Chương 1

*****

"Tiểu Linh Quân a Tiểu Linh Quân, Vương Tuấn Khải của ngươi đâu rồi?" Thiếu niên ngồi trên bệ cửa sổ nhẹ nhàng đung đưa chân, trên môi nở nụ cười thật sáng lạn, tay thon dài nghịch ngợm cây phất trần.

Dịch Dương Thiên Tỉ mở mắt, nhìn thiếu niên đang ngồi trên bệ cửa kia, khẽ nhíu mày một cái, lười nhác ngồi dậy. Tấm chăn trên người rơi xuống lộ hai vai trần, bao nhiêu dấu hôn xanh tím đều lộ rõ.

"Hắn lại bỏ ngươi đi rồi?" Thiếu niên khanh khách cười hỏi.

"Chàng không có bỏ ta" Thiên Tỉ rũ mắt nhìn xuống sàn nhà.

"Không phải hắn bỏ ngươi. Vậy hắn đâu?" Thiếu niên nhảy xuống khỏi cửa sổ đi quanh một vòng rồi quay lại hỏi.

Dịch Dương Thiên Tỉ im lặng không biết nói gì.

"Ta đã nói rồi, hắn không hề yêu ngươi"

"Không phải, chàng đã nói rất yêu ta" Thiếu niên vừa dứt lời Thiên Tỉ liền ngẩng đầu kiên định nói.

"Hắn nói? Ngươi vậy mà cũng tin? Nếu hắn yêu ngươi sao hắn phải cưới thê tử? Chẳng phải ngươi chỉ là một hồ tiên công, không thể sinh con như hồ tiên mẫu nên hắn mới không cưới ngươi về. Hắn mới cưới một nữ tử bình thường về làm thê tử, nữ nhân kia....."

"Chàng không yêu nàng ta, chàng không hề yêu nàng ta" Không để thiếu niên kịp nói hết Thiên Tỉ đã cắt lời, ngước mắt nhìn thiếu niên.

"Nếu hắn không yêu nàng ta thì tại sao vẫn cưới nàng về, thay vì cưới người về thì hắn lại để ngưởi ở lại biệt viện nhỏ trong núi này. Nếu không yêu nàng ta thì sao lại không hưu nàng."

"Vì chàng không nỡ thương tổn nàng ta, chàng...."

"Không nỡ thương tổn nàng ta?...Hahaha..., vậy lại nỡ thương tổn ngươi?" Thiếu niên cười lớn nói

Một câu này của thiếu niên khiến Thiên Tỉ thần người. Không nỡ thương tổn nàng ta nhưng lại thương tổn mình. Hắn thật sự không yêu mình? Hắn thật sự chỉ trêu đùa mình? Bất giác từ trong khóe mắt trượt xuống một giọt nước.

"Thiên Tỉ a Thiên Tỉ, ngươi lại có lúc ngu ngốc như vậy" Thiếu niên vừa nói vừa bước ra khỏi cửa lớn, hình dáng thiếu niên thoáng cái liền biến mất thay vào đó là một tiểu bạch hồ chạy nhanh đi sậu vào trong rừng.

Dịch Dương Thiên Tỉ bừng tỉnh, nhìn quanh là một căn phòng trắng xóa xa lạ. Đưa tay day day chán, đầu thật đau, thân dưới cũng thật rát, tối qua thật sự đã làm hơi quá. Nhớ lại giấc mơ vừa rồi khẽ thở dài. Đúng, Vương Tuấn Khải đã có vợ rồi. Biết là như vậy tại sao lại vẫn ngu ngốc tin rằng hắn yêu mình. Thiên Tỉ a Thiên Tỉ ngươi đúng là thật ngốc.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của cậu. Sau một hồi tìm kiếm điện thoại liền phát hiện người gọi đến là Vương Tuấn Khải. Hắn đã rời khỏi nơi này từ sáng sớm hoặc cũng có thể là từ nửa đêm, cậu cũng không rõ hắn rời đi từ khi nào nữa. Có thể hiện tại vẫn chưa thấy cậu ở công ty nên gọi đến, không nghe máy ném điện thoại qua một bên cậu lê thân mình đi vào trong phòng tắm.

Thời điểm cậu đến được công ty thì cũng đã 9 giờ mà giờ làm việc đã bắt đầu 8 giờ rồi.

"Thiên Tỉ, nay em đi muộn vậy?" Vừa bước vào văn phòng liền có người lên tiếng.

"Giám đốc đang đợi cậu ở trong đó, từ sáng sớm rồi rồi. Coi chừng...." Một đồng nghiệp nhắc nhở.

"Vâng, em cảm ơn" Cậu gật đầu cười nhẹ.

Cậu bước vào phòng giám đốc, Vương Tuấn Khải đang ngồi xoay lưng lại với cậu. Người đàn ông mà cậu yêu hiện tại là người đàn ông của nữ nhân khác rồi. Rõ ràng cậu và anh yêu nhau trước, người phụ nữ kia xuất hiện sau. Vậy mà đùng một cái cậu lại trở thành tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Môi khẽ nhếch lên tự giễu, đúng thật là ngu ngốc.

"Giám đốc Vương" Cậu cố tỏ vẻ bình tĩnh nhất có thể mà lên tiếng.

Vương Tuấn Khải quay lại nhìn đến sắc mặt cậu có vẻ không được tốt. Nghĩ lại tối qua chính mình cũng có chút mạnh bạo, cho nên hôm nay em ấy mới đi làm muộn?

"Em không được khỏe?"

Thiên Tỉ không trả lời, cậu tiến lên nhẹ nhàng đặt một tờ giấy lên bàn rồi lùi lại hai bước.

"Chúng ta nên kết thúc rồi" Cậu nhìn anh bình thản nói.

Vương Tuấn Khải nhìn đến đơn nghỉ việc của cậu đặt ngay ngắn trên bàn, cộng thêm câu nói kia, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Mày nhíu lại, ánh mắt thâm trầm nhìn người trước mặt. Không nghĩ cậu lại nói ra câu nói kia.

"Em nói gì?"

"Anh cùng Thẩm Nhan kết hôn rồi, chúng ta dừng lại ở đây đi. Em không muốn mình trở thành tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác" Cậu nhàn nhạt trả lời.

Vương Tuấn Khải nghe xong câu nói kia liền nổi giận. Anh bật dậy đi đến nắm lấy vai cậu.

"Em nói lại"

"Tôi không muốn mình trở thành tiểu...ưm anh..."

Câu nói chưa dứt thì Vương Tuấn Khải đã mạnh bạo hôn lên môi cậu. Môi bị Vương Tuấn Khải mạnh mẽ chiếm đoạt, cậu cảm giác môi mình đau rát cộng thêm mùi vị tanh tanh mặn mặn. Có vẻ môi cậu bị rách rồi. Cố sức đẩy người trước mặt ra nhưng lại không đủ lực. Cậu nhắm mắt lại một giọt nước mắt rơi xuống, hai tay cũng buông xuống. Không hợp tác cũng chẳng hề kháng cự.

Vương Tuấn Khải cảm thấy người trong lòng bất dộng liền thả lỏng tay cũng rời khỏi môi cậu. Thiên Tỉ mắt đỏ hoen hai hàng nước chảy dài, biểu cảm bất lực mà cam chịu. Nhìn người trước mắt như vậy Tuấn Khải liền cảm thấy đau lòng, lẽ ra không nên nổi giận với cậu.

"Thiên Tỉ, anh xin lỗi là anh không tốt" Anh nhẹ kéo cậu ôm lại vào trong lòng.

Căn phòng trong trở nên im lặng, cả hai hiện tại có thể nghe được tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường. Cảm nhận rõ được hơi thở bên tai, tiếng tim đập dồn dập mà nhẹ nhàng của đối phương. Thời gian trong phút chốc như ngưng lại.

Thiên Tỉ khẽ nhắm lại mắt hít vào một hơi rồi lại mở mắt ra, vòng tay ôm lấy anh.

"Vương Tuấn Khải, anh yêu em sao?" Aậu hỏi.

"Yêu" Anh trả lời đồng thời xiết cậu chặt hơn.

"Vậy tại sao anh không công khai tình cảm của chúng ta mà lại chọn kết hôn cùng Thẩm Nhan?" Cậu không nóng không lạnh hỏi.

Thiên Tỉ dứt câu thì cả căn phòng lại quay về trạng thái im lặng, Tuấn Khải cứng họng không trả lời. Môi khẽ nhếch lên nụ cười, đúng như cậu nghĩ không hề có câu trả lời.

"Vương tổng, tôi nên rời đi rồi" Cậu nhẹ đẩy người đang ôm mình ra rồi xoay người rời khỏi phòng.

Vương Tuấn Khải mắt không hề chớp nhìn cánh cửa được đóng ngay ngắn. Cậu rời cũng đã lâu rồi mà anh vẫn đứng đó. Hiện tại trái tim anh như có trăm ngàn mũi dao xuyên qua, nhưng đôi chân lại bị bao nhiêu xiềng xích giữ chặt chẳng thể níu lấy cậu.

*End Chương 1*

#25012020
~Mộ Mộ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top