Chương 102 : Nói chuyện cùng Lưu Chí Hoành

  Ăn sáng xong, Vương Tuấn Khải vừa định đứng lên thì có cuộc điện thoại khẩn cấp gọi đến. Vì Vương đại cũng có chi nhánh ở Hy Lạp nên hắn phải tham gia hội nghị một lát.

Thiên Tỉ mặc quần áo thoải mái, mái tóc đen óng bóng mượt. Lúc cậu chuẩn bị về phòng thì đột nhiên cảm thấy hơi kì lạ...

Đây là cảm giác bị người khác nhìn vào, mặc dù mấy ngày nay cậu đã khá quen với ánh mắt của mấy người châu Âu khi nhìn mình nhưng lúc này, cảm giác rõ ràng không giống như vậy.

Vì thói quen nghề nghiệp nên cậu nhạy bén phát hiện ra có người cố ý theo dõi cậu!

Thiên Tỉ bước nhanh về phía trước, cậu có thể cảm nhận rõ ràng có người đang đuổi theo mình...

Cậu cố ý dừng lại, sau đó đột ngột quay đầu...

Khu uống rượu trong khách sạn cạnh khu uống cafe chỉ có mấy người, trừ nhân viên đang làm việc thì phần lớn là khách.

Đôi mắt đầy cảnh giác của Thiên Tỉ như tia X-quang nhanh chóng quét qua từng khuôn mặt xa lạ, cuối cùng dừng lại ở một người đàn ông đang rất ung dung thoải mái ngồi đọc báo.

Đôi môi xinh đẹp cong lên... xem ra có người theo dõi cậu. Cậu không nhận ra người đó là ai, nhưng lúc cậu vừa nhìn thì chính ánh mắt tránh né đã bán đứng anh ta.

Rốt cuộc người theo dõi cậu là ai?

Đại não Thiên Tỉ nhanh chóng hoạt động, cậu bước nhanh về lối rẽ của khách sạn. Nếu như có người cố ý theo dõi cậu, vậy thì sẽ nghĩ ra cách để đi theo sau cậu. Nhưng khiến Thiên Tỉ giật mình chính là, người đó không hề đi theo cậu.

Chẳng lẽ mục tiêu của người đó không phải là cậu? Vậy thì là ai?

Thiên Tỉ nghĩ tới đây, trong đầu thoáng qua tia nghi ngờ... chẳng lẽ mục tiêu của người này là Vương Tuấn Khải?

Nghĩ tới đây, cậu không tự chủ được khẽ nhíu mày, đôi mắt càng thêm nghi ngờ. Nếu như theo dõi Vương Tuấn Khải thì mục tiêu của anh ta chắc chắn là con chip. Nếu quả thật như vậy thì cậu phải nhanh chóng tra ra thân phận của đối phương, sau đó phải nhanh chóng giải quyết. Cậu không muốn có nhiều người ngăn cản mình lấy đi con chip.

Thiên Tỉ hít một hơi, xem ra để hoàn thành nhiệm vụ lần này nhất định phải xảy ra một cuộc ác chiến. Những người khác không nói tới, chỉ riêng việc cướp con chip từ trong tay Vương Tuấn Khải ra đã là chuyện không hề dễ dàng gì. Còn nữa, Niếp Ngân luôn muốn cậu giết chết Vương Tuấn Khải, rốt cuộc người đứng sau giật dây muốn tính mạng của Vương Tuấn Khải là ai?

Càng nghĩ càng thấy phức tạp, Thiên Tỉ lắc lắc đầu, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi!

Đúng lúc này...

- Cậu trai xinh đẹp ở phía trước xin dừng bước... – Giọng điệu uể oải có phần không đứng đắn vang lên.

Người nào lại không lịch sự như vậy, ở nơi công cộng mà lại hô to như vậy, nhưng mà giọng nói cũng khá dễ nghe. Thiên Tỉ thầm nghĩ.

- Cậu trai xinh đẹp tóc đen ở phía trước xin dừng bước... – Âm thanh kia lại lần nữa vang lên.

Thiên Tỉ đang định đi đến thang máy vô thức giật mình một cái. Cậu trai tóc đen? Là cậu sao? Trong đây con trai có tóc đen dù không nhiều nhưng cũng không thể chỉ có một mình cậu chứ?

Ở nơi này lại có người nào nhận ra cậu đây?

Nghĩ tới đây, Thiên Tỉ cười lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước...

- Cậu trai xinh đẹp tóc đen đang cười híp mắt xin dừng bước... – Giọng nói của đàn ông không nhanh không chậm vang lên, cố chấp lên tiếng.

Chẳng lẽ đúng là gọi cậu sao?

Cười híp mắt? Vừa rồi có cười híp mắt sao? Chỉ là cười khổ thôi mà!

Ầy, quay lại xem một chút vậy!

Thiên Tỉ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy bộ dạng như yêu nghiệt của Lưu Chí Hoành, anh ta đang uể oải đứng trong khu uống rượu. Bên môi anh ta giương lên nụ cười không đứng đắn, cả người mặc một chiếc áo sơ mi trắng tôn lên dáng vẻ cao lớn và anh tuấn.

Ở phía sau là người vệ sĩ do Vương Tuấn Khải yêu cầu.

- Anh gọi tôi?

Vẻ mặt đầy nghi ngờ, Thiên Tỉ đi tới trước mặt Lưu Chí Hoành. Thân hình cao lớn của anh ta cũng giống Vương Tuấn Khải vậy.

Lưu Chí Hoành đan hai tay vào nhau...

- Ở đây tôi chỉ quen mỗi cậu, tất nhiên là gọi cậu rồi.

Trên mặt anh ta là nụ cười "vô tội" nhưng ánh mắt có phần dò xét.

Người đàn ông này đúng là không đứng đắn chút nào, nhưng không biết tại sao Thiên Tỉ lại cảm thấy anh ta không hề có ác ý.

- Vương Tuấn Khải sẽ về ngay thôi ! – Thiên Tỉ cho rằng Lưu Chí Hoành muốn hỏi đến Vương Tuấn Khải, cậu thản nhiên nói.

- Ai nói tôi muốn tìm cái tên vô tâm vô tính ấy chứ. Tôi tìm cậu đó ! – Lưu Chí Hoành nhướn đôi mày rậm, ánh mắt đầy chế nhạo.

- Tìm tôi? Có chuyện gì không? – Thiên Tỉ càng không hiểu.

Lưu Chí Hoành khua khua tay...

- Cậu có ngại mời tôi uống cafe không? – Giọng điệu lười biếng nghe khá êm tai, anh ta lúc này giống như người hành khất đang xin cơm.

Nói xong, anh ta cũng không chờ Thiên Tỉ gật đầu đồng ý, lập tức gọi người phục vụ.

Thiên Tỉ không hề biết hóa ra trên đời này lại có người đàn ông mặt dày như vậy. Cậu bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống đối diện Lưu Chí Hoành.

- Này, sáu người kia, tôi không phải phạm nhân mà cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy, đi ra ngoài đi! – Lưu Chí Hoành cố bày ra vẻ mặt hung dữ nhìn sáu người vệ sĩ, cố ý lớn tiếng nói.

- Thật xin lỗi, Lưu tiên sinh. Vương tiên sinh đã nói chúng tôi không được rời khỏi ngài nửa bước, nhất định phải đảm bảo an toàn cho ngài ! – Một trong sáu người lên tiếng.

Lưu Chí Hoành nghe xong, mặt xị xuống, ngón tay thon dài day nhẹ trán, đôi mắt đầy tà khí sáng lên, ngẩng đầu nói: "Các vị đại ca, xin các anh bỏ qua cho tôi đi. Giờ tôi không có đồng nào, ngay cả muốn uống cafe cũng phải mặt dày xin cậu trai xinh đẹp, tóc đen, vừa nãy còn cười híp mắt Thiên Tỉ này mời thì có thể đi đâu được nữa chứ. Nể mặt tôi, các anh tạm rời đi cho chúng tôi nói chuyện được không?"

Vẻ mặt Lưu Chí Hoành như đi đưa đám, giọng nói cũng điềm đạm đáng yêu, đôi mắt đen thâm thúy giờ long lanh như một chú nai tơ vô tội nhìn sáu người vệ sĩ, chỉ thiếu nước mắt nước mũi chảy ròng ròng thôi.

Mấy người vệ sĩ thấy vẻ mặt và giọng điệu Lưu Chí Hoành như vậy bị dọa cho sợ hãi, chỉ thiếu nước quỳ xuống chân Lưu Chí Hoành...

- Lưu tiên sinh, ngài đừng nói đùa như vậy, chúng tôi đi đây, đi ngay đây.

Sáu người thất tha thất thểu rời khỏi khu uống cafe.

Ai mà không biết vị này chính là tổng giám đốc của Lưu thị - Lưu Chí Hoành chứ. Phải để cho ngài ấy cầu xin như vậy khác nào muốn lấy mạng bọn họ, người như vậy bọn họ làm sao dám chọc vào chứ.

Lưu Chí Hoành nhìn dáng vẻ chạy trối chết của mấy người vệ sĩ, vẻ mặt vô tội lập tức tiêu tan không còn tăm hơi, cả người uể oải, khoa trương ngáp dài một cái, nói: "Thật là, vừa nhìn là biết ngay người của Vương Tuấn Khải, cả ngày cứ như pho tượng, chả có gì thú vị cả".

Thiên Tỉ nhìn Lưu Chí Hoành kì quặc đang ngồi đối diện mình, người đàn ông này thật là...

- Anh thật sự là Lưu Chí Hoành à? – Cậu nhẹ giọng hỏi. Một người đàn ông kì lạ như vậy sao có thể điều khiển cả một tập đoàn lớn như vậy chứ.

- Cậu vừa nói gì? – Vì giọng của Thiên Tỉ tương đối nhỏ nên Lưu Chí Hoành không nghe rõ.

- À, không có gì.

Thiên Tỉ lập tức chuyển chủ đề: "Đúng rồi, anh tìm tôi có việc gì? Không phải anh muốn tôi giúp anh rời khỏi nơi này chứ?"

Lưu Chí Hoành cười, lắc đầu một cái, nhận ly cafe thượng hạng người phục vụ vừa đưa tới. Trên mặt anh ta lộ ra vẻ thỏa mãn, khẽ nhấp một hớp, sau đó nói:

- Cái tên Vương Nguyên đó làm trễ hết hành trình của tôi, khiến tôi chỉ có thể ở đây chờ cậu ta. Còn Tuấn Khải cả ngày bận tới bận lui, cho nên tôi chỉ có thể tìm đến người rảnh rỗi là cậu thôi.

Hả?

Thiên Tỉ không nghĩ Lưu Chí Hoành tìm mình vì lý do này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

- Này, anh nói ai rảnh rỗi hả?

Việc Thiên Tỉ tức giận dường như chẳng ảnh hưởng gì đến Lưu Chí Hoành. Anh ta vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười, không lo lắng cất lời: "Cậu trai nhỏ đừng tức giận thế chứ...".

Anh ta dừng lại một chút, uống một hớp cafe, đôi mắt nhìn lướt qua Thiên Tỉ đang ngồi phía đối diện, sau đó không nhanh không chậm nói một câu: "Cậu ở lại bên cạnh Tuấn Khải chỉ vì con chip?"

Giọng nói êm dịu mà nghe vào tai lại khiến người ta không thể xem nhẹ.

Bàn tay đang cầm tách cafe của Thiên Tỉ khẽ run lên, ngay sau đó nhìn lên vẻ mặt ung dung của Lưu Chí Hoành. Khi cậu nhìn thấy tia sắc bén trong ánh mắt anh ta, trong lòng rối tung lên, người đàn ông này quả nhiên không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Đối mặt với một người như vậy, Thiên Tỉ có cảm giác mình cũng không cần vòng vo tam quốc làm gì. Chỉ trong nháy mắt cậu đã thu hồi lại vẻ kinh ngạc trong ánh mắt...

- Đúng, nếu anh đã biết thì tôi cũng không có ý định giấu diếm ! – Cậu dựa người vào ghế, đôi mắt không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Lưu Chí Hoành.

Vẻ tán thưởng lướt qua đáy mắt Lưu Chí Hoành, đúng là một cậu trai gan dạ sáng suốt.

Thật ra thì đối mặt với chuyện tình cảm, cả bốn người họ chưa bao giờ can thiệp vào hành động hay tư tưởng của nhau. Nhưng Lưu Chí Hoành hiện tại đang rất rảnh rỗi, hơn nữa cái tên Vương Tuấn Khải đó đối với chuyện tình cảm thì hết sức chậm chạp trong khi chuyện trong thương trường thì rất nhạy bén. Mà Thiên Tỉ nhìn qua thì đối với chuyện tình cảm cũng là siêu cấp non nớt, đúng là kẻ trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt mà, nhìn cũng biết cậu rất mơ hồ với tình cảm của mình.

Lần đầu tiên Lưu Chí Hoành thấy Thiên Tỉ, anh ta đã chẳng hề lo lắng đến sự an toàn của Tuấn Khải, bởi vì từ trong ánh mắt của cả hai người bọn họ đều có thể nhìn ra "tình ý" với nhau. Nhưng tiếc là hai người đó quá mức cứng rắn, thay vì để cho bọn họ tự mình nhận ra thì không bằng để anh ta làm Nguyệt lão một lần vậy.

Suy nghĩ mãi, Lưu Chí Hoành càng ngày càng có cảm giác mình giống như là một Đấng cứu thế vậy.

Vĩ đại, thật quá là vĩ đại! Loại cảm giác thành tựu này còn sung sướng hơn gấp mấy lần khi anh ta thu mua được mấy tập đoàn khác.

- Kể cho cậu nghe chuyện này này ! – Lưu Chí Hoành ngoắc ngoắc ngón tay, cười tà một tiếng.

- Tôi không có hứng thú với chuyện của anh.

Thiên Tỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này quá mức sắc bén khiến cậu thấy không thoải mái, cảm giác đứng ngồi không yên này làm cậu có nảy sinh ý nghĩ muốn chạy trốn.

Ai ngờ Lưu Chí Hoành lại bí hiểm nói ra một câu: "Không phải chuyện của tôi, mà là... của Tuấn Khải".

Nói xong, anh ta ung dung nhìn Thiên Tỉ, đôi môi mỏng cong lên làm lộ lúm đồng tiền bên má.

Mà nụ cười này lại như hàm chứa ý tứ rất quỷ dị.

Thiên Tỉ ngẩn ra: "Sao tôi lại phải biết chuyện của anh ta..."

- Con chip đó rất quan trọng với Tuấn Khải! – Lưu Chí Hoành không đợi Thiên Tỉ nói xong đã ngắt lời cậu.

Gì?

Chuyện này đúng là nhảm nhí quá đi! Con chip đó với ai mà chả quan trọng, chẳng lẽ chỉ quan trọng với mình Vương Tuấn Khải chắc. Nếu như cậu không lấy được con chip đó thì tương lai thế nào cũng khó có thể tưởng tượng nổi.

Lưu Chí Hoành nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cậu, anh ta mím môi cười.

- Thật ra thì... với Tuấn Khải, con chip đó không phải là công cụ để kiếm tiền mà đó là tâm nguyện của cha cậu ấy.

- Cha anh ta? – Thiên Tỉ ngạc nhiên.  

#Sukin

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top