Chương 73: Lời mời của ma quỷ

  Lúc này, Thiên Tỉ giơ bàn tay nhỏ bé lên, kéo tay Vương Thiên Hi lại...

- Tôi đồng ý! – Cậu khẳng định chắc chắn.

- Tiểu Thiên? – Vương Thiên Hi kêu lên, muốn ngăn cản cậu.

Thiên Tỉ hít sâu một hơi, thái độ rất kiên quyết: "Anh Thiên Hi, em không muốn làm khó anh, em tình nguyện đi. Dù sao đó cũng là bạn tốt của anh, anh ấy cũng đã đáp ứng nguyện vọng rồi, không phải sao?"

- Nhưng... nhưng mà... – Vương Thiên Hi ấp úng.

Có trời mới biết, anh không muốn lừa gạt cậu chút nào!

Thiên Tỉ khẽ nở nụ cười, hai bên má lộ ra lúm đồng tiền, cậu nhẹ giọng nói: "Cho nên, anh cứ yên tâm đi, ở đây chờ em, nếu không lát nữa lại không có tài xế đưa em về". Cậu cố làm cho tâm trạng mình thoải mái hơn.

Vương Thiên Hi gật đầu không được mà không gật đầu cũng không xong, chỉ đứng yên một chỗ.

- Anh dẫn đường đi! – Thiên Tỉ nói với Lôi.

Lôi và Thiên Tỉ đi về phía thang máy.

- Tiểu Thiên... – Vương Thiên Hi cất cao giọng.

Lúc này một bàn tay vỗ vào bả vai Vương Thiên Hi...

- Thiên Hi! – Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai anh.

Vương Thiên Hi nhìn lại, khi anh thấy rõ người ở đằng sau liền vui vẻ cười: "Anh Nguyên, anh cũng tới tham gia bữa tiệc này à? Xem ra quy mô cũng lớn quá nhỉ".

Vương Nguyên nhếch đôi môi mỏng lên: "Cậu hiểu lầm rồi, anh, Chí Hoành và anh cậu có chút chuyện, vừa mới bàn xong".

Vương Thiên Hi nhìn quanh một vòng...

- Không cần tìm làm gì, anh bị Chí Hoành cho leo cây rồi, hôm nay anh chỉ đến một mình thôi! – Vương Nguyên tốt bụng giải thích.

- Hả? Anh Chí Hoành... – Vương Thiên Hi không hiểu nổi.

- Cậu ta đang phong lưu bên người đẹp ở California rồi! – Vương Nguyên nghĩ tới chuyện này lại không kìm được giận, tên Lưu Chí Hoành đáng chết đó lại dám cho anh ta leo cây.

Vương Thiên Hi cười to, không nói gì nữa. Tình cảm của bốn người này rất tốt, đều cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, đồng sinh cộng tử bao nhiêu năm nay, điểm này anh ta hiểu rất rõ.

Vương Nguyên thấy Vương Thiên Hi như vậy liền hết giận, sau đó nói: "Thiên Hi, anh biết cậu lo cho cậu trai kia, nhưng mọi việc cứ giao cho anh cậu xử lý đi".

- Anh Nguyên, sao anh lại nói vậy? – Vương Thiên Hi cảm thấy hết sức kì quái hỏi lại.

Vương Nguyên khẽ mỉm cười, nụ cười rất hấp dẫn, nhưng chỉ hời hợt nói một câu: "Tóm lại cậu nên nhớ, Dịch Dương Thiên Tỉ... không phải là một người đơn giản".

Nói xong, anh ta vỗ vỗ vai Vương Thiên Hi, cùng vệ sĩ đi ra ngoài.

Vương Thiên Hi giật mình, đôi mắt nhíu lại tràn ngập tia phức tạp.

- Cậu Thiên Tỉ, ngài ấy đang ở trong phòng chờ cậu, xin đi theo tôi! – Lôi đưa tay mời, ý bảo cậu đi vào thang máy.

- Phòng? – Thiên Tỉ vô thức hỏi lại, lại thấy mình không được lịch sự, vội giải thích – Ý tôi là...

Lôi cười một tiếng, sau đó nói: "Cậu Thiên Tỉ cứ yên tâm, ngài ấy cảm thấy nội dung nói chuyện của hai người không thích hợp bàn trong phòng làm việc nên đã đặc biệt chuẩn bị thêm một phòng khác. Chắc giờ ngài ấy đã ở bên trong rồi. Căn phòng đó rất đẹp, có thể nhìn được toàn bộ cảnh thành phố về đêm, rất tuyệt. Cậu Thiên Tỉ, mời.".

- À! Được rồi!

Qua những gì anh ta vừa nói, Thiên Tỉ cũng bớt thấy bất an, cậu dần tỉnh táo trở lại. Nhưng khi sắp đối mặt với vị tổng giám đốc này, cậu có một dự cảm rất xấu.

- Cậu Thiên Tỉ, mời vào, tôi không quấy rầy nữa, hai người cứ từ từ nói chuyện.

Khi Lôi đưa Thiên Tỉ đến trước cửa phòng tổng thống, anh ta khiêm nhường nói, làm động tác cúi mời.

Thiên Tỉ hít sâu một hơi, gật đầu, sau đó mở cửa đi vào.

Cậu vừa đi vào, Lôi liền đóng cửa lại. Sau đó, Thiên Tỉ nghe một tiếng "cạch" vang lên.

Cửa bị khóa rồi!

Lòng của cậu cũng theo đó mà run lên.

Điều này lập tức khơi dậy thói quen nghề nghiệp của Thiên Tỉ, cậu bất giác nhìn về phía cửa, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

Phòng tổng thống xa hoa rộng lớn như của vua chúa. Đập vào mắt cậu là đèn treo thủy tinh cực lớn trên trần nhà, ánh đèn huyền ảo khiến cả căn phòng càng thêm rực rỡ và giàu sang.

Nhưng không biết tại sao, khi dẫm chân lên tấm thảm trắng mềm mại, cậu lại nghĩ tới tình cảnh buổi chiều hôm đó với Vương Tuấn Khải.

Người này thật sự là bạn tốt của anh Thiên Hi sao?

Tại sao lại làm việc kì lạ như vậy, khác biệt rất lớn với con người đơn giản của Vương Thiên Hi.

Thiên Tỉ tỉnh táo nhìn bốn phía, cậu ghé đầu vào trong một phòng. Không gian hoàn toàn yên tĩnh, căn bản không thấy bóng dáng một ai. Cậu nhìn vòng quanh một lượt, ánh mắt nhìn về phía ban công...

Rất nhanh, cậu nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon, còn có một bóng người cao lớn đưa lưng về phía cậu, dựa vào lan can nhìn xa xăm.

Người này đứng trên ban công đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh tay rắn chắc chống xuống thành lan can trông đầy khí thế, giống như chim ưng sải cánh bay khắp mọi nơi.

Vóc người cao lớn, bóng lưng thẳng tắp khiến người ta cảm thấy áp lực.

Thiên Tỉ dường như nghe được cả tiếng tim đập của mình!

Bóng lưng này... sao lại quen đến vậy?

Thiên Tỉ cố gắng đè ép dự cảm xấu trong lòng xuống, không thể nào lại là hắn được! Cậu nghĩ thầm, sau đó hít sâu một hơi, bước lên, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: "Tiên sinh, tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ, bạn của Thiên Hi, ngài chính là người đã đứng ra giúp đỡ cô nhi viện Mary phải không?"

Thanh âm tuy nhẹ nhưng lại rất tỉnh táo và trầm ổn.

- Đúng vậy, chính là tôi!

Thanh âm trầm thấp tràn đầy từ tính truyền đến, người đàn ông cũng chậm rãi quay người lại nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ...

Khuôn mặt tinh tế cùng đường nét góc cạnh như được tỉ mỉ điêu khắc, mỗi đường nét đều lộ ra vẻ tao nhã và quý tộc, đôi mắt lạnh băng tạo ra cảm giác uy nghiêm và khí thế.

Đôi mắt thâm thúy sắc bén của hắn đang nhìn chằm chằm vào Thiên Tỉ ở cách đó không xa, ánh mắt lộ ra sức hấp dẫn đặc biệt của đàn ông.

Thiên Tỉ trợn mắt, gương mặt biểu lộ vẻ không thể tin...

Cậu không bao giờ có thể nghĩ tới người hôm nay cậu gặp lại chính là Vương Tuấn Khải!

- Vì sao không thể là tôi?

Vương Tuấn Khải cất giọng nói lạnh như băng hỏi cậu, sau đó từng bước tiến lại gần Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ cảm thấy như có một lực mạnh mẽ đang đánh vào cậu.

Những nghi vấn hiện lên trong đầu, tại sao lại như vậy?

- Nếu tôi biết người hôm nay tôi gặp là anh, có chết tôi cũng không tới! – Cậu tức giận hét lên, sau đó xoay người chạy về phía cửa.

Thiên Tỉ không muốn ở lại nơi này dù chỉ một chút, cậu biết mình không thể dễ dàng giết hắn, nhiệm vụ đành phải trì hoãn lại. Vậy nên cậu không thể mất đi lý trí nữa, Thiên Tỉ không muốn nói chuyện với người đàn ông này.

- Sao? Không phải cậu là một người rất nặng tình nặng nghĩa sao? Không quan tâm đến cô nhi viện Mary nữa à?

Vương Tuấn Khải không nhanh không chậm lên tiếng, những lời này có sức mạnh cực kỳ lớn. Cả người Vương Tuấn Khải như một con sư tử đang từng bước vồ mồi.

Hôm nay Thiên Tỉ càng thêm tuyệt mỹ, bộ quần áo đen tinh xảo càng khiến cậu hấp dẫn hơn bao giờ hết, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, vẻ mê người khiến người ta khó mà hít thở, nhưng...

Sao cậu lại ăn mặc thế kia?

Vương Tuấn Khải không hề phát hiện ra tâm tình của mình đang ngày càng chìm xuống, càng ngày càng lạnh, sự bình tĩnh bấy lâu nay của hắn nhất thời đã bị lửa giận thiêu cháy không còn sót lại chút nào.

Hắn không khó để tưởng tượng ra những gã đàn ông ngoài kia đã dùng ánh mắt tham lam dò xét dáng người cậu như thế nào!

Thiên Tỉ đột nhiên dừng bước.

Hai tay cậu bất giác nắm chặt lại rồi từ từ buông ra. Cậu lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy tức giận...

- Vương Tuấn Khải, anh căn bản là không hề có thành ý muốn giúp đỡ cô nhi viện Mary chút nào, cho nên chúng ta không có gì để nói cả.

Vương Tuấn Khải đứng yên, đôi mắt thâm thúy bắn ra tia sắc nhọn...

- Vậy thì nói về giao ước hai ngày của chúng ta đi, không biết cậu định thế nào? Hả? – Hắn mở miệng nói, giọng nói trầm thấp bức người khiến người ta không rét mà run.

Nghe thấy giọng điệu nguy hiểm, Thiên Tỉ cứng đờ cả người, dường như cậu đang nghe thấy âm thanh đến từ địa ngục.

Cậu sợ người đàn ông này, rất sợ! Người đàn ông này căn bản không phải là người, không có tình cảm của con người đã đành, lại còn muốn biến cậu cũng phải trở thành ma quỷ giống hắn mới yên.

- Tôi căn bản không hề chấp nhận cái giao ước hai ngày gì đó, tại sao còn phải suy nghĩ? Đúng là buồn cười!

Người đàn ông này... có ngốc không vậy? Chẳng lẽ hôm đó cậu nói còn chưa rõ ràng sao?

Vương Tuấn Khải không tức giận, từ khuôn mặt lạnh như băng của hắn, Thiên Tỉ không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì. Cậu chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn quá mức thâm trầm mà lạnh lẽo.

Lát sau, bàn tay hắn khẽ nâng lên, khéo léo nắm lấy cằm cậu...

- Tôi nói rồi, nếu như quá hạn thì cậu tự mình gánh lấy hậu quả. Rất rõ ràng là cậu không hề để tâm đến lời nói của tôi, thật đáng tiếc! – Hắn cố làm ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, đôi mắt lạnh lẽo chợt lóe lên.

- Vương Tuấn Khải, đồ tiểu nhân, chính anh đã lừa gạt sự tín nhiệm của anh Thiên Hi, mục tiêu của anh chỉ có một mình tôi, sao lại phải lôi nhiều người vào như vậy nữa? – Thiên Tỉ cực kì kích động, lạnh giọng hỏi.

- Anh Thiên Hi? – Vương Tuấn Khải bất mãn nhíu đôi mày rậm, hơi thở nguy hiểm như muốn đem Thiên Tỉ chôn vùi vào trong đó.

- Xem ra quan hệ của cậu và cậu ta không hề đơn giản, khiến cho cậu ta phải suy đi tính lại đến mức đó! – Hắn nổi cáu, chất vấn cậu.

Trong đầu Thiên Tỉ đột nhiên lóe lên, sau đó ngẩng đầu cười lạnh: "Đúng vậy, anh ấy đối với tôi mà nói là người đàn ông quan trọng nhất. Cho nên muốn tôi thành người của anh ư? Hừ! Cứ ở đó mà mơ ngủ tiếp đi!"

- Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa cho tôi? – Vương Tuấn Khải lạnh lùng lên tiếng.

Thiên Tỉ thầm hít sâu một hơi, nhướn mắt lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Anh nghe kĩ cho tôi, anh ấy là... bạn – trai – tôi!  

#Hàn

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top