Chương 101 : Ước nguyện

  Ánh nắng dịu dàng của buổi sớm mai như được làn gió biển thổi vào từng ngóc ngách của Hy Lạp, mang theo mùi nước biển nhẹ nhàng bao trùm khắp đất nước.

Đang đứng ở một nơi được gọi là "Hồ phun nước Hạnh phúc", Thiên Tỉ dường như có cảm giác mình đang ở La Mã.

Nhưng cậu biết nơi này là Hy Lạp, hồ nước ở đây mặc dù cũng để ước nguyện nhưng dường như lòng cậu đang nhớ về ba đồng tiền xu cậu đã vứt xuống hồ ước nguyện ở La Mã.

Cậu nhớ lại nguyện vọng của mình khi đó, từng ký ức dần hiện rõ lên, hình ảnh ba đồng tiền xu hiện rõ trong đầu cậu, mà trên mặt ba đồng tiền xu đó là hình ảnh của... Niếp Ngân!

Lần đầu tiên ước nguyện, cũng là lần đầu tiên có cảm giác được gần với Niếp Ngân đến vậy!

Thiên Tỉ cười khổ rồi lắc đầu, chẳng qua chỉ là mấy ngày ngắn ngủi thôi, vậy mà lại có cảm giác như một giấc mộng.

Cậu chuyển ánh mắt trong suốt nhìn về hồ phun nước, hồ này so với hồ ở La Mã dường như còn lớn hơn, hơn nữa pho tượng ở giữa hồ nước trông rất sống động, dáng vẻ ôn hòa như một thiên thần. Pho tượng màu trắng được điêu khắc tỉ mỉ đứng vững vàng, nhìn càng thêm xa hoa.

Cậu rốt cuộc cũng biết, thì ra trên thế giới này nơi để ước nguyện không chỉ có ở La Mã...

Hơi nước nhẹ nhàng lan tỏa trong bầu không khí, quanh quẩn trong đôi mắt xinh đẹp của Thiên Tỉ, cậu bất giác nghĩ tới Vương Tuấn Khải...

Cậu chưa từng có cảm giác muốn ngủ như vậy. Nằm trong ngực hắn, lắng nghe hơi thở đều đặn thoáng có mùi xạ hương nhàn nhạt của hắn, cậu cuộn tròn lại ngủ một mạch tới tận sáng, không mảy may nghi ngờ về lời hứa sẽ không động vào cậu của người đàn ông đó.

Trời vừa sáng, khi tỉnh lại, cậu vẫn cảm nhận được hơi ấm bên cạnh chứng tỏ Vương Tuấn Khải vừa mới tỉnh dậy không bao lâu. Tim cậu khẽ run lên, cậu rất sợ cảm giác như thế, cảm giác như mình đang bị một cục nam châm cực đại hút vào. Cậu hít sâu một hơi, cảm nhận bầu không khí mới mẻ của buổi sớm mai rồi đi tới nơi này.

Hôm nay mới là ngày thứ nhất trong bốn ngày trao đổi, không biết tại sao nhưng trái tim Thiên T lại càng đập mạnh hơn. Là lo lắng hay căng thẳng, cậu cũng không biết nữa. Chỉ biết mỗi khi đến gần thân hình cao lớn của Vương Tuấn Khải, cảm giác như xung quanh đều yên lặng như tờ, loại cảm giác này lúc ẩn lúc hiện, cậu muốn đưa tay ra nắm bắt lấy nhưng lại phát hiện ra chẳng có gì.

Vụ đánh cược đó rốt cuộc cậu có tuân thủ đúng hay không, bây giờ cậu không hiểu nổi tại sao Vương Tuấn Khải lại muốn cùng cậu đánh cược như vậy. Chẳng lẽ chỉ muốn giữ cậu lại làm của hắn thôi sao? Hay đây lại là một âm mưu gì đó của hắn?

Người đàn ông này hết sức khó hiểu, cậu không thể nắm bắt nổi, chỉ có thể dần dần bước vào cái bẫy hắn đã tỉ mỉ sắp đặt mà thôi.

Đột nhiên cảm thấy phiền muộn trong lòng, cậu nhìn hồ phun nước trước mặt, vô thức muốn tìm tiền xu...

- Cầm lấy này!

Thiên Tỉ đang cười khổ vì mình không có tiền xu thì ba đồng tiền xu đã nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, mà thanh âm quen thuộc kia lại vang bên tai...

Thiên Tỉ kinh hãi quay đầu lại...

Đôi mắt trong veo không kịp đề phòng, bất ngờ nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy tối tăm của Vương Tuấn Khải...

Dường như chỉ trong nháy mắt, mọi cảnh vật đều dừng lại tại khoảnh khắc này, hai người cứ đứng nhìn vào mắt nhau, thời gian như dừng lại, thế giới cũng ngừng vận động, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh...

Lát sau, Vương Tuấn Khải nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ sợi tóc mềm mại của cậu, bên môi nở nụ cười nhẹ... có phần dịu dàng!

Đôi mắt tinh khiết của Thiên Tỉ như giọt sương sớm mai chảy vào lòng hắn, khiến hắn không kìm lòng được, cúi người xuống...

Nụ hôn không hề bá đạo cắn nuốt như mọi khi, mà chỉ nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt tinh khiết của cậu...

Trái tim cậu khẽ rung động, sắc mặt ửng hồng.

- Tối qua ngủ ngon không? – Vương Tuấn Khải hỏi, sau đó hắn mới nhận ra, không ngờ lời như vậy hắn lại có thể nói ra được.

Thiên Tỉ khẽ gật đầu: "Tối qua... cám ơn anh!"

Vương Tuấn Khải cong đôi môi mỏng lên: "Nhớ kỹ, tối qua là lần cuối cùng tôi tha cho cậu".

- Anh...

- Còn nữa...

Vương Tuấn Khải ngắt lời Thiên Tỉ, nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, nói tiếp: "Chuyện sáng sớm hôm nay tự nhiên đi đến đây, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng".

Qua tối hôm qua, Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng phải bội phục mình. Người đẹp nằm trong ngực mà hắn lại chỉ có thể như Liễu Hạ Huệ ôm mỹ nhân trong lòng mà không làm loạn. Nhưng điều này lại hành hạ thân thể của hắn, cả đêm hắn không thể ngủ nổi, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thiên Tỉ lúc ngủ say như một thiên thần nằm sát vào lồng ngực hắn. Hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, gần như cả đêm phải dùng nước lạnh để dập tắt dục vọng của mình!

Ánh rạng đông vừa chiếu vào phòng, vì phải xử lý một ít chuyện nên hắn rời khỏi khách sạn, nhưng lúc làm việc lại thất thần, không tập trung được. Hắn nhanh chóng giải quyết xong công việc, mau chóng quay trở lại khách sạn, lại phát hiện ra...

Không thấy người đâu cả!

Mới sáng sớm mà tài xế gần như đã phải lái xe vòng quanh cả thành phố, mãi mới tìm được Thiên Tỉ.

Tại sao lại phải căng thẳng như vậy, Vương Tuấn Khải không muốn tìm hiểu. Hắn chỉ biết là hiện tại, hắn vẫn có hứng thú với cậu trai này!

Thiên Tỉ nhìn dáng vẻ lạnh như băng của Vương Tuấn Khải, tâm trạng tốt cũng tan biến đi...

Cậu vừa muốn xoay người lại...

- Ước nguyện phải có tiền xu mới linh nghiệm.

Vương Tuấn Khải kéo cậu lại, đặt ba đồng tiền xu vào trong tay cậu, ánh sáng của kim loại lóe lên càng tôn thêm ngón tay thon dài trắng nõn của cậu.

- Tôi... không có nguyện vọng gì cả...

Thiên Tỉ nhàn nhạt lên tiếng, đột nhiên cậu cảm thấy mình như một tấm bèo trôi nổi lênh đênh, loại cảm giác không có nơi nương tựa thế này khiến cậu rất sợ.

Vương Tuấn Khải cảm thấy đau xót! Nhưng rất nhanh, hắn đã đem tia tình cảm mờ nhạt trong mắt giấu đi...

- Hãy nghĩ đến cô nhi viện, không thì...

Hắn lại gần cậu, giọng nói như gằn từng chữ một: "Cầu mong cậu không mang thai".

Thiên Tỉ sửng sốt, sau đó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt lộ ra sự nghiêm nghị không thể xâm phạm.

- Đây là sự thật, cái gì mà phải cầu mong chứ.

- Tốt lắm...

Vương Tuấn Khải thản nhiên kéo Thiên Tỉ lại, từ đằng sau ôm lấy cậu, một tay đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của cậu, tay kia lấy ra ba đồng tiền xu...

- Cậu cùng tôi cầu nguyện đi! – Giọng nói vẫn lạnh như băng nhưng lại khiến Thiên Tỉ nghi ngờ, không hiểu ý tứ trong đó.

Hả?

- Anh có gì mà phải cầu nguyện?

Hơi thở đàn ông của Vương Tuấn Khải phả vào đầu cậu, giọng nói trầm thấp vang lên...

- Cầu nguyện... cậu mang thai con tôi.

Thiên Tỉ đột nhiên quay đầu lại, ngửa đầu nhìn nghiêng mặt Vương Tuấn Khải...

Đường nét góc cạnh rõ ràng...

Vầng trán cao rộng, đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đôi môi tao nhã...

Cho dù là như vậy nhưng không ai biết hắn rốt cuộc muốn làm gì!

- Anh tại sao... – Đôi môi anh đào của Thiên Tỉ hé mở, giọng điều đầy thắc mắc, lại như đang làm nũng.

Vương Tuấn Khải không giải thích gì. Thật ra hắn cũng không biết tại sao lại muốn như vậy, nhưng...

Hắn lấy ra ba đồng tiền xu trong tay cậu rồi bao phủ lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, nhẹ nhàng giơ lên trên...

Ánh nắng buổi sớm chiếu vào ba đồng tiền xu, trong không trung lướt qua một đường cong. Ba đồng tiền xuyên qua làn nước, lặng lẽ chìm xuống đáy hồ. Mặt nước tĩnh lặng khẽ rung động, từng đợt sóng nhỏ gợn lăn tăn...

Thiên Tỉ lẳng lặng nhìn từng gợn sóng, lúc này cậu cảm thấy không chỉ mặt nước đang rung động mà trái tim cậu cũng đang rung động theo, cậu vô lực dựa lưng vào ngực Vương Tuấn Khải.

Hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cậu, thân hình cao lớn của hắn cùng bóng dáng yêu kiều của cậu hằn bóng lên mặt nước, qua từng gợn sóng hiện lên hình ảnh thân mật yêu thương.

- Chúng ta...

Thiên Tỉ nhìn hình bóng thanh nhã trên mặt nước, đôi mắt bỗng trở nên căng thẳng. Cậu vô thức nhẹ giọng nói: "Vĩnh viễn không thể nào giống như những đôi yêu nhau bình thường khác".

Nói xong, cậu khẽ thở dài một hơi như đang trút hết nỗi lòng...

Vương Tuấn Khải nghe vậy, đôi mắt thâm thúy thoáng qua tia khác thường, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu...

Hắn lại cúi người xuống, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, cả người tỏa ra sức hấp dẫn khó có thể kháng cự nhưng cũng đầy nguy hiểm...

- Mấy ngày này, hãy nhớ tôi là Vương Tuấn Khải, cậu là Dịch Dương Thiên Tỉ, chúng ta chính là một đôi yêu nhau bình thường.

- Đôi yêu nhau...

Thiên Tỉ ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt trong như nước thoáng qua tia nghi hoặc và khó hiểu, chẳng lẽ làm người yêu đơn giản như vậy thôi sao?

Mặc dù hắn đang hôn cậu đầy bá đạo nhưng kì lạ là, đáy lòng cậu lại không có cảm giác bài xích như trước.

Chẳng lẽ chuyện này cũng có thể trở thành thói quen được sao?

Hắn dừng lại, nhìn Thiên Tỉ, phát hiện cậu vẫn đang ngẩn người.

Hắn giơ tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, thấp giọng nói một câu: "Có lúc lừa mình dối người cũng không phải không được".

Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn, ý thức của Thiên Tỉ dần trở về...

Sau đó, cậu cười khổ một tiếng, đôi mắt dần nhuốm màu bi thương!

Đúng vậy, lừa mình dối người! Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể mở rộng trái tim, tạm thời buông xuống thân phận thật sự của mình...

Nhưng... người này là Vương Tuấn Khải... quan hệ như vậy... hơi buồn cười!

- Sao? Sợ à?

Vương Tuấn Khải cất giọng khàn khàn, nghe vào tai lại càng thêm phần mê say. Nhưng câu nói tiếp theo lại có chút lạnh lẽo, ép người ta không thể không tỉnh táo đối mặt: "Sợ cậu yêu tôi..."

- Ai sợ chứ? – Thiên Tỉ thấy tim đập càng mạnh, lập tức phản bác lại.

Vương Tuấn Khải bí hiểm nhìn cậu, không tranh luận nữa, đôi tay dài khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu.

- Đi thôi, tôi đã chuẩn bị bữa sáng rồi. Còn nữa... ngày mai chúng ta sẽ đi ra biển.

- Biển Aegean...

Trong đầu Thiên Tỉ lập tức hiện ra những khối kiến trúc trắng như tuyết như ẩn như hiện giữa bờ biển xanh thẳm, đôi mắt sáng rực lên, cậu có thể cảm nhận được không khí lãng mạn ở nơi đó.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt cậu càng thêm rực rỡ khiến lòng người thêm say đắm.

Vương Tuấn Khải giơ tay vỗ nhẹ vào đầu cậu, động tác thân mật này khiến cậu cảm giác mình giống như một chú mèo nhỏ...

Thấy cậu cười vui vẻ, hắn lại cảm thấy thỏa mãn chưa từng có!

- Đi thôi! – Vương Tuấn Khải đưa tay ra trước mặt cậu...

Thiên Tỉ nhìn ngón tay thon dài của hắn đang chờ đợi mình, đáy lòng dâng lên cảm giác lạ thường.

Thật kì lạ! Đối mặt với người đàn ông lạnh lẽo này, trong lòng cậu lại cảm thấy có phần an tĩnh...

Bàn tay hắn như có sức mạnh có thể trấn an cậu, như nói cho cậu biết... không phải sợ, có hắn ở đây!

Mọi thứ mờ mịt dường như có thể tan thành mây khói!

Là thế này phải không? Cậu thật sự có thể phóng túng một lần sao?

Hít sâu một hơi, trong chốc lát, sự bất an trong đáy mắt như tản đi, lắng đọng xuống nơi sâu thẳm trong trái tim. Cậu nở nụ cười vui vẻ và dịu dàng đi về phía hắn, đưa bàn tay nhỏ bé ra, cầm lấy bàn tay ấm áp của hắn, mặc cho hắn dẫn dắt cậu đi.

Bàn tay mềm mại khiếnVương Tuấn Khải có chút lưu luyến. Hắn cầm tay cậu như muốn dẫn dắt cậu cả đời này. Hắn chợt khựng lại, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ...

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, hắn đã đem che giấu tất cả. Hắn cúi đầu xuống, vùi vào mái tóc cậu, hít hương thơm của cậu.

Hai tay Thiên Tỉ hoàn toàn bị hắn nắm lấy, cậu nhắm mắt lại như một chú mèo nằm trong ngực hắn. Cứ phóng túng một lần đi, chỉ một lần này thôi!

Ánh mặt trời chiếu xuống hình ảnh hoàn mỹ của hai người!  

#Sukin

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top