Chương 132: Niếp Ngân say rượu
Thiên Tỉ lẳng lặng ngồi ở mép giường, không biết đã qua bao lâu nhưng cậu vẫn ngồi yên như vậy.
Cánh tay thon dài ôm lấy đôi chân, tóc mái rũ xuống che đi đôi mắt nhuốm màu u buồn, cậu đang cực kì mỏi mệt nhưng lại không hề buồn ngủ, cậu dựa người vào đầu giường nhìn ánh trăng ảm đạm ngoài cửa sổ.
Trăng trên đỉnh đầu tản ra ánh sáng mờ mờ, dường như bầu không khí xung quanh được bao phủ bởi một vầng sáng mờ mờ ảo ảo.
Tòa biệt thự có thiết kế xa hoa mỹ lệ càng nổi bật dưới ánh trăng, chiếc giường lớn được làm bằng gỗ quý, trên thành giường và chân giường đều được điêu khắc những đóa hoa nở rộ.
Đài sen tượng trưng cho sự sung túc, long phượng bay lượn, kỳ lân cưỡi mây, những con kỳ lân được điêu khắc hết sức tỉ mỉ... Tất cả những hoa văn trên đó tạo nên cảm giác hòa thuận, vui vẻ và an tĩnh.
Thiên Tỉ không khó để đoán ra bên ngoài cửa có rất nhiều người theo dõi cậu. Niếp Ngân đã nuôi cậu từ nhỏ, vậy nên anh ta biết rất rõ bản lĩnh của cậu, cũng vì lý do này nên cậu mới có thể kìm chế không chạy trốn.
Nhưng dù cậu có thể chạy cũng sẽ không chạy, vì cậu muốn biết rất nhiều điều, có rất nhiều nghi vấn cần được giải đáp, cậu cần một câu trả lời chân thật.
Vẻ mặt của Niếp Ngân hôm nay cậu chưa từng được thấy qua, vẻ mặt đó đã khiến cậu rất sợ hãi. Tuy ngoài mặt cậu vẫn có vẻ ung dung nhưng thật ra trong lòng đang nổi từng cơn sóng lớn đến cỡ nào chỉ có mình cậu biết.
Cậu nhắm mắt lại cũng có thể thấy được đôi mắt lạ lùng của Niếp Ngân, đôi mắt như nhuốm đầy máu tươi, hơi thở lạnh lẽo đó hoàn toàn bao vây lấy cậu.
Cậu đang mơ mơ màng màng nhớ lại thì chợt nghe thấy một tiếng rầm...
Cửa bị đẩy mạnh ra, sau đó thân hình cao lớn của Niếp Ngân bước vào...
Hơi thở nồng nặc mùi rượu, Niếp Ngân lạnh lùng nhìn bóng hình nhỏ xinh ngồi bên giường, đôi mắt lại càng tối xuống.
Cậu rất biết cách ẩn giấu chính mình, cậu chỉ ngồi yên lặng ở đó, xung quanh như bị một màn sương mù bao phủ khiến người ta khó chú ý được sự tồn tại của cậu.
Khóe miệng anh ta nhếch lên ý cười cợt, Niếp Ngân loạng choạng đi đến bên giường.
Tiếng bước chân mạnh mẽ trong đêm vắng lặng lại càng rõ ràng như đánh thức tâm tư đang trầm xuống của Thiên Tỉ.
Cậu hoàn hồn, nhìn Niếp Ngân đang chếnh choáng say rượu. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt sắc bén đó, cậu không rõ lúc này Niếp Ngân say thật hay vẫn tỉnh.
- Chủ thượng, anh...
Thiên Tỉ vô thức rụt người lại, cậu có thể cảm nhận được áp lực từ trên đỉnh đầu mình.
Trong trí nhớ của cậu, Niếp Ngân chưa từng say rượu như vậy. Anh ta là một người cực kì cẩn thận, dù có uống rượu cũng biết điểm dừng, nhưng hôm nay...
Không biết tại sao nhưng trong lòng Thiên Tỉ cảm thấy rất căng thẳng.
Chiếc áo sơ mi tôn lên dáng vẻ hoàn mỹ của Niếp Ngân. Không biết có phải do say rượu không mà cổ áo hơi mở ra làm lộ ra lồng ngực khêu gợi càng khiến anh ta cực kì gợi cảm và quyến rũ.
- Thiên... – Ngón tay thon dài của anh ta nắm lấy cằm cậu, giọng nói của Niếp Ngân dịu dàng đến kì lạ.
Thiên Tỉ hơi nhíu mày, Niếp Ngân như vậy hoàn toàn xa lạ với cậu, cậu cũng không thích anh ta như vậy.
Lúc này, trong bầu không khí quanh quẩn cảm giác ái muội như tơ nhện giăng khắp nơi khiến Thiên Tỉ có ý nghĩ muốn bỏ trốn.
- Chủ thượng, anh say rồi! – Thiên Tỉ đè nén giọng nói của mình, buộc bản thân phải bình tĩnh đối mặt với Niếp Ngân.
- Sao, không thích à?
Niếp Ngân nghe vậy, đôi mắt càng trầm xuống như một xoáy nước sâu thẳm, những người quen thuộc đều biết đây là dấu hiệu anh ta đang tức giận.
Bàn tay to lớn của anh ta càng nắm chặt cằm cậu hơn, Thiên Tỉ cảm thấy rất đau đớn, dường như cậu cảm thấy chiếc cằm không phải là của mình nữa...
Khuôn mặt xinh đẹp trước mặt hơi nhăn nhó, biểu cảm ngơ ngác vô tội của cậu như đóa hoa mùa xuân, trong sáng và thuần khiết.
Lửa giận trong lòng Niếp Ngân dần tắt đi, bàn tay kia của anh ta khẽ vuốt gò má cậu như muốn thay đổi biểu cảm vô tội đó.
Những vết chai trên tay anh ta lướt trên da mặt cậu, lướt tới đâu đều khiến Thiên Tỉ run rẩy. Cậu vô thức muốn chống cự nhưng lại bị anh ta giữ chặt, không thể động đậy.
- Chủ thượng... – Thanh âm Thiên Tỉ hơi run run.
Cậu không biết Niếp Ngân có làm hại mình không, nhưng không biết tại sao khi thấy Niếp Ngân như vậy, cậu cảm thấy anh ta rất xa lạ với mình.
Khi cậu còn đang căng thẳng...
- Thiên, em đang sợ tôi? – Niếp Ngân thấp giọng hỏi.
Bàn tay tà ác của anh ta trượt xuống chỗ cổ áo cậu, từng cúc áo được mở ra, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, đến đầu vai trắng mịn quyến rũ, tay anh ta vuốt ve phần cổ trắng như ngọc của cậu.
- Chủ thượng, anh muốn làm gì?
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Thiên Tỉ đã tái xanh cả lại, giọng nói cậu run rẩy đầy sợ hãi, tình huống như vậy cậu chưa từng trải qua bao giờ.
- Em nói thử xem.
Âm thanh tà ác vang lên trầm thấp bên tai cậu, hơi thở nóng bỏng đầy mùi rượu phả vào vành tai cậu.
- Buông... – Thiên Tỉ như một chú thỏ nhỏ đang sợ hãi, ra sức tránh thoát khỏi anh ta.
- Thiên, xem ra tôi đã xem nhẹ em rồi, em muốn lạt mềm buộc chặt để dụ dỗ Vương Tuấn Khải à?
Thanh âm lạnh lùng mang theo sự khinh thường vang lên, Niếp Ngân cười càng sâu nhưng trong mắt lại đầy lạnh lẽo.
- Không... em không có...
Thiên Tỉ há hốc mồm, cậu muốn giải thích nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy tức giận và khinh thường của Niếp Ngân, cậu chỉ có thể hít vào từng hơi lạnh.
Rốt cuộc tại sao Niếp Ngân lại mất hết lý trí như vậy?
Đêm nay anh lại gán cho cậu một tội danh, cậu thật sự muốn biết anh còn định làm gì nữa.
Còn nữa, trước cảm giác sợ hãi của chính mình, Thiên Tỉ cũng phải cảm thấy hoảng sợ. Chẳng phải cậu vẫn luôn thích Niếp Ngân sao? Tại sao khi anh động vào cậu, cậu lại kháng cự?
Chẳng phải cậu là người của anh sao?
Từ nhỏ anh đã nuôi cậu lớn, chỉ cần anh muốn cậu nhất định sẽ thực hiện mà không oán hận chút nào... tại sao hiện tại lại không như vậy nữa?
Thiên Tỉ chưa từng cảm thấy mâu thuẫn như vậy.
- Còn muốn nói dối nữa sao? – Niếp Ngân cất giọng đầy lạnh lẽo.
Thiên Tỉ có thể nhìn thấy rất rõ ràng sự tức giận và tàn nhẫn trên mặt anh ta. Anh ta tiếp tục nói: "Em chỉ có thể là của tôi, cả đời này người em phải hầu hạ cũng chỉ có một mình tôi, em muốn làm ấm giường Vương Tuấn Khải ư? Đừng mơ tưởng!"
- Chủ thượng... – Thiên Tỉ hoảng sợ lùi người về sau.
Lúc này ánh mắt của Niếp Ngân thật quá đáng sợ, vừa ngông cuồng vừa tràn đầy ý cười khinh thường nhưng cũng rất lạnh lẽo, dường như là đang cười nhạo cậu vậy. Trái tim cậu như vỡ vụn...
- Sao? Em nên gọi tôi là Niếp Ngân mới đúng, bởi vì... từ nhỏ trong lòng em đã có tôi rồi, không phải sao?
Niếp Ngân lúc này hoàn toàn bị lòng đố kỵ chi phối. Lúc này anh ta chỉ có một ý nghĩ, đó là... không từ thủ đoạn nào để giữ cậu trai này bên cạnh mình!
Một câu nói đã làm sáng tỏ bí mật được giấu kín trong lòng Thiên Tỉ bấy lâu nay!
Cậu kinh ngạc, giật mình nhìn lại, quên cả vùng vẫy!
Anh biết, anh biết rất rõ tâm ý của cậu, nhưng tại sao... anh đã biết rõ mà lúc trước lại giao cậu cho Vương Tuấn Khải? Cũng vì sự nhẫn tâm của anh mà cậu mới gặp phải người đàn ông ma quỷ đã cướp đi đêm đầu tiên.
- Không phản đối nữa sao?
Niếp Ngân nhìn vào đôi mắt đẹp đầy mờ mịt của cậu, trong lòng dâng lên từng hồi sóng. Anh ta ấn cậu nằm xuống dưới, ôm lấy người cậu.
Anh ta hôn cậu như đang trừng phạt, đầy mạnh mẽ và hung ác, một tay siết tay cậu ngày càng chặt hơn...
Cậu không hề giống với những người mặt trát đầy phấn khác, đôi môi cậu có mùi hương thơm ngát, như mùi hương nhẹ nhàng tươi mát sau cơn mưa khiến người ta phải lưu luyến.
- Đừng... ưm...
Đột nhiên bị anh cuồng dã hôn, hơi thở nóng bỏng tràn ngập khoang miệng khiến Thiên Tỉ như bị sét đánh. Cậu cố gắng tránh thoát nhưng cánh tay như kìm sắt của Niếp Ngân càng siết chặt cậu hơn.
Đầu lưỡi anh ta xâm nhập vào khoang miệng cậu, khuấy đảo điên cuồng trong đó...
Đôi môi nóng bỏng của anh ta như tàn phá những cánh hoa đẹp, anh ta khao khát muốn hút hết mọi thứ. Thật lâu sau, Niếp Ngân mới khắc chế được cảm xúc nóng bỏng, đẩy cậu ra.
Bất ngờ bị đẩy ra khiến Thiên Tỉ hơi choáng váng, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt trong như nước lúc này tràn đầy sợ hãi.
- Chủ thượng... xin anh... đừng như vậy!
Thiên Tỉ tha thiết cầu xin, sự kiên cường và bình tĩnh của cậu chỉ có thể bày ra cho người khác xem, dù sao anh ta cũng nuôi cậu từ nhỏ, anh ta hiểu rõ cậu hơn ai hết.
Bụng dưới truyền đến cảm giác nóng bỏng, xuyên thẳng lên đỉnh đầu.
- Chết tiệt! – Niếp Ngân thấp giọng chửi thầm một tiếng.
Không nghĩ tới người này lại có thể dễ dàng khơi lên dục vọng của anh ta như vậy. Hơn nữa, đôi môi thơm ngọt của cậu như mật ngọt khiến anh ta không nhịn được lại cúi xuống hôn, rốt cuộc anh ta đã hoàn toàn quên đi mục đích ban đầu của mình, muốn trừng phạt cậu nhưng sau cùng lại xuất phát từ chính nhu cầu sinh lý của mình.
Sự việc biến chuyển không theo dự tính của anh ta, trên mặt Niếp Ngân như được phủ một lớp sương mù, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại đầy lạnh lẽo, anh ta từng bước lại gần cậu.
- Chủ thượng, anh muốn làm gì?
Thiên Tỉ muốn lùi lại phía sau nhưng lúc này chân cậu như mềm nhũn cả ra, không nghe theo sự sai khiến của đầu óc, thân thể nhỏ xinh như chiếc lá trong cơn gió mạnh, khẽ đong đưa không thể phản kháng.
Cậu rất sợ, người đàn ông trước mặt này hoàn toàn toát ra khí phách và tà khí. Trong tiềm thức của cậu, Niếp Ngân khác Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải tuy lạnh lẽo khiến tim cậu đập nhanh nhưng lúc này, Niếp Ngân lại càng khiến cậu thêm sợ hãi! Lần đầu tiên cậu thấy một Niếp Ngân như vậy, lần đầu tiên cậu không nhìn ra được suy nghĩ trong đầu anh ta!
Bầu không khí trong phòng càng thêm nồng đậm, ánh đèn trên cao tản ra ánh sáng mờ mờ càng tăng thêm sự ái muội.
- Em nói xem tôi muốn làm gì?
Đôi mắt sắc bén của anh ta càng thêm thâm trầm trong bóng đêm, lạnh lẽo như băng, cánh tay to lớn mạnh mẽ xé rách quần áo cậu, lúc này anh ta như ma quỷ vậy...
Thiên Tỉ cảm thấy lành lạnh ở đầu vai, bộ đồ trắng như những cánh bướm bay tán loạn, rơi xuống mặt đất.
- Không... chủ thượng... – Do không thể tránh đi nên cậu chỉ có thể quay khuôn mặt đang hết sức kinh hoàng ra chỗ khác, ánh mắt dần long lanh nước đầy mông lung.
- Em cho rằng loại chuyện đó chỉ có Vương Tuấn Khải mới có thể làm ra sao? Hôm nay tôi muốn biến em thành người của tôi, tôi phải giữ em lại bên cạnh, trở thành người của tôi. Hiểu không? – Niếp Ngân càng ngày càng mất đi lý trí, gầm to lên.
Khuôn mặt cậu giờ đầy bi thương và bất lực lại càng kích thích lửa giận trong lòng anh ta. Lửa giận như thủy triều dâng lên, chỉ trong nháy mắt đã ngập tràn trái tim anh ta, mùi hương thơm ngát trên người cậu lại càng khiến anh ta khao khát muốn lập tức chiếm giữ lấy cậu.
Lúc này anh ta dường như biến thành một tên lưu manh! Cậu trai chết tiệt, không ngờ lại có thể ảnh hưởng lớn đến anh ta như vậy, anh ta nhất quyết không cho phép...
Bàn tay tà ác bắt lấy mắt cá chân của cậu, lúc này trong mắt anh ta, Thiên Tỉ như một chú kiến nhỏ không còn đường thoát.
Không tránh thoát được, Thiên Tỉ bị Niếp Ngân khóa chặt dưới thân, hơi thở nam tính của anh ta bao vây lấy cậu, sức nặng của toàn thân cũng đè lên người cậu. Cậu nhíu mày, ngẩng đầu chống lại ánh mắt anh ta, đôi mắt lạnh lẽo như thiêu đốt dục vọng đang hừng hực...
#Sukin
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top