Chương 131: Lòng đố kỵ
Biệt thự LATIKOU tọa lạc ở ngoại ô thành phố Athen, là một biệt thự cực kì sang trọng, cây cối xanh tốt bao bọc lấy tòa biệt thự trắng.
Một chiếc xe thương vụ màu đen dừng trước cổng biệt thự, hệ thống kiểm tra tự động quét một lượt rồi cổng được mở ra, chiếc xe đi thẳng vào trong...
Đêm, càng ngày càng tối, bóng tối như một bàn tay to lớn bao phủ lấy tất cả, bao trùm lên mọi vật.
Tâm trạng Thiên Tỉ dường như cũng bị bóng đêm che kín, mỗi bước đi về phía trước là mỗi lần lòng cậu thêm nặng nề.
Vương Tuấn Khải như ma như quỷ, không lúc nào không hiện lên trong đầu cậu. Tuy hắn không nói ra hung thủ giết chết Bùi Tùng nhưng cũng không khó để có thể đoán ra, người đó chính là Niếp Ngân!
Niếp Ngân... đã giết người cha nuôi mà cậu rất kính trọng!
Trái tim cậu như bị một bàn tay bóp nghẹn lại, cậu phải làm như thế nào bây giờ?
Thiên Tỉ theo chân người đàn ông đi đến trước một căn phòng, sau khi dừng lại, anh ta cung kính gõ vài cái lên cửa...
- Vào đi! – Giọng nói trầm thấp tao nhã của Niếp Ngân trong phòng vang lên.
Người đàn ông mở cửa ra, sau đó nghiêng người nhường đường cho Thiên Tỉ: "Chủ thượng ở trong phòng, cậu vào đi".
Thiên Tỉ hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc đi vào trong.
Cửa...
Chậm rãi đóng lại sau lưng cậu!
Bầu không khí vốn an tĩnh trong nháy mắt lại càng thêm tĩnh mịch!
Thiên Tỉ ngẩng đầu, nhìn Niếp Ngân đang ngồi trên sofa, hơi cúi người xuống nói: "Chủ thượng".
- Ừ!
Niếp Ngân đứng dậy, chiếc áo sơ mi làm tôn lên thân hình hoàn mỹ của anh ta. Anh tao nhã bước đến trước mặt Thiên Tỉ, bên môi cong lên nụ cười...
- Mấy ngày phải ở bên cạnh Vương Tuấn Khải... vất vả cho em rồi!
Giọng nói trầm thấp nhưng chứa đầy hàm ý...
Thiên Tỉ tất nhiên hiểu hàm ý trong lời nói của Niếp Ngân, ánh mắt cậu hơi mất tự nhiên, đôi môi anh đào mấp máy nhưng không nói gì.
Bởi vì mấy ngày nay cậu vẫn ở bên Vương Tuấn Khải, bị hắn bắt phải mặc mấy bộ quần áo bằng lụa mỏng. Vậy nên lúc này, cậu đang mặc một bộ quần áo bằng lụa đơn giản, tính chất mềm nhẹ của lụa càng làm nổi bật dáng người tuyệt mỹ của cậu. Những hàng đá quý được gắn bên eo càng cho thấy giá trị xa xỉ của nó.
- Xem ra em đã lấy được tín nhiệm của Vương Tuấn Khải! – Niếp Ngân nhìn cậu, trong lòng nổi lên sự ghen tuông.
- Thuộc hạ làm việc bất cẩn, Vương Tuấn Khải vẫn luôn cẩn thận, muốn lấy được tín nhiệm của anh ta không phải là chuyện dễ dàng! – Thiên Tỉ né tránh ánh mắt của Niếp Ngân, cậu nhẹ giọng nói.
- Nếu đã như vậy thì em cũng không cần phải cố gắng nữa! – Niếp Ngân nói.
Thiên Tỉ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghi hoặc...
- Tại sao?
Niếp Ngân có vẻ đăm chiêu nói: "Mục đích tôi gọi em là muốn em tạm dừng nhiệm vụ. Về chuyện con chip, tôi sẽ tự mình xử lý".
- Em không hiểu! – Thiên Tỉ lập tức lên tiếng.
- Em không cần hiểu, chỉ cần biết mình phải làm gì là được! – Niếp Ngân khoát tay.
- Chủ thượng, anh chưa từng như vậy...
- Con người, khi hoàn cảnh thay đổi thì cũng sẽ thay đổi theo, không phải em cũng như vậy sao? – Niếp Ngân ngắt lời Thiên Tỉ, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo...
Thiên Tỉ cảm thấy tim đập thình thịch, hôm nay Niếp Ngân có vẻ hơi kì lạ.
- Em không rõ ý tứ của chủ thượng.
Lời vừa dứt, Niếp Ngân đã túm lấy tay cậu, ôm cậu vào trong lòng anh ta.
- Chủ thượng! – Thiên Tỉ thất thanh kêu lên, trong lòng hơi bối rối.
Không biết vì sao, hơi thở trước nay đầy quen thuộc với cậu lúc này đây lại khiến cậu cảm thấy cực kì bất an.
Niếp Ngân mím đôi môi mỏng, bàn tay men theo từng đường cong duyên dáng trên người cậu, mọi biến hóa của tâm tư đều được giấu kín trong đôi mắt sâu thẳm...
- Thiên, em muốn rời khỏi tôi, không phải sao?
- Không, em không... – Đôi mắt đẹp của Thiên Tỉ mở to...
- Biết kết cục của việc phản bội tôi thì sẽ thế nào rồi chứ? – Niếp Ngân lạnh lùng cắt ngang lời cậu, tàn nhẫn hỏi.
- Em không phản bội, không...
Thiên Tỉ vừa vùng vẫy vừa đáp lời. Tuy cậu thật sự rất muốn biết liệu có phải Niếp Ngân đã giết cha nuôi không nhưng cậu chưa hề có ý nghĩ muốn phản bội.
Sắc mặt Niếp Ngân càng thêm xanh mét, nhất là khi nhìn thấy sự kinh hoàng trong đôi mắt Thiên Tỉ. Anh ta không khống chế được nữa, quét toàn bộ tài liệu trên bàn xuống đất, sau đó dồn Thiên Tỉ lên mặt bàn...
- Chủ thượng... anh... anh muốn làm gì? – Thiên Tỉ cảm thấy máu trong người đang chảy ngược, cậu kinh hoảng nhìn Niếp Ngân như đang nhìn một con dã thú đang bộc phát thú tính.
Trong ấn tượng của cậu, Niếp Ngân chưa bao giờ hành động lỗ mãng như vậy, sự khác thường này của anh ta rất xa lạ với cậu.
Cơ thể cường tráng của Niếp Ngân đè chặt Thiên Tỉ, anh ta vươn tay giữ chặt hai tay đang vùng vẫy của cậu, trong mắt bùng lên những ngọn lửa tức giận...
- Tại sao? Tại sao em lại yêu Vương Tuấn Khải? – Thanh âm của anh ta khiến người khác cực kì sợ hãi, lửa giận trong mắt như muốn thiêu đốt cậu...
Thiên Tỉ giật mình, sau đó cậu nhanh chóng lắc đầu...
- Không, em không thích anh ta, không yêu anh ta.
Niếp Ngân không thể nghe nổi lời cậu nói nữa, anh ta sắp bị lửa giận trong lòng thiêu đốt rồi. Ngay từ lúc nói chuyện qua điện thoại với Vương Tuấn Khải, anh ta đã hiểu rõ mọi chuyện - Thiên của anh ta, người anh ta yêu nhất lại ở bên Vương Tuấn Khải...
- Chủ thượng, anh sao vậy? Tại sao lại như vậy? – Thiên Tỉ không hiểu tại sao một Niếp Ngân luôn dịu dàng với cậu lại biến thành như thế này.
Sự phản kháng của Thiên Tỉ càng châm lên ngọn lửa tức giận của Niếp Ngân hơn...
- Tôi làm sao ư?
Ánh mắt Niếp Ngân lóe lên tia đau xót nhưng nhanh chóng được thay thế bằng sự lạnh lẽo.
- Em đang thử thách tính nhẫn nại của tôi phải không? Chẳng lẽ em thật sự cho rằng chuyện Vương Tuấn Khải làm với em thì tôi không dám làm sao?
Giọng nói lạnh lẽo của anh ta vang lên bên tai cậu, hơi thở đàn ông nóng bỏng bao vây lấy Thiên Tỉ.
Cậu hít vào từng hơi lạnh lẽo, ngực cậu cũng lên xuống phập phồng theo từng hơi thở dồn dập. Anh có ý gì?
- Tôi đã ra lệnh cho em phải giết người đàn ông đó, vậy mà... em lại một lần nữa dâng cơ thể mình cho hắn hưởng thụ, lại còn dám nói dối tôi! – Thanh âm của Niếp Ngân ngày càng trở nên sắc bén.
Anh ta cũng là đàn ông, hôm đó những âm thanh mờ ám bay vào lỗ tai anh ta, tuy đã cố gắng huyễn hoặc bản thân rằng đó chỉ là do sóng điện thoại chập chờn nhưng anh ta không lừa được trái tim mình. Anh ta biết rõ hai người lúc đó đang làm gì, anh ta có thể tưởng tượng được cảnh người mình yêu nhất nằm dưới thân Vương Tuấn Khải thở gấp...
Sắc mặt Thiên Tỉ đột nhiên trở nên trắng xanh...
Anh đã biết rõ, mọi chuyện anh đều biết!
Cậu cảm thấy mọi thứ trước mắt như tối đi, dường như có một bóng ma đang ra sức gào thét muốn xé nát cơ thể cậu ra.
Lát sau, Thiên Tỉ ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Niếp Ngân, anh ta đang trút giận lên người cậu sao? Chẳng phải cậu ở hiện tại đều là do anh ta tạo ra sao?
- Lúc trước chính anh đã đẩy em cho anh ta, chẳng phải anh đã quyết định để em dùng thân thể của mình để hoàn thành nhiệm vụ sao? Đáng lẽ anh phải sớm chuẩn bị tâm lý chứ?
Niếp Ngân nghe lời phản bác của Thiên Tỉ, đôi mắt càng hừng hực lửa giận. Bàn tay to nắm chặt lấy cằm cậu, thanh âm trầm thấp ma mị vang lên bên tai cậu: "Thì ra em đã sớm biết người đàn ông đêm đó là Vương Tuấn Khải!"
Thiên Tỉ ngẩn người nhìn Niếp Ngân. Lát sau, cậu mới hiểu được mọi chuyện, lập tức cười lạnh: "Giờ thì em đã hiểu tại sao anh nhất định muốn em giết chết Vương Tuấn Khải. Thật ra anh cũng đã biết người đêm đó là anh ta, cho nên anh muốn để anh ta chết trong tay em".
- Đúng, tôi nói rồi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người chạm vào em, em là của tôi, không phải của Vương Tuấn Khải, cũng không phải của bất kì người đàn ông nào khác, cả đời này em đều là người của tôi! – Niếp Ngân hung dữ nói, sự nóng nảy lúc này của Niếp Ngân, Thiên Tỉ chưa bao giờ thấy.
- Anh... thật ích kỉ! – Thiên Tỉ cảm thấy trái tim mình đã đóng băng lại rồi.
- Đúng, tôi ích kỉ, cho dù là như vậy thì cũng không thể thay đổi được sự thật em là của tôi! – Ánh mắt Niếp Ngân càng trở nên lạnh lùng.
- Thuộc về anh?
Thiên Tỉ nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo đầy bi thương nhìn Niếp Ngân: "Trong lòng anh em cũng chỉ là một thứ công cụ mà thôi, anh không cho phép em phản bội vì anh sợ cảm giác thất bại trong lòng mình".
- Ngậm miệng lại! – Niếp Ngân siết chặt tay, lạnh lùng nói.
- Em muốn nói.
Thiên Tỉ quật cường, ánh mắt cũng đầy sắc bén: "Anh thật sự là rất ích kỉ, ích kỉ đến mức chỉ muốn làm theo ý mình, không hề nghĩ đến cảm nhận của em. Cho nên, ngài chủ thượng đáng kính à, cho dù em có thật sự phản bội anh thì cũng là do bị anh dồn ép".
Lúc này, rốt cuộc cậu cũng không còn quá để tâm đến chuyện người đàn ông đứng trước mặt cậu có phải hung thủ đã giết cha nuôi hay không. Thật ra cậu muốn trực tiếp hỏi anh, nhưng cậu biết... lúc này chưa phải thời điểm thích hợp.
- Được, tốt lắm!
Thấy Thiên Tỉ nói vậy, Niếp Ngân chậm rãi cong môi cười, đáy mắt đầy yên tĩnh khiến người ta không thể nhìn ra tâm tư của anh ta. Anh ta từ từ đứng lên, cả người toát lên vẻ lạnh lẽo.
- Thiên, em là đặc công tôi rất coi trọng, tôi thà hủy diệt em chứ không cho phép em phản bội tôi.
Thiên Tỉ cũng đứng dậy, đôi mắt đầy bình tĩnh nhìn vào đôi mắt tối đen của Niếp Ngân!
- Anh không cảm thấy tiếc khi từ nhỏ đã nuôi dạy em, huấn luyện em thành một đặc công sao...
Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên, cậu cảm thấy trái tim đang rất đau đớn. Sau đó, cậu đưa khẩu súng lục mang theo bên người ra...
- Chủ thượng, xin anh giết em đi!
Lời vừa dứt, ánh mắt của Niếp Ngân đột nhiên tối lại. Anh ta nhìn vẻ mặt của Thiên Tỉ, sắc mặt đã trở nên xanh mét...
Anh ta tao nhã cất khẩu súng đi, cảm giác tàn độc lặng lẽ nhuốm đầy gương mặt.
- Yên tâm, tôi sẽ không giết em! – Giọng điệu bình tĩnh như đang ẩn giấu sự nguy hiểm vang lên – Em là người tôi đã dày công huấn luyện, sao có thể giết em dễ dàng như vậy được chứ!
Thiên Tỉ còn chưa kịp hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Niếp Ngân đã thấy anh ta ra tay. Anh ta mạnh mẽ rút cà vạt ra, lập tức trói tay cậu lại...
- Đừng... – Tuy Thiên Tỉ không biết anh ta muốn làm gì nhưng lúc này sự khác thường của Niếp Ngân khiến cậu rất sợ hãi.
Sau đó, cậu bị Niếp Ngân bế lên...
Thiên Tỉ đột nhiên cảm thấy choáng váng, cậu bất lực vùng vẫy nhưng không hiệu quả chút nào.
Rầm...
Cửa phòng ngủ bị Niếp Ngân đá bật ra... mang theo sức mạnh ngông cuồng ...
Cả người Thiên Tỉ bị ném xuống giường như một chiếc bao tải, không hề thương tiếc chút nào...
Cơ thể Thiên Tỉ va đập mạnh lên giường, cảm giác đau đớn lan tràn khắp toàn thân cô...
- Anh... – Cậu khó khăn hít thở.
Niếp Ngân không nói gì, chỉ lạnh lẽo nhìn Thiên Tỉ, sau đó xoay người lại...
Rầm... Tiếng đóng cửa vang lên, sau đó cậu nghe được loáng thoáng tiếng của Niếp Ngân ở bên ngoài...
- Phái thêm người lại đây, canh chừng Thiên Tỉ cho tôi. Nếu cậu ấy chạy thoát thì các anh không cần sống để gặp tôi nữa.
- Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!
Thiên Tỉ ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng xanh giờ càng thêm nhợt nhạt và trắng bệch...
Dần dần, ánh mắt cậu trở nên trống rỗng, cảm giác bi thương lan tràn khiến viền mắt cậu dần ngân ngấn nước...
#Sukin
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top