#20 : Đoản văn (SE)

Vương Tuấn Khải trình diễn xong ca khúc, cúi người chào fan rồi đi ra phía sau cánh gà. Các staff và bảo vệ quây quanh anh, liên tục thông báo lịch trình tiếp theo.

Anh lặng lẽ hất tay, hủy bỏ hết toàn bộ, chiều nay muốn được yên tĩnh chút.

Nói rồi lạnh lùng cho tay vào túi áo, bước ra khỏi nơi ồn ã đó.

________

Có ai đã từng nói, chỉ cần có tứ diệp thảo, việc gì cũng có thể làm được.

Có ai đã từng nói, quãng đường mười năm, hãy cùng chúng em đi hết mười năm.

Bây giờ... không còn nữa...

" Vương Tuấn Khải chờ em với ! "

" Ha ha... em mau đến nhìn này, lá phong đỏ thật đẹp. "

" Ừm... thật đẹp... "

Hạ thu. Một người như mùa hạ, một người như mùa thu, lại có thể cùng trở thành mùa xuân ấm áp. Lá vàng dưới chân xào xạc, Vương Tuấn Khải tiếp tục bước đi.

" Vương Lão Đại em no lắm rồi... "

" Ăn đi, ăn không hết đảm bảo đánh chết em. "

" Ưhư ~ "

Mỗi lần đưa đồ ăn cho em, để em tựa vai lúc buồn ngủ, nắm tay em đi hết mười năm.

Mỗi lần chỉnh micro cho em, dịu dàng nhắc nhở em giữ giọng, lại độc quyền xoa đầu em.

Mỗi lần nhìn em cười, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc... ấm áp...

" Khải... em bị ung thư phổi, bác sĩ vừa thông báo... "

" Nguyên Nguyên, đừng khóc, anh nhất định sẽ cứu em... "

" Khải, nếu em chết rồi, anh còn... hức... yêu em chứ ? "

" Còn... chắc chắn còn... "

Nguyên, tôi nhớ em ! Nhớ nụ cười thiên sứ của em ! Nhớ tất cả về em...

Nhớ cả khi, em ra đi... để lại cho tôi một bóng lưng, vĩnh viễn không bao giờ quay đầu lại...

Có biết hay không, tôi đau lắm, Nguyên Nhi, khi mà trải qua mười năm rồi, tôi hát xong một ca khúc... Quay đầu lại... không có hình bóng em ở bên.

Đau lắm...

___________

Vương Tuấn Khải đứng trước ngôi mộ, nước mắt chảy xuống mặn chát.

" Vương Nguyên, anh yêu em nhiều lắm... "

Đừng rời bỏ anh... !

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top