Chương 145: Kì phùng địch thủ lại gặp nhau

  Những lời này của Vương Tuấn Khải như một khối băng lạnh lẽo đánh thẳng về phía Thiên Tỉ khiến cả người cậu run lên.

- Anh... anh vừa nói gì cơ?

Cậu nghi ngờ hỏi một câu, không phải hắn muốn lấy con chip à? Sao tự dưng lại phun ra một câu hỏi kiểu gì vậy?

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của cậu, sắc mặt Vương Tuấn Khải đột nhiên trở nên khó coi. Chết tiệt thật! Cậu trai này chẳng hề biết mình làm sai điều gì, còn bày ra vẻ mặt cực kì vô tội nhìn hắn nữa chứ?

- Em là người của tôi mà dám ở ngay trước mặt tôi đi cứu người đàn ông khác? – Hắn thấp giọng gào lên, trong mắt hừng hực lửa giận như muốn thiêu đốt Thiên Tỉ.

- Ai là người của anh hả? Tôi cứu anh ấy liên quan gì đến anh?

Thiên Tỉ cũng bắt đầu nổi cáu, cậu đứng bật dậy lập tức quát lên. Hắn dựa vào cái gì mà gào lên với cậu thế chứ, đúng là đồ đáng ghét!

Sắc mặt Vương Tuấn Khải nhanh chóng biến thành xanh mét, hắn không nói gì nữa, sải bước lên, bàn tay to như sắt nắm chặt cổ tay Thiên Tỉ.

- Lên xe! – Nói xong, hắn lôi cậu về phía xe.

- Bỏ ra, anh làm tôi đau.

Thiên Tỉ kinh hãi nhìn thấy có rất nhiều người xung quanh đã bắt đầu chú ý đến hai người họ khiến cậu càng thấy không thoải mái. Cậu ra sức đấm vào cánh tay Vương Tuấn Khải nhưng không thoát ra nổi.

- Còn không ngoan ngoãn thì tôi sẽ càng làm em đau.

Vương Tuấn Khải hết sức lạnh lùng, hơi thở bắt đầu rối loạn. Hắn không hiểu tại sao mỗi lần gặp Thiên Tỉ, sự tự chủ và khống chế hắn luôn tự hào lại chẳng mấy chốc bay lên tận chín tầng mây.

- Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời anh, bỏ tay ra.

Thiên Tỉ không muốn lên xe của hắn chút nào. Đùa gì chứ, dù cậu có muốn cùng đi với hắn thì cũng không phải lúc này. Giờ Vương Tuấn Khải đáng sợ chẳng khác gì Diêm Vương cả, ý tứ của hắn cậu đã hiểu rõ, hắn đến không phải vì con chip mà là vì hôm đó cậu đã cứu Niếp Ngân. Nếu vì như vậy mà hắn tức giận thì đi cùng hắn chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

- Ngậm miệng! – Vương Tuấn Khải mở mạnh cửa xe ra...

Hai người không hề để ý ở cách đó không xa có một chiếc xe thương vụ xa hoa đang đỗ lại.

Bên trong xe là đôi mắt đang bùng cháy lửa giận, nhìn chằm chằm vào hai người.

Khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc lúc này đầy âm trầm, phảng phất như từng cơn mây đen bao phủ khắp gương mặt. Sự u ám khiến người khác không thể thở nổi.

- Buông cậu ấy ra!

Cửa xe vừa bị đóng rầm một cái, thanh âm trầm thấp và tao nhã cũng theo đó vang lên.

Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ đồng thời quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng.

Niếp Ngân!

Thiên Tỉ lập tức trừng lớn hai mắt.

Hôm nay là ngày gì vậy, tại sao lại gặp cả hai người đàn ông khiến cậu phải đau đầu? Mà lại còn gần chỗ của cô nhi viện Mary nữa!

Khoan đã... gần chỗ của cô nhi viện?

Thiên Tỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, Vương Tuấn Khải ở gần chỗ của cô nhi viện có thể giải thích được, dù sao hắn cũng là nhà đầu tư, nhưng còn Niếp Ngân...

Tại sao anh lại ở đây?

Chẳng lẽ anh biết cậu và cô nhi viện có quan hệ với nhau? Hay... ngay từ đầu anh đã biết rõ rồi?

Nghĩ tới đây, Thiên Tỉ cảm thấy da đầu truyền đến từng trận tê rần, máu bắt đầu chảy ngược.

Niếp Ngân đến khiến lòng cậu vang lên hồi chuông cảnh báo!

Nhưng một tay cậu bị Vương Tuấn Khải bóp chặt cũng khiến cậu không rét mà run.

- Bỏ tay ra, buông ra.

Thiên Tỉ vô thức hung hăng cắn mạnh vào tay Vương Tuấn Khải. Ánh mắt Vương Tuấn Khải đầy căng thẳng, buông lỏng tay ra...

Ngay sau đó, Thiên Tỉ nhanh chóng thoát khỏi phạm vi lạnh lẽo của Vương Tuấn Khải, nhưng khổ nỗi cậu lại phát hiện mình đang đến gần Niếp Ngân.

Sắc mặt Vương Tuấn Khải lập tức thay đổi, còn Niếp Ngân khẽ nhếch môi cười, sải bước lên ôm Thiên Tỉ vào lòng...

- Chủ thượng... – Thiên Tỉ cảm thấy trời đất như đảo điên rồi, vừa mới thoát khỏi một khối băng lạnh thì lại nhảy vào hố lửa.

Vương Tuấn Khải đứng yên nhìn Niếp Ngân ôm Thiên Tỉ, đôi mắt thâm thúy đầy lạnh lẽo...

- Thiên! – Hắn thấp giọng gọi, tiếng nói trầm thấp đầy từ tính khiến người ta không khỏi run rẩy.

Nghe âm thanh quen thuộc mà đầy nguy hiểm, cơ thể nhỏ nhắn của Thiên Tỉ cứng đờ lại, cậu dường như đang nghe được tiếng gọi từ địa ngục.

Hôm nay cậu không biết liệu mình có thể thoát khỏi hai người đàn ông này không nữa. Tuy hiện tại cậu không muốn nhìn thấy Niếp Ngân, nhưng mà... nếu bị Vương Tuấn Khải bắt đi thì cũng chẳng khác nhau là mấy!

Trực giác của Niếp Ngân cực kì nhạy bén!

Anh ta lập tức cảm thấy cậu trai trong lòng cứng đờ người...

Đôi mắt anh ta bắn ra những tia nguy hiểm, nhất là khi nghe Vương Tuấn Khải gọi Thiên Tỉ như vậy.

Bộ quần áo đen trên người Vương Tuấn Khải càng làm tôn lên dáng vẻ cao quý, đôi mắt lạnh lùng, khí thế bừng bừng, từ người hắn toát ra khí khái thâm thúy khiến người ta không thể rời ánh mắt.

Còn Niếp Ngân hôm nay mặc một bộ quần áo đơn giản, quần đen áo sơ mi trắng, anh ta có khí chất của một vương tử, vừa tao nhã lại vừa bình tĩnh và ung dung, toát ra sức quyến rũ mê người.

Một đen, một trắng.

Hai người đàn ông cực kì xuất sắc đứng cùng một nơi, hai màu trắng đen rõ ràng tạo cảm giác kích thích thị giác mãnh liệt khiến người qua đường phải dừng lại xem có chuyện gì. Mà ở giữa hai người đàn ông là Thiên Tỉ xinh đẹp, hình ảnh dịu dàng của cậu làm tăng thêm sắc ấm và vẻ hài hòa cho bức tranh vốn đã rất đẹp này.

Những người đi đường dừng lại nhìn ngó xung quanh, tìm máy quay... chắc là diễn viên đang đóng phim rồi!

Vương Tuấn Khải và Niếp Ngân chỉ đứng yên lặng, đôi mắt thầm đánh giá đối phương...

Tính cách khác biệt, diện mạo cũng chẳng giống nhau...

Nhưng hai người đàn ông xuất sắc ưu tú này lại cùng hướng về một người...

- Thiên!

Niếp Ngân thấp giọng lên tiếng, nụ cười tao nhã lộ lúm đồng tiền bên má. Khi anh ta thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vương Tuấn Khải, đôi môi khẽ cong lên, thâm tình nhìn Thiên Tỉ trong lòng rồi nói: "Ra ngoài lâu như vậy, đến lúc về rồi".

Thiên Tỉ lắc đầu cũng không được mà gật đầu cũng chẳng xong, cậu cảm thấy mình ở thế tiến thoái lưỡng nan.

Niếp Ngân giữ chặt đầu vai Thiên Tỉ, tiếp tục nói: "Nhiệm vụ của em hoàn thành rồi, không cần gặp mặt hắn nữa. Quan hệ của hai người đến đây đã kết thúc rồi".

Thiên Tỉ cảm thấy trái tim đang đập rộn ràng, cậu vô thức gật gật đầu...

Thấy cảnh này, Vương Tuấn Khải bất mãn nhíu chặt mày lại, cả người toát ra tia hung ác nhưng tràn đầy lo lắng... Gì? Cậu đồng ý không gặp hắn nữa sao?

- Haha! – Khóe môi cương nghị của Vương Tuấn Khải nhếch lên ý cười, nhưng ý cười còn chưa tràn đầy đáy mắt đã toát ra sự rét lạnh...

- Quan hệ của tôi và Thiên cực kì phức tạp, nếu muốn kết thúc... là chuyện vô cùng khó!

Hắn nhấn mạnh hai chữ "quan hệ", đầy ngụ ý lườm cậu... Quan hệ thân mật giữa thể xác không kẻ nào có thể thay thế được.

Nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, Thiên Tỉ run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang tái nhợt giờ lại càng thêm trắng xanh.

Chết tiệt thật! Cái tên đáng ghét này đang nói gì vậy? Chẳng lẽ hắn nhất định muốn nói những lời quá quắt trước mặt Niếp Ngân sao?

Niếp Ngân cũng cảm nhận được sự căng thẳng của cậu, càng thêm ôm chặt cậu hơn...

- Thiên...

Anh ta khẽ giơ tay lên, tài xế lập tức đưa một chiếc áo khoác lên. Anh ta nhẹ nhàng choàng áo lên vai Thiên Tỉ, đôi mắt mang theo sự trách cứ và không đồng ý nhưng lời nói lại tràn đầy yêu chiều: "Sao ăn mặc phong phanh vậy, giờ nhiệt độ xuống thấp rồi, cẩn thận không cảm lạnh".

Thiên Tỉ liền cảm thấy tủi thân, người đàn ông này hóa ra vẫn còn quan tâm đến cậu sao? Nhưng mà... tại sao lại giết cha nuôi? Tại sao lại ích kỷ lừa gạt cậu như thế?

Quanh quẩn trong hơi thở cậu toàn là mùi hương nam tính dễ chịu của anh ta khiến đầu mũi cậu đau xót.

Thấy hai người tình tứ ngọt ngào thân mật như thế, Vương Tuấn Khải càng thấy chướng mắt. Hắn hận không thể đoạt lại cậu, độc chiếm cậu...

Mà hắn luôn nghĩ gì làm nấy... Hắn sải bước dài lên phía trước, đôi mắt thâm thúy lóe ra những tia sáng, trực tiếp chụp lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu...

Nhìn vào đôi mắt đầy nguy hiểm và tràn đầy ham muốn chiếm hữu của Vương Tuấn Khải, đáy mắt Niếp Ngân dần trở nên sắc lạnh.

- Vương tiên sinh!

Anh ta nhanh chóng bước lên, che chắn trước người Thiên Tỉ, giơ tay về phía tay Vương Tuấn Khải đang cầm tay Thiên Tỉ: "Cám ơn anh đã thay tôi tìm được Thiên".

Nói xong, Niếp Ngân tươi cười, vẻ mặt hết sức ôn hòa, giọng nói cũng trầm thấp bình tĩnh.

Dù sao cũng đang ở trên đường, xung quanh có rất nhiều người đang đứng xem náo nhiệt. Nếu muốn ra tay thì ở đây hiển nhiên là chẳng có lợi gì.

Đạo lý này...

Niếp Ngân hiểu, mà Vương Tuấn Khải cũng biết rõ. Nếu không dựa theo tính cách của hắn thì hắn nhất định sẽ không chút do dự mà cướp Thiên Tỉ về, mạnh mẽ đưa cậu đi.

Niếp Ngân nắm chặt tay Thiên Tỉ...

Vương Tuấn Khải bình tĩnh nhìn hai người đang nắm tay nhau, lại liếc nhìn ánh mắt đang né tránh của Thiên Tỉ, giọng điệu lạnh lẽo như gió thổi mùa đông: "Tôi thấy Niếp tiên sinh hiểu lầm rồi, hôm nay tôi không định giao cậu ấy cho anh".

Hai tay hắn nắm chặt lại, trong lòng hắn càng thêm khẳng định sự kiên định của mình...

Vương Tuấn Khải vừa nói đã khiến Niếp Ngân ý thức được nguy cơ...

Trực giác nhạy cảm nói cho anh ta biết phải nhanh chóng đưa Thiên Tỉ rời khỏi người đàn ông đầy nguy hiểm này.

Anh ta không buông tay ra, chỉ bình tĩnh cười: "Vương tiên sinh thật biết nói đùa. Từ nhỏ đến lớn Thiên chỉ có một ngôi nhà duy nhất, dù ở đâu cũng vậy thôi. Thiên đã ở bên ngoài lâu như vậy, hẳn là rất mệt mỏi, vậy chúng tôi đi trước, tạm biệt!"

Nghe giống vẻ đang chào hỏi rất tử tế nhưng lại ẩn chứa sự tuyên bố rõ ràng. Khuôn mặt tuấn tú vẫn giữ nụ cười ôn hòa khiến người ta không thể nhìn ra anh ta đang suy nghĩ gì.

Đôi mắt chim ưng của Vương Tuấn Khải nheo lại đầy nguy hiểm, hắn cảm thấy mình đang bị kích thích...

Vốn là một người đàn ông vô cùng tự tin, đối với sự khiêu chiến này hắn đương nhiên không thể bỏ qua... hắn thích cảm giác cạnh tranh, như vậy lúc thắng lợi mới có cảm giác thành công mĩ mãn.

- Thiên... – Vương Tuấn Khải khẽ gọi, trong mắt ánh lên tia thương tiếc nhưng cũng đầy ái muội – Nhớ chăm sóc mình cho tốt.

Trên mặt Niếp Ngân vẫn giữ nụ cười tao nhã nhưng anh ta biết Vương Tuấn Khải không bao giờ buông tay dễ dàng như vậy.

- Vương tiên sinh, hẹn gặp lại! – Anh ta ôm Thiên Tỉ xoay người rời đi, để lại Vương Tuấn Khải lạnh lùng phía sau.

- À... đúng rồi.

Vương Tuấn Khải bỗng gọi với lại, dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì: "Suýt nữa thì quên mất, Thiên, lần chúng ta đi du lịch ở Hy Lạp, em đánh rơi cái này ở trên giường..."

Hắn cho tay vào túi quần, chậm rãi rút ra một đồ vật...  

#Sukin [Câu nói thực quá có chiều sâu! Trẫm lại lặn đây!]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top