Chương 168: Quyết định nhớ lại
Vương Tuấn Khải u ám nhìn Thiên Tỉ đang nở nụ cười tươi khoe lúm đồng điếu, tuy trong lòng không muốn đi nhưng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Hai người đứng ở ngoài hành lang, Vương Thiên Hi nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại...
"Anh, anh không thể hạn chế tư tưởng và hành động của Tiểu Thiên như vậy được, điều đó không tốt cho bệnh tình của cậu ấy".
Chỉ qua quãng thời gian ngắn vừa rồi, anh hoàn toàn có thể nhìn ra tâm lý muốn độc chiếm Tiểu Thiên của anh cả. Anh có thể hiểu rằng bất cứ người đàn ông nào cũng có tâm lý này nhưng tính cách anh trai anh hiểu rất rõ. Anh ấy vốn là người tính tình cứng rắn, mạnh mẽ và cũng rất cố chấp. Anh ấy là người có thể hô phong hoán vũ, một tay che trời vậy nên ham muốn chiếm hữu và bản tính bá đạo vốn có so với những người đàn ông khác là mãnh liệt hơn rất nhiều.
Anh cả không cho phép người khác phản bội anh ấy, thậm chí cũng không cho đối phương có cơ hội phản bội lại mình!
"Anh chỉ không muốn thấy Thiên Tỉ gặp nguy hiểm, lại càng không muốn tên Niếp Ngân kia có cơ hội để lợi dụng".
Bàn tay rắn chắc của Vương Tuấn Khải nắm chặt lấy song cửa sổ ở bên cạnh, bóng dáng cao lớn lạnh lùng chỉ đứng đó thôi cũng khiến người khác phải cảm thấy áp lực.
Vương Thiên Hi bất đắc dĩ lắc đầu. Anh đi lên phía trước, uể oải dựa người vào thành tường rồi quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải, nói một câu đầy ý tứ sâu xa: "Anh, hiện giờ Tiểu Thiên cũng giống như một đứa trẻ nhỏ, cậu ấy bị mất trí nhớ nên thiếu cảm giác an toàn và tin tưởng người khác. Thậm chí tính cách và hành vi cũng không giống như trước kia. Trước kia cậu ấy rất kiên cường và bình tĩnh, nhưng bây giờ cậu ấy rất dễ khóc, thậm chí còn trở nên nhút nhát".
Vương Tuấn Khải nghe vậy liền trầm tư suy nghĩ. Rõ ràng là từ sau khi Thiên Tỉ bị mất trí nhớ, cậu đã thay đổi hoàn toàn. Giống như hôm nay vậy, cậu chỉ có thể bất lực rơi nước mắt, còn có thể giống một đứa trẻ con tranh luận với hắn.
Nhưng hắn lại phát hiện ra rằng dù cậu như vậy thì trái tim hắn vẫn rung động!
Rung động sao? Vương Tuấn Khải phát hiện gần đây cảm giác của hắn chính là như vậy!
"Anh, có lẽ nhờ Niếp Ngân, Tiểu Thiên sẽ có thể khôi phục lại trí nhớ". Sắc mặt Vương Thiên Hi đầy phức tạp, anh lên tiếng nói.
"Thiên Hi, em có biết mình đang nói cái gì không vậy?". Vương Tuấn Khải đứng thẳng lưng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn em trai mình, giọng điệu cũng trở nên cực kì không vui.
Vương Tuấn Khải Thiên Hi thầm thở dài một hơi, sao anh lại không biết suy nghĩ trong lòng anh cả cơ chứ?
"Anh, em biết Niếp Ngân có ân oán với Vương gia chúng ta, nhưng... Chúng ta không thể xem nhẹ phản ứng của Tiểu Thiên. Anh cũng thấy đấy, khi cậu ấy thấy Niếp Ngân đã sinh ra cảm giác quen thuộc, đây rõ ràng là một biến chuyển rất tốt".
"Anh không cho rằng đó là chuyện tốt, ánh mắt Niếp Ngân cực kì rõ ràng, anh ta chỉ đến vì con chip mà thôi". Vương Tuấn Khải lạnh lẽo lên tiếng.
Tuy miệng nói vậy nhưng... hắn không phải kẻ mù, có thể nhìn ra sự dịu dàng trong đáy mắt Niếp Ngân!
Chết tiệt thật!
Nghĩ tới đây, Vương Tuấn Khải hận không thể vung tay đấm vào mặt hắn ta!
Vương Thiên Hi bất đắc dĩ cười cười: "Thật ra dù mục đích của anh ta là gì đi chăng nữa thì rõ ràng tình hình hiện tại rất bất lợi cho anh. Lúc này Tiểu Thiên chỉ muốn tiếp xúc với những người có thái độ ôn hòa, còn anh nghiêm khắc như cha mẹ người ta vậy. Nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì chẳng khác nào tự tay giao Tiểu Thiên cho Niếp Ngân".
"Anh không tin. Nếu không có Niếp Ngân thì cứ để Thiên Tỉ mất trí nhớ như vậy đi!". Từ tận đáy lòng hắn đã rất chán ghét Niếp Ngân rồi, giờ lại bảo để anh ta giúp Thiên Tỉ khôi phục trí nhớ á? Còn lâu!
"Thật ra...". Vương Thiên Hi nhìn Vương Tuấn Khải đầy đăm chiêu rồi nói: "Đứng trên lập trường của một người bạn thì em không hy vọng Tiểu Thiên sẽ khôi phục trí nhớ, bởi vì có thể quên đi những chuyện đau khổ không phải là chuyện không tốt. Cậu ấy có thể tự do tự tại, làm những điều mình thích, không phải chịu sự trói buộc của người khác. Nhưng, đứng trên lập trường của một bác sĩ, em không có quyền cướp đi trí nhớ của cậu ấy. Không riêng gì em, ngay cả anh cũng không có cái quyền đó. Chúng ta không thể chi phối toàn bộ tư tưởng của Tiểu Thiên được, như vậy là không công bằng với cậu ấy".
Vương Tuấn Khải chậm rãi xoay người lại, nhìn Vương Thiên Hi...
"Em muốn nói gì?". Hắn hỏi một cách dứt khoát.
Vương Thiên Hi hơi mím môi lại, giống như bất đắc dĩ mà cũng giống như đang hạ quyết tâm rồi nói: "Tiểu Thiên nên tự lựa chọn, chúng ta cũng chỉ có thể để tự cậu ấy quyết định có muốn nhớ lại hay không... Không thể bắt ép cậu ấy được".
"Tự cậu ấy quyết định?". Vương Tuấn Khải theo bản năng lặp lại câu nói, đôi mày kiếm không biết từ lúc nào đã nhíu chặt lại.
Vương Thiên Hi thầm thở dài một hơi, vẻ phức tạp trong mắt cũng chầm chậm tản đi. Anh vỗ vai anh cả rồi nói: "Anh, anh cứ suy nghĩ đi".
Nói xong, anh đi vào phòng bệnh.
Lúc Vương Thiên Hi đẩy cửa vào, những tràng cười trong phòng bệnh truyền ra khiến Vương Tuấn Khải đứng ở ngoài nghe thấy. Sắc mặt hắn càng trầm xuống, đôi mắt cũng chìm trong suy tư.
Thật lâu sau, đôi mắt đen dần ánh lên tia kiên định. Sau đó, hắn sải bước vào phòng bệnh.
"Anh...". Vương Thiên Hi thấy Vương Tuấn Khải đi vào, biết anh trai đã quyết định rồi.
Anh nhẹ nhàng đi lên phía trước, tới bên cạnh Thiên Tỉ...
"Tiểu Thiên!". Vương Thiên Hi nhẹ nhàng gọi cậu.
Bên môi Thiên Tỉ vẫn nở nụ cười tươi, cậu ngẩng đầu nhìn Vương Thiên Hi: "Sao vậy? Anh có chuyện gì muốn nói với em à?"
Niếp Ngân và Bùi Vận Nhi cũng nhìn Vương Thiên Hi.
"Đúng, Tiểu Thiên, giờ anh muốn em đưa ra một quyết định". Anh nhìn Thiên Tỉ, ánh mắt đầy quyết đoán.
"Quyết định? Quyết định gì?". Thiên Tỉ cười, nhưng đáy mắt ánh lên tia nghi ngờ.
Cậu không hiểu tại sao sắc mặt của bác sĩ Thiên Hi lại nghiêm túc như vậy.
"Tiểu Thiên, anh hỏi em, nếu sau khi khôi phục lại trí nhớ em phát hiện đó là những chuyện không vui, thậm chí còn khiến em hoang mang thì em có còn muốn nhớ lại mọi chuyện không?". Vương Thiên Hi dứt khoát hỏi.
"Những chuyện không vui? Chẳng lẽ..."
Trong mắt Thiên Tỉ dần ánh lên tia suy ngẫm, giọng nói cũng như chiếc lá rụng đang nhẹ nhàng rơi trên mặt nước, vừa dịu dàng vừa êm tai.
Lát sau, cậu dần giãn đôi mày đang nhíu lại, đưa mắt nhìn Bùi Vận Nhi đang ở bên cạnh, hỏi: "Vận Nhi, trước kia tớ không được vui vẻ sao? Còn nữa... trước kia tớ là người thế nào?"
Bùi Vận Nhi hơi ngẩn ra, vừa định nói gì đó thì Vương Thiên Hi lại mở miệng: "Tiểu Thiên, đừng hỏi ai khác về con người trước kia của em nữa, anh chỉ muốn nghe quyết định của em".
"Quyết định của em". Ánh mắt Thiên Tỉ dần trở nên mờ mịt, dường như không biết nên trả lời thế nào.
Vương Thiên Hi buộc Thiên Tỉ phải nhìn vào hai mắt mình, kiên định nói: "Đúng, chính em phải là người quyết định. Trí nhớ là của em, chỉ có em mới có quyền chi phối nó. Em muốn quên đi mọi thứ, làm lại từ đầu hay muốn nhớ lại mọi chuyện, tất cả là do em quyết định".
"Anh Thiên Hi..."
Bùi Vận Nhi vội ngăn cản: "Đừng tàn nhẫn như vậy, không phải Tiểu Thiên bây giờ rất tốt sao? Tại sao lại muốn cậu ấy nhớ lại?"
Cô phản đối việc Tiểu Thiên khôi phục lại trí nhớ. Bởi vì nếu cậu ấy nhớ ra mọi chuyện thì chỉ có thể hoang mang đau buồn. Cô không muốn trơ mắt nhìn Tiểu Thiên bất lực như vậy. Lúc này cậu ấy vô tư, chẳng lo nghĩ gì, không có gánh nặng trách nhiệm trên vai, như vậy không phải rất tốt sao?
Niếp Ngân thấy Vương Thiên Hi nói vậy, khuôn mặt anh tuấn cũng hiện lên tia kinh ngạc, ánh mắt như đang suy nghĩ. Nhưng hắn lập tức mỉm cười, nhìn Thiên Tỉ nói: "Thiên, bác sĩ Thiên Hi nói đúng, em phải tự đưa ra quyết định".
Ánh mắt Thiên Tỉ đầy mờ mịt không biết phải làm sao, lúc này cậu theo bản năng đưa mắt nhìn về phía bóng dáng cao lớn cách đó không xa...
Không biết tại sao nhưng lúc này cậu cảm thấy ý kiến của người đàn ông kia rất quan trọng!
Vương Tuấn Khải không khó để phát hiện ra Thiên Tỉ đang nhìn về phía hắn. Sự lạnh lẽo trên mắt dần tản đi, hắn hơi nhếch môi lên, ánh mắt mang đầy ý cười.
Hắn nhẹ nhàng bước lên...
"Yên tâm, dù em có muốn nhớ lại hay không thì quan hệ của chúng ta sẽ vĩnh viễn không thay đổi". Vương Tuấn Khải nói một câu đầy ngụ ý.
Trong lòng Thiên Tỉ không hiểu vì sao lại như quay cuồng cả lên. Cậu mở to mắt nhưng không nhìn vào đôi mắt âm trầm đó.
"Không được, tôi phản đối". Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận Nhi đầy căng thẳng, bàn tay cô nắm chặt tay Thiên Tỉ...
"Tiểu Thiên, hãy tin tớ, đừng nhớ lại chuyện trước kia, cậu nhất định sẽ hối hận, tin tớ đi".
"Vận Nhi, cậu...". Thiên Tỉ bị lời nói của Bùi Vận Nhi hù dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm bất lực và mơ hồ.
Vương Thiên Hi sao lại không hiểu suy nghĩ trong lòng Bùi Vận Nhi chứ, nhưng...
"Vận Nhi!". Anh nhẹ giọng ngăn cản Bùi Vận Nhi: "Em phải biết rằng chúng ta không ai có quyền cướp đi trí nhớ của một người. Nếu Tiểu Thiên tình nguyện không muốn nhớ lại thì chúng ta sẽ vui. Nhưng là bạn tốt của Tiểu Thiên, sao em lại không tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy được chứ?"
Ánh mắt Bùi Vận Nhi dần ảm đạm. Thật ra cô cũng biết đạo lý này, nhưng trong lòng lại không muốn. Là bạn tốt của Thiên Tỉ, sao cô có thể không tôn trọng quyết định của cậu ấy chứ?
Lời nói của Vương Thiên Hi khiến Thiên Tỉ phải suy nghĩ. Cậu không nói gì nữa, chỉ yên tĩnh ngồi đó, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy hai chân, cả người đổ rạp về phía trước, đôi mắt trong veo không gợn chút sóng...
Cả phòng bệnh rất yên tĩnh, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh bao phủ lên người Thiên Tỉ, lúc này trông cậu như mơ như thực.
Dường như đã qua rất lâu, khi một tia nắng vàng chiếu rọi vào đôi mắt Thiên Tỉ, rốt cuộc cậu cũng ngẩng đầu lên, nhìn mọi người xung quanh rồi nhìn vào Vương Thiên Hi.
"Bác sĩ Thiên Hi..."
Cậu nhẹ giọng lên tiếng, giọng nói tuy có chút bất lực nhưng tràn đầy sự kiên định.
Vương Thiên Hi cười động viên cậu, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Thiên, anh biết em đã có quyết định rồi, nói cho anh biết đi".
Vẻ mặt Thiên Tỉ dần nặng nề, cậu thở dài một hơi. Dường như đã hạ quyết tâm, cậu dứt khoát lên tiếng: "Em muốn nhớ lại! Em muốn biết mọi chuyện trước kia, dù là đau khổ hay không vui thì nó cũng là trí nhớ của em".
"Tiểu Thiên, cậu thật sự quyết định vậy sao?"
Đôi mắt Bùi Vận Nhi dần rưng rưng. Lúc cô nghe Thiên Tỉ nói vậy, đáy mắt ánh lên tia tuyệt vọng và lo lắng.
Thiên Tỉ nặng nề gật đầu một cái, lập tức nói một câu khiến mọi người đều kinh ngạc: "Em muốn nhớ lại tất cả vì em cảm thấy mình đã quên mất một người. Tuy hiện tại em không nhớ được người đó là ai nhưng em cảm thấy người này rất rất quan trọng trong cuộc đời của em".
Cậu cực kì kiên định lên tiếng!
"Người rất quan trọng?". Vương Thiên Hi khó hiểu lặp lại, Bùi Vận Nhi cũng hết sức mờ mịt.
Không chỉ có hai người mà ngay cả Vương Tuấn Khải và Niếp Ngân cũng sững sờ!
Rốt cuộc là ai mà quan trọng như vậy?
Quan trọng đến mức dù cậu biết rõ khi nhớ lại sẽ đau khổ và không vui mà vẫn cố chấp muốn lấy lại trí nhớ?
Vương Tuấn Khải và Niếp Ngân cùng đưa ánh mắt xa xăm nhìn về phía xa xa...
#Sukin
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top