Tôi tự mình ăn...

Thiên Tỉ đáp lại, hành động này khiến cậu thấy rất lạ, hơn nữa lại còn cùng ăn một bộ dao dĩa với hắn...

Nhưng khi cậu thấy vẻ tức giận trong ánh mắt hắn thì lập tức ngừng lại.

Đôi mắt thâm thúy của Vương Tuấn Khải khẽ chớp đầy uy hiếp...

Không biết tại sao, khi nhìn vào ánh mắt hắn, cậu lại có thể hiểu được ý của hắn...

"Nếu không há miệng ra ăn thì cứ chờ đấy!"

Hết lần này tới lần khác cậu lại làm theo sự uy hiếp của hắn...

Người đàn ông đáng ghét này, có gì mà hắn không làm được chứ!

Thật là bực mình. Nhưng không còn cách nào khác, dù sao hiện tại cậu cũng đang bị quản chế!

#Sukin

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top