Chương 120: Lưu luyến

  P/s: Chương này có cảnh nóng, thỉnh người nào dị ứng xin không đọc!!!!!!!!!!

Thiên Tỉ cười khổ!

Sao cậu lại nghĩ nhiều như vậy chứ? Chẳng qua chỉ là bốn ngày giao dịch mà thôi, hết bốn ngày thì hắn chính là hắn, cậu vẫn là cậu, hai người dù có xuất hiện cùng nhau thì cũng là quan hệ đối địch.

Không biết vì sao, khi cậu nghĩ đến điều này thì trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót!

Từng tia nước ấm áp nhẹ nhàng phun lên da thịt cậu, như những hạt trân châu lóng lánh ngưng trên da thịt rồi lăn xuống. Cậu ngẩng đầu lên, để cho nước xối lên mặt nhằm xua đi những lo lắng trong đầu.

Dần dần, Thiên Tỉ đột nhiên cảm thấy hơi lạ...

Căn phòng rất yên tĩnh, ngoài tiếng nước chảy thì dường như không nghe thấy bất kì âm thanh nào khác.

Cảm giác này được rèn luyện từ khi cậu được huấn luyện, cũng là một loại dự cảm!

Cậu tắt vòi nước đi, sau đó rón rén đi đến gần cửa phòng tắm, muốn nghe ngóng chút âm thanh nhưng kết quả khiến cậu cực kì thất vọng!

Nhanh chóng mặc quần áo vào người, Thiên Tỉ đi ra ngoài, nhìn quanh nhưng phát hiện trong phòng ngủ không có người!

Vương Tuấn Khải?

Không biết vì sao trong lòng cậu lại dâng lên dự cảm không lành.

- Vương Tuấn Khải... – Cậu nhẹ giọng gọi hắn rồi cảnh giác đi đến phòng khách...

Trong lúc đó, Vương Tuấn Khải ở trong phòng sách đang nghe điện thoại, vẻ mặt lạnh như băng!

- Lão đại, chúng tôi nghi ngờ sát thủ đặc công của TFBOYS đã trà trộn vào đoàn du khách tới Hy Lạp. Theo phân tích, anh ta chính là một trong những sát thủ xuất sắc nhất.

Phong ở đầu kia điện thoại trầm ổn báo cáo.

Vương Tuấn Khải đứng yên, đôi mắt lạnh lùng không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì. Hắn mở miệng nói: "Nhớ kỹ, tôi chỉ muốn Niếp Ngân".

- Vâng, lão đại, tôi rõ rồi! – Phong cung kính đáp.

Vương Tuấn Khải còn định nói thêm gì nữa nhưng đột nhiên ánh mắt trầm xuống. Hắn liếc về phía cửa, nhàn nhạt nói: "Hôm nay tới đây thôi".

Nói xong hắn ngắt máy luôn. Sau đó, Thiên Tỉ đẩy cửa vào...

- Thì ra anh ở đây, trong phòng yên lặng quá, đúng là dọa người mà.

Cậu hít sâu một hơi, giơ tay vỗ vỗ ngực.

Vì Vương Tuấn Khải đã nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng nên cúp máy ngay, vậy nên lúc Thiên Tỉ đẩy cửa vào cũng không nghe được thông tin gì.

- Sao vậy, em sợ thế à? – Vương Tuấn Khải đi tới trước mặt cậu, tay ôm lấy eo cậu.

- Hả, không có gì, chỉ là vừa rồi mới xảy ra chuyện nên tôi quá mẫn cảm thôi.

Thiên Tỉ hơi xấu hổ, vừa cười trừ vừa nói. Thật là kì lạ, sao cậu lại có dự cảm chẳng lành chứ?

Cậu vừa định thoát ra khỏi vòng tay của Vương Tuấn Khải thì hắn lại nhanh chóng bế cậu lên...

- A... – Thiên Tỉ không ngờ đến chuyện này, động tác nhanh chóng của hắn khiến cậu kinh ngạc.

- Buông ra! – Cậu đấm vào lồng ngực của Vương Tuấn Khải, kháng nghị nói.

Nhưng Vương Tuấn Khải lại ngoảnh mặt làm ngơ, không để ý đến hành động của cậu, chỉ bế cậu đi thẳng đến phòng ngủ.

- Vương Tuấn Khải...

Thiên Tỉ rất căng thẳng, không biết vì sao cậu cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh. Hai người gần nhau như vậy, chắc chắn Vương Tuấn Khải cũng cảm nhận được sự bất an của cậu.

Nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, Vương Tuấn Khải mỉm cười cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi non mềm của cậu, dịu dàng nhấm nháp vị ngọt ngào trong đó.

- Ưm... đừng...

Thiên Tỉ sợ hãi, trong lòng vừa bất an vừa xao động khiến cậu liên tục lắc đầu kháng cự. Rốt cuộc cậu cũng ý thức được... đêm dài đã quá mức mờ ám rồi.

Mà lúc này...

Vương Tuấn Khải bá đạo giữ chặt đầu cậu, nhân lúc cậu mở miệng kháng cự, đầu lưỡi ấm áp của hắn xâm nhập vào khoang miệng anh đào nhỏ nhắn của cậu, tùy tiện quấn lấy trêu đùa cái lưỡi thơm tho của cậu, hút hết hương thơm ngọt ngào trong miệng cậu. Môi lưỡi dây dưa, cậu chỉ có thể bất lực vang lên những tiếng rên rỉ nhỏ.

Thiên Tỉ cố gắng mở miệng: "Anh... đừng như vậy..."

Sự cầu xin của cậu lại càng khiến Vương Tuấn Khải càng thêm mãnh liệt.

- Tôi nói rồi, tối hôm qua đã là cực hạn của tôi rồi. Chúng ta đã đánh cược với nhau, không phải nên thực hiện sao?

Đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên nụ cười đầy mờ ám, hắn hôn lên vành tai cậu, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cậu.

Bàn tay to chậm rãi lướt khắp thân thể cậu, lướt đến đâu, quần áo trên người cậu lần lượt bị gỡ bỏ ra đến đó.

Cả người cậu run rẩy, vặn vẹo, ý thức còn sót lại khiến Thiên Tỉ không ngừng né tránh.

Nhận thấy phản ứng của cậu, Vương Tuấn Khải lại cong môi lên cười. Hắn phát hiện bản thân rất có hứng thú với cậu trai đang nằm dưới thân.

Dù hắn chỉ muốn cậu một lần nhưng rốt cuộc thì cũng không thể kìm chế được mà muốn cậu nhiều hơn nữa!

Thân thể cậu tuyệt mỹ như vậy, làn da vừa trắng lại vừa hồng, nụ hoa đã sớm cứng lại, chiếc eo thon không chút mỡ, nhìn xuống dưới nữa...

Bụng dưới của Vương Tuấn Khải bỗng nhiên như căng lên, hắn quyết định không áp chế dục vọng của mình nữa. Hắn cúi đầu xuống hôn cậu, triền miên và khiêu khích.

Hắn thậm chí còn cảm nhận được mình chưa bao giờ kiên nhẫn đến vậy!

Dần dần, thân thể cứng nhắc của Thiên Tỉ đã mềm nhũn, cánh tay trắng nõn vốn muốn đẩy Vương Tuấn Khải ra lại không tự chủ mà ôm cổ hắn, ý loạn tình mê đáp lại hắn.

Rốt cuộc cậu cũng không kháng cự được nữa. Khoái cảm xa lạ và tê dại kéo đến, từ tận đáy lòng cậu lại muốn trầm luân trong lòng hắn.

- Mở mắt ra nhìn tôi.

Giọng nói thô cát mà thâm sâu của Vương Tuấn Khải vang lên. Đầu mũi hắn chạm nhẹ vào chóp mũi cậu, hành động cực kì thân thiết, hơi thở nóng bỏng mà ma mị lan tỏa khắp mặt cậu.

Thiên Tỉ thở hổn hển, đôi mắt trong như nước như mờ đi nhìn vào đôi mắt phượng của Vương Tuấn Khải.

Mặt cậu hơi ửng đỏ càng toát lên sự hấp dẫn mê người, toàn thân hơi run rẩy, thân thể mềm mại cũng hơi ửng hồng.

Đôi mắt u ám và thâm trầm của Vương Tuấn Khải lóe lên tia tán thưởng, hắn ôm lấy cậu, giọng nói hết sức dịu dàng và quyến rũ vang lên: "Thiên, em đẹp quá..."

Hắn không khống chế được tình cảm mà nói lên những lời trong lòng, cũng không nhận ra bản thân vừa gọi tên cậu.

Dứt lời, hắn không kìm chế được nữa, vùi đầu vào ngực của cậu, nặng nề thở dốc...

Hắn há mồm ngậm lấy nơi trước ngực cậu, đầu lưỡi vừa liếm láp vừa trêu đùa...

- Anh...

Cảm giác ngứa ngáy tê dại này khiến Thiên Tỉ không nhịn được cất tiếng nghẹn ngào. Cậu không hề phát hiện ra Vương Tuấn Khải đã gọi tên cậu.

Vương Tuấn Khải cảm thấy rất ngứa ngáy. Sau đó, đôi mắt lại càng thêm thâm trầm, hắn lấn người lên, vòng hai chân cậu quấn lấy hông hắn...

Thiên Tỉ vô thức muốn thoát khỏi hắn, đôi chân thon dài lắc lư trong không trung, vạch lên từng đường cong mê tình...

Sự vùng vẫy của cậu đối với hắn mà nói là chẳng hề gì.

Chỉ khống chế một chút, hai chân cậu đã bị tách ra, vòng sau gáy hắn...

Nơi đó mê người như ẩn như hiện chiếu vào đáy mắt hắn...

Đôi mắt Vương Tuấn Khải trầm xuống, dường như không thể chịu đựng thêm nữa, hắn cúi người xuống hôn lên đó...

Thiên Tỉ trừng to đôi mắt trong như nước mùa thu, thân thể non nớt mẫn cảm đột nhiên như bị sét đánh trúng, run rẩy cả lên...

Hắn sao có thể như vậy chứ?

Thiên Tỉ muốn kêu lên nhưng lại phát hiện tiếng bật ra lại là tiếng rên rỉ mê tình.

Phát hiện này khiến cậu xấu hổ muốn chết.

Hành vi tà ác của hắn như muốn triệt để xâm nhập vào tận linh hồn cậu...

- Thiên, em nhất định là của tôi!

Vương Tuấn Khải thì thầm, đôi mắt hoàn toàn bị dục vọng nhuộm đỏ, hoàn toàn áp chế cậu.

Lời hắn vừa dứt đã như một quả bom nổ bên tai cậu!

Thiên?

Cậu lại nhớ tới Niếp Ngân!

- Không...

Thiên Tỉ chấn động toàn thân, lập tức đẩy mạnh Vương Tuấn Khải ra xa, chạy trốn xuống giường!

Thiên Tỉ còn chưa thoát khỏi bầu không khí mờ ám đó đã bị Vương Tuấn Khải nhanh chóng kéo lại, áp cậu lên tường.

Cánh tay rắn chắc siết chặt eo cậu, hơi thở nguy hiểm quẩn quanh bên tai...

Thiên Tỉ ưỡn thẳng người lên, cảm giác run rẩy càng lan ra...

- Em trốn tránh cái gì? – Giọng nói thô cát tràn đầy tức giận của Vương Tuấn Khải vang lên.

Hắn nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm tản ra những tia sắc lạnh...

- Anh, anh buông... – Cậu nói nhỏ, cố tránh bàn tay hắn đang nắm cằm mình.

- Mơ tưởng!

- Em đang nghĩ tới Niếp Ngân?

Như có sấm vang chớp giật bên tai, Thiên Tỉ kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải, đôi mắt trong veo mở to... lát sau, hàng lông mi dài cụp xuống lập tức che giấu sự bối rối trong ánh mắt.

- Không liên quan đến anh... – Cậu quật cường nói.

Làm sao hắn có thể nhìn thấu tâm tư của cậu chứ?

Nghe vậy, sắc mặt Vương Tuấn Khải càng thêm khó coi, đôi mắt tối tăm bỗng trầm xuống...

- Quên người đàn ông đó đi! – Giọng nói bá đạo của hắn vang lên cho thấy hắn đang rất tức giận.

Đêm đầu tiên, hắn biết trong lòng Thiên Tỉ có người đàn ông đó! Nghĩ đến đây, bàn tay to của hắn lại mạnh mẽ siết chặt thân thể cậu.

Cậu chỉ có thể là của hắn!

Vẻ mặt của Vương Tuấn Khải lúc này như một con dã thú, hắn vùi đầu vào nơi mẫn cảm của cậu, tùy ý trêu đùa khơi lên dục vọng trong cậu...

Thiên Tỉ kinh hãi thở gấp nhưng cánh tay rắn chắc của hắn khiến cậu không thể thoát khỏi, chỉ có thể chịu đựng sự hành hạ của hắn. Dần dần, cậu nhận ra một vấn đề rất đáng sợ...

Thân thể của cậu lại ngày càng nóng lên, trong cơ thể cũng dâng lên cảm giác tê dại quen thuộc... cậu không cách nào chống cự lại rung động hắn mang đến cho bản thân!

- Đừng như vậy... – Thiên Tỉ thở hổn hển, vô lực mở miệng.

- Đừng như vậy? Chẳng lẽ em quên bốn ngày giao dịch của chúng ta rồi sao? – Vương Tuấn Khải lạnh lùng lên tiếng.

- Hay là... – Hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu – Anh ta đã chạm vào em rồi?

Nghĩ đến khả năng này, hắn nheo đôi mắt đầy nguy hiểm lại, ánh mắt khiến người ta sợ hãi đâm thẳng vào đáy mắt cậu.

- Không có...

Thiên Tỉ run rẩy nhắm mắt, hàng lông mi dài như cánh ve run lên: "Anh ấy rất tôn trọng tôi..."

Nghe vậy, sự sắc bén trên gương mặt Vương Tuấn Khải dần giảm đi.

- Tôn trọng? – Vương Tuấn Khải cười đầy mỉa mai, bàn tay thô ráp lướt trên thân thể như ngọc khiến cả người cậu run lên.

- Niếp Ngân nhịn tốt thật đấy! Đối mặt với con trai mê người thế này mà lại có thể nhịn được nhiều năm như vậy!

Lời vừa dứt, Vương Tuấn Khải bỗng cúi đầu xuống ngậm lấy vành tai cậu. Sau đó, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo và chậm rãi khẽ vang lên: "Anh ta dày công bồi dưỡng em như vậy chẳng phải là dâng cho tôi hưởng sao?"

- Anh... – Thiên Tỉ ra sức vùng vẫy, giọng nói tức giận – Anh đúng là đồ cầm thú.

- Em đừng quên, tôi là thương nhân, để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn nào, còn về tình cảm của em với Niếp Ngân thì tôi không có hứng muốn biết...

Sắc mặt Vương Tuấn Khải càng thêm âm trầm lạnh lẽo, cơ thể cường tráng đè cậu vào tường, ngón tay tà ác di chuyển xuống dưới: "Tôi chỉ muốn... có được em là đủ rồi".

Hắn thấy tâm trạng ngày càng xấu đi, dường như còn có ý muốn giết người nữa!

Thiên Tỉ ngay lập tức cảm nhận được rõ ràng cơ thể cường tráng và đầy dục vọng của Vương Tuấn Khải cậu hiểu hắn muốn làm gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt càng trở nên trắng xanh...

Cậu... tại sao lại luôn nghe lời hắn như vậy?

Cậu biết chọc giận hắn là chuyện cực kì bất lợi với mình, nên tránh không để tình huống đối chọi gay gắt phát sinh!

- Anh không thể ép buộc tôi!

Thanh âm Thiên Tỉ càng ngày càng vô lực, trong cơ thể đang dâng lên cảm giác nóng bỏng quen thuộc, ngay cả cậu nghe lời nói của mình cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.

- Tôi càng muốn!

Vương Tuấn Khải lạnh lẽo tuyên bố một câu. Sau đó, hắn càng hành hạ cậu thêm, đôi môi mỏng cong lên nụ cười mờ ám: "Thân thể của em so với cái miệng của em còn thành thực hơn nhiều, nó đang cần tôi!"

- Nói bậy... – Thiên Tỉ không nhịn được hơi vặn vẹo cơ thể, giọng nói có chút tội nghiệp.

- Đừng bao giờ ở trước mặt tôi mà bày ra vẻ mặt khổ sở động lòng người như thế. Nếu không... chỉ càng làm tôi thấy hưng phấn hơn, càng muốn điên cuồng chiếm hữu em hơn...

Vương Tuấn Khải vừa nói xong, hắn nâng eo cậu lên: "Như thế này..."

Thiên Tỉ không phản ứng kịp...

- Vương Tuấn Khải, anh quá đáng rồi đấy, buông ra! – Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu càng trắng xanh hơn!

- Nói cho em biết, đừng mơ tưởng nữa, tôi không buông em ra đâu, vĩnh viễn cũng không có chuyện đó.

Hắn ra vẻ nuối tiếc tuyên bố, hơi thở nóng bỏng của đàn ông phả vào mặt cậu. Vừa dứt lời, hắn thúc mạnh eo lưng, xâm chiếm lấy cơ thể cậu...

Ánh trăng men theo cửa sổ vào phòng, chiếu lên hai con người đang triền miên bên tường.

Cơ thể cường tráng màu lúa mạch đầy mạnh mẽ...

Đôi chân thon dài ngọc ngà trắng như tuyết của Thiên Tỉ quấn chặt bên hông hắn, hòa cùng tiếng thở thô suyễn, cậu như một đóa hoa đang dần dần nở rộ trong vòng tay người đàn ông đó.

Cậu dựa vào bức tường, ánh mắt mê ly mà bất lực, giấy dán tường màu vàng đại diện cho cung đình xa hoa càng làm nổi bật thân thể mềm mại tinh tế của cậu.

Bức tường lạnh kết hợp với dục vọng nóng bỏng khiến cậu cảm nhận được sự mâu thuẫn trong cơ thể mình.

Thiên Tỉ cắn chặt môi dưới, đè nén cảm giác khoái lạc trong cơ thể mình...

Cậu buộc mình không được đắm chìm trong cảm giác đó, cậu không muốn trầm luân cùng hắn, nhưng...

Vương Tuấn Khải đang điên cuồng chiếm hữu cậu, đột nhiên dừng lại...

Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, một bàn tay hắn dò đến nơi mẫn cảm của cậu. Hôm nay hắn quyết tâm khiến cậu phải phục tùng.

Hắn muốn cậu hiểu rõ hắn mới là chúa tể của cậu!

Hắn ích kỷ muốn nắm giữ cả lý trí của cậu, cả dục vọng của cậu, hắn không cho phép cậu được tự do!

- Không... – Bàn tay cậu để trước ngực hắn muốn đẩy hắn ra, hắn là đồ xấu xa, sao lại muốn hành hạ cậu như vậy chứ?

Vương Tuấn Khải ngoảnh mặt làm ngơ, hắn giữ chặt hai tay cậu lại khiến cậu không thể vùng vẫy được nữa.

- Thiên, em là của tôi!

Hắn gầm nhẹ, tiếng nói thô cát vang lên, mồ hôi ướt đẫm mái tóc, đôi mắt động tình, hắn dũng mãnh xâm chiếm lấy cậu, hơi thở đàn ông đầy nguy hiểm nhưng cũng rất gợi cảm.

Hắn cố ý giảm tốc độ, tàn nhẫn kéo dài dã thú như sắp nổ tung trong cơ thể cậu.

- Đừng như vậy... – Thiên Tỉ yếu đuối khóc nức nở, cậu cảm thấy mình sắp điên rồi.

Dần dần, lý trí như đã rời bỏ cậu, cậu cảm thấy cơ thể mình đang không ngừng trầm luân, từng đợt sóng dâng lên khiến cậu chìm nổi trong đó.

Khoái cảm như một bàn tay vô hình bóp chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cậu.

Cậu vùng vẫy, muốn tìm cái gì đó để nắm lấy nhưng không được. Dường như cả thế giới đã ruồng bỏ cậu, chỉ để lại một người giống như ma quỷ này...

- Ưm... – Thiên Tỉ rốt cuộc cũng không nhịn được, khẽ rên lên một tiếng kiều mị.

Nghe thấy tiếng rên rỉ của cậu, hắn dường như được cổ vũ thêm, càng ra sức xâm nhập vào cơ thể cậu, đầu hắn vùi vào ngực cậu, không ngừng cuồng dã xâm chiếm...

- Đừng...

Cậu thì thào nói nhỏ, cảm giác khoái cảm mãnh liệt đang không ngừng lan tràn khắp toàn thân. Cánh tay trắng như tuyết vô thức bám chặt lấy cổ hắn.

- Gì cơ?

Đôi mắt Vương Tuấn Khải tràn đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ của cậu.

Hơi thở dồn dập và ấm áp phả bên tai hắn...

Thiên Tỉ cảm thấy như không thở nổi, cậu không nhịn được cất lời đứt quãng: "Khải... anh... đồ xấu xa".

- Nói, em cần tôi.

Vương Tuấn Khải yêu cầu, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập dục vọng khiến người ta sợ hãi, đôi mắt đỏ như lửa như muốn ăn thịt người!

Thiên Tỉ cảm thấy mình đang rơi vào địa ngục, không thể thoát ra được! Tại sao hắn lại tàn nhẫn với cậu như vậy? Hắn biết rõ lúc này cậu khó chịu đến mức nào mà...

Cơ thể cậu là do một tay hắn khai phá...

- Ưm!

Hàm răng trắng cắn chặt lên đôi môi đỏ mọng, Thiên Tỉ không chịu được nữa, khẽ thì thầm: "Tôi... cần anh...".

Thanh âm yếu ớt khiến người ta phải nghẹn ngào.

Vương Tuấn Khải hơi mím môi, không làm khó cậu thêm nữa...

Hắn gầm một tiếng, không kìm nén nữa, mạnh mẽ tấn công cơ thể yếu ớt của cậu, để cậu thốt lên những tiếng rên rỉ mê người...

Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên...

Từng tiếng từng tiếng chuông không dứt!

Đang đắm chìm trong khoái cảm, Thiên Tỉ đột nhiên bị tiếng chuông thức tỉnh. Nghe thấy âm thanh quen thuộc, khuôn mặt vốn đang đỏ ửng trong nháy mắt trở nên tái mét!

Tiếng chuông này rất đặc biệt, người gọi tới không phải ai khác, chính là... Niếp Ngân!

Điện thoại ở trên bàn vang lên từng hồi chuông, nhấp nháy ánh sáng khiến đôi mắt Vương Tuấn Khải càng thêm lạnh lẽo...

Khi hắn nhìn vào đôi mắt kinh hãi của Thiên Tỉ, trong lòng cũng hiểu được bảy tám phần.

- Buông ra! – Thiên Tỉ thấp giọng nói.

- Không dám nghe điện thoại sao?

Vương Tuấn Khải không hề muốn buông cậu ra, đôi mắt sắc bén như lưỡi kiếm nhìn xuyên thấu tâm tư cậu!

Chết tiệt, quả nhiên là cậu để ý đến người đàn ông đó!

Nghĩ đến đây, cảm giác đố kị dấy lên thiêu đốt toàn thân Vương Tuấn Khải!

Thiên Tỉ phẫn nộ nhìn Vương Tuấn Khải...

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, rất cố chấp!

Cậu không thể nghe điện thoại, không được nghe, nếu để cho Niếp Ngân biết cậu đang cùng Vương Tuấn Khải... hơn nữa còn là lúc này...

Thiên Tỉ không dám nghĩ tiếp nữa.

- Định để tôi nghe điện sao?

Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy phẫn hận. Lát sau, cậu hung hăng trừng mắt với hắn, nhấc điện thoại lên...

- Alo... – Thanh âm của cậu rất dè dặt.

- Thiên, sao bây giờ mới nghe điện thoại? – Âm thanh nho nhã tràn đầy từ tính của Niếp Ngân vang lên từ đầu kia điện thoại.

- Em... em... – Thiên Tỉ chưa từng trải qua chuyện này, ấp úng không biết phải nói gì.

Nhất là hiện tại, cậu không thể có được sự bình tĩnh để đối mặt với Niếp Ngân!

- Thiên, em sao vậy? Không thoải mái sao? – Dường như đã cảm thấy sự bất thường của cậu, Niếp Ngân lập tức quan tâm hỏi han.

- Không... em không sao! –Thiên Tỉ theo phản xạ có điều kiện lập tức phủ nhận.

Phản ứng của cậu khiến Niếp Ngân cảm thấy nghi ngờ...

- Thiên, nói cho tôi biết em đang ở đâu, còn nữa, em đang ở cùng với ai?

Thanh âm của anh ta tràn đầy cảnh giác và cũng có sự lo lắng không dễ phát hiện. Vì Thiên Tỉ mấy ngày nay không hề cầm theo thiết bị theo dõi nên Niếp Ngân cực kì lo lắng cho an nguy của cậu.

- Em... trước mắt đang ở Hy Lạp, chỉ có một mình...

Vương Tuấn Khải nghe vậy liền nhíu mày lại, đôi mắt đen lập tức lườm cậu.

- Một mình? Hả?

Hắn cúi đầu ngậm lấy vành tai cậu, nói nhỏ. Sau đó, dã thú vẫn ở trong cơ thể cậu mạnh mẽ xông lên...

- Ưm! – Thiên Tỉ không nhịn được khẽ rên lên.

Đôi mắt hổ phách thuần khiết như một chú nai con vô tội nhìn hắn như đang năn nỉ. Nhưng khi cậu phát hiện vẻ trêu tức trên khuôn mặt hắn, đôi mắt đột nhiên đầy tuyệt vọng và lạnh lẽo.

Đôi mắt Vương Tuấn Khải hiện lên tia tàn độc, đôi môi mỏng cong lên, hắn không buông cậu ra, ngược lại càng thêm ôm ấp như muốn mặn nồng cùng cậu!

Ngón tay dài tà ác vuốt ve cơ thể mềm mại của cậu, vừa mờ ám lại vừa như đang hành hạ cậu.

Cả người Thiên Tỉ như chiếc lá mùa thu run rẩy không ngừng, cảm giác khoái cảm lại lan tràn toàn thân, cậu cố gắng nhịn xuống tiếng hét chói tai...

- Thiên, em sao vậy? – Niếp Ngân cảm thấy ngày càng kì lạ, anh ta không định cúp điện thoại.

Làm sao vậy?

Thiên Tỉ chua xót... chẳng lẽ cậu phải nói thật sao?

Chẳng lẽ nói cho anh biết cậu đang khuất nhục như thế nào, để mặc cho người đàn ông ma quỷ kia muốn làm gì thì làm ư?

Cảm giác tủi thân và thấp kém dâng lên trong lòng Thiên Tỉ, Niếp Ngân đã nuôi cậu từ nhỏ đến lớn, làm sao cậu có thể nói cho anh biết được?

- Tình cảm thật đúng là cảm động quá! – Vương Tuấn Khải nhỏ giọng nói, âm thanh đầy lạnh lẽo.

Nói xong, hắn cúi đầu xuống, mang theo sự tức giận, như muốn trừng phạt ngậm chặt lấy đôi môi thơm tho của cậu.

Chiếc lưỡi bá đạo thăm dò trong miệng cậu như muốn hút hết sự ngọt ngào đó.

Cơ thể đã sớm căng cứng, giờ hắn lại không ngừng xâm chiếm cơ thể cậu... Mỗi sự va chạm lại càng khiến cậu cảm thấy thấp kém...

- Đừng... – Thiên Tỉ hít một hơi lạnh, thấp giọng cầu xin – Đừng như vậy...

- Sao lại phải thế? – Vương Tuấn Khải vẫn ung dung cười, bá đạo nói nhỏ - Tôi càng muốn...

Ngay sau đó, hắn tàn nhẫn xông lên...

- Ưm... A... – Sự hưng phấn của Vương Tuấn Khải đã vượt qua sức chịu đựng của cậu. Thiên Tỉ bất chấp điện thoại vẫn còn để mở, rên rỉ một tiếng.

Mà hắn lại bá đạo nuốt lấy âm thanh yêu kiều của cậu...

Âm thanh tuyệt mỹ đó của cậu chỉ có hắn mới được nghe! Cái tên Niếp Ngân chết tiệt đó không được phép nghe âm thanh động tình của cậu!

- Không cúp điện thoại thì tôi không thể bảo đảm liệu anh ta có nghe được gì không đâu.

Vương Tuấn Khải uy hiếp, ngón tay thon dài không ngừng đùa giỡn nụ hoa trước ngực cô.

Thiên Tỉ thở hổn hển, suýt nữa rên lên một tiếng, cậu lập tức nói với Niếp Ngân: "Em thật sự không sao, anh... cứ yên tâm".

- Nhưng... – Niếp Ngân vẫn do dự.

Vương Tuấn Khải nhướn mày, bắt đầu chôn vùi dã thú của hắn trong cơ thể cậu, mạnh mẽ cắn lên da thịt non mịn của cậu, lưu lại trên đó những vết hôn đỏ hồng, sau đó lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp.

Khoái cảm cùng đau khổ đan xen trong cơ thể Thiên Tỉ, thân thể trắng như tuyết của cậu hơi vặn vẹo...

- Em... em muốn nghỉ ngơi... anh cúp máy đi!

Thiên Tỉ nức nở cầu xin, đây là lần đầu tiên cậu chủ động yêu cầu Niếp Ngân cúp điện thoại. Cậu muốn giữ một chút tự tôn cho mình.

- Thiên... – Thanh âm Niếp Ngân như không thể tin nổi vang lên.

Thiên Tỉ vừa định nói gì đó thì thấy Vương Tuấn Khải duỗi tay ra, đoạt lấy di động trong tay cậu...

- Anh... anh muốn làm gì? – Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đầy sợ hãi, giọng nói ép xuống cực thấp mà vẫn đầy tức giận.

- Niếp Ngân... – Giọng nói âm trầm và lạnh lẽo của Vương Tuấn Khải vang lên.

Đầu kia điện thoại ngẩn ra, lát sau...

- Vương Tuấn Khải!

Vương Tuấn Khải hừ lạnh một tiếng, đôi mắt càng thêm ngoan độc, hắn nói từng câu từng chữ: "Nếu muốn biết Thiên Tỉ bị làm sao thì tới Hy Lạp đi, tôi chờ anh!"

Ngay sau đó hắn quăng điện thoại đi, làn khói mờ bay lên, chiếc điện thoại bị đập vào thành cửa sổ, linh kiện rơi khắp sàn.

Mặt Thiên Tỉ hoàn toàn trắng bệch.

- Ngoan!

Vương Tuấn Khải nhìn bộ dạng Thiên Tỉ, đôi môi mỏng nhếch lên, tán thưởng hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cậu.

- Em nói xem nên thưởng em thế nào đây?

- Vương Tuấn Khải, anh là đồ ma quỷ... Anh... anh không có nhân tính à? – Thiên Tỉ không nhịn được, gào to lên.

Hắn như không nghe thấy, bày ra vẻ mặt như đã hiểu ra: "Nhân tính phải không? Tốt lắm, tôi sẽ nói cho em biết, nhân tính của tôi là... ăn no em".

- Vương Tuấn Khải... anh... A...

Trong phòng ngủ lại truyền đến tiếng rên rỉ yêu kiều...

Hai cơ thể triền miên cùng nhau, giai điệu vang lên lặp đi lặp lại như bất biến...

Bình minh lên...

Sáng sớm trên biển Aegean thật đẹp. Từng tia nắng ấm áp như len lỏi vào từng ngóc ngách, lưu lại những vệt sáng mỹ lệ trong căn phòng.

Ánh mặt trời quét lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Thiên Tỉ. Hàng lông mi dài như cánh ve hơi run, cậu đã tỉnh...

Đôi mắt trong như nước lúc này tản ra sự mờ ảo vừa mới ngủ dậy càng thêm mê ly.

- Ưm... – Cậu tự động rên một tiếng, chỉ hơi động đậy cơ thể đã cảm thấy cả người rã rời.

Đây đều là do Vương Tuấn Khải ban tặng, hắn như một tên bạo quân bất mãn điên cuồng chiếm lấy cậu hết lần này tới lần khác, sự mạnh mẽ của hắn khiến mỗi lần cậu nghĩ tới lại cảm thấy sợ hãi!

Thiên Tỉ vừa muốn xoay người lại lập tức cảm thấy rõ ràng sức mạnh ở bên hông...

Cậu ngoái đầu nhìn lại, nằm bên cạnh cậu lúc này là người đàn ông đã triền miên cả đêm cùng cậu, mãi đến khi thỏa mãn mới chìm vào giấc ngủ...

Cậu nhẹ nhàng trở mình, nhìn Vương Tuấn Khải đang ngủ say.

Đôi môi mỏng vì thỏa mãn hơi cong lên.

Hàng lông mày rậm mà đẹp cũng giãn ra, không khí phách như bình thường nhưng lại rất quyến rũ.

Cánh tay hắn ôm lấy eo cậu, hoàn toàn là tư thế chiếm hữu...

Đôi mắt như làn nước mùa thu của Thiên Tỉ hơi nghi ngờ...

Cậu nên hận hắn mới đúng chứ, phải hận hắn chứ?

Hận hắn tối qua, còn cả... những thủ đoạn uy hiếp cậu của hắn?

Niếp Ngân liệu có tới Hy Lạp không? Nếu anh ta đến thật thì Vương Tuấn Khải đã đạt được mục đích rồi, không phải sao? Nhưng cho dù là thế thì tại sao chính cậu lại không hận được hắn?

Khẽ thở dài một hơi, cậu vươn ngón tay thon dài ra, dịu dàng vuốt nhẹ khuôn mặt như điêu khắc ấy, vẽ lại bộ dạng của hắn, trong lòng lại dâng lên cảm giác lo lắng.

Rốt cuộc tình cảm của cậu với hắn là gì? Lạnh lùng như hắn, tàn nhẫn như hắn, không chút lưu tình cướp đi đêm đầu tiên của cậu, lại lấy cô nhi viện Mary và Bùi Vận Nhi ra để uy hiếp cậu, cuối cùng lại bắt buộc cậu ở lại bên cạnh hắn.

Nhưng sự dịu dàng thoáng qua của hắn lại khiến cậu cảm thấy tim đập nhanh. Thiên Tỉ không phủ nhận, mỗi khi nhìn thấy bóng hình cao lớn của Vương Tuấn Khải, trong lòng cậu lại có cảm giác an toàn.

- Rốt cuộc anh là người như thế nào?

Dường như bị sự lo lắng luẩn quẩn trong đầu, Thiên Tỉ thở dài, như chiếc lá mùa thu khẽ rụng xuống.

Cậu nhẹ nhàng chống người lên, nghiêng đầu nhìn Vương Tuấn Khải đang ngủ say...

Đầu ngón tay cậu khẽ xoa xoa giữa hai hàng lông mày của hắn. Hắn thường hay nhíu mày khiến toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, không giống như lúc này, bình thản như nước.  

#Sukin

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top