Chương 4: Ta Có Lẽ Sẽ Yêu Ngươi Mất

Sợ bởi vì mông bị sáp mà không ăn được cá, Vương Nguyên vẫn duy trì hình mèo, trước mặt Vương Tuấn Khải đi thong thả từng bước, tao nhã mở tủ lạnh, moi ra thức ăn cho mèo, xé bao gói, ngồi xổm trước TV xem phim truyền hình tình cảm dài tập.

Vương Tuấn Khải lấy điều khiển đổi thành kênh tin tức, Vương Nguyên mất hứng quay đầu, cái đuôi trực tiếp qươ tới trước mặt hắn ấn hạ nút điều khiển đổi lại thành phim, sau đó làm như không có việc gì tiếp tục ăn.

Vương Tuấn Khải không thích loại tình cảm sướt mướt này, cố tình Vương Nguyên lại vô cùng yêu thích nó, khóc tới nước mắt nước mũi ràn dụa, meo meo ô ô không ngớt.

Vương Tuấn Khải lại đổi lại thành kênh tin tức, Vương Nguyên duỗi đuôi lại đổi, hai người cứ thế đổi tới đổi lui, chỉ tội cái TV chịu khổ.

- "Meo!" Thấy Vương Tuấn Khải một chút cũng không có ý định nhường, Vương Nguyên tức giận hươ móng giật lấy cái điều khiển, chiếm cứ TV.

Không có điều khiển, không quan hệ, Vương Tuấn Khải một bước tiến lên tắt TV.

- "Meo!" Vương Nguyên lập tức nhảy dựng lên, tức giận cùng Vương Tuấn Khải đối diện

Vương Tuấn Khải cũng không lộ vẻ giận dữ, ngược lại tươi cười: - "Ngươi rất muốn xem phim?"

- "Ngươi sẽ không phải lại muốn sáp mông ta chứ?" Vương Nguyên chặt lại cái đuôi, bảo vệ cái lỗ nhỏ mới bị sáp không lâu của mình, nơi đó bây giờ hãy còn hồng hồng, đau a.

- "Hôm nay là cuối tuần, ngày nghỉ, buổi tối ta mang ngươi ra ngoài ăn." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên bảo vệ cái mông thì buồn cười không thôi, hắn thừa nhận chính mình có điểm cầm thú, nhưng có cầm thú thế nào cũng chỉ có hứng cầm thú với Vương Nguyên hình người chứ không phải hình thú.

Vương Nguyên khi này mới buông tâm, cái đuôi lại lần nữa nhếch lên, nó thong thả bước từng bước chậm rãi, nhiễu một vòng xung quanh Vương Tuấn Khải khiến hắn khó hiểu, thẳng đến khi Vương Nguyên mở miệng nói: - "Áo sơ mi là hàng rong ven đường, chỉ có khi đi làm mới mặc áo sơ mi cao cấp, tây trang cũng miễn cưỡng coi như có chút thương hiệu." - Nói đến đây, Vương Nguyên xoay mặt, vẻ không tình nguyện: "Bộ dáng ngươi rõ ràng ghi ba chữ [ Ta thực nghèo ], cũng chỉ có thể mời ta một con mèo cao quý ăn quán ven đường."

Không phải chỉ là một nhóc mèo lông vàng sao? Hắn thật không nhìn ra Vương Nguyên cao quý ở chỗ nào! Vương Tuấn Khải cảm thấy buồn cười, không phản bác Vương Nguyên, ngược lại bật TV cho nó xem tiếp loại tình cảm chảy nước kia.

Vương Nguyên lúc này lại không có hứng thú xem phim, vụng trộm cầm lương khô ngồi một bên nhìn Vương Tuấn Khải đang giặt ra giường cùng quần áo, kỳ thật trong lòng nó là đang hưng phấn tới lăn lộn, meo, rốt cuộc cũng hẹn hò rồi, tuy rằng đối phương không phải một tiểu miêu mễ xinh đẹp, nhưng chung quy cũng làm cho nó đột phá bảng thành tích hẹn hò vô cùng nhục nhã bằng không kia.

Meo! Nó cũng là tiểu miêu mễ có người muốn a!

Vương Nguyên thập phần kiêu ngạo, về sau nó không bao giờ nữa bị đồng bọn chế nhạo là con mèo không ai yêu, hừ, mèo nhỏ đáng yêu như nó chỉ có Vương Tuấn Khải biết hàng mới hiểu rõ nó tốt bao nhiêu.

Thật vất vả đợi tới chạng vạng, Vương Nguyên sớm đã đứng thẳng trước gương ngắm vuốt, hôm nay nên diện thành bộ dáng gì đây? Nơ con bướm đổi thành màu vàng tiên diễm, như vậy nên đội mũ loại nào?

Vương Nguyên nhìn tới đủ mọi loại kiểu dáng mũ của mình mà có điểm đau đầu, thử đội rồi lại đội, đứng trước gương hết ngắm rồi lại soi, sao cũng không vừa lòng, đột nhiên Vương Tuấn Khải lấy tay chỉ vào cái mũ màu hống phấn nó vừa thử.

- "Ngươi cho dù có diện đẹp đến mấy cũng chỉ là một con mèo, biến thành hình người mới có thể cùng ta đi ra ngoài." Vương Tuấn Khải không muốn mang theo một con mèo đi ăn quán ven đường, hắn vẫn là ưa Vương Nguyên hình người, vừa xinh đẹp lại dễ nhìn.

- "Meo .... Không phải chỉ là quán ven đường thôi sao, còn muốn ta tiêu hao khí lực biến thành người, ngươi thực phiền toái." Vương Nguyên tuy miệng càm ràm nhưng trong lòng lại không cự tuyệt.

Một thanh âm rất nhỏ vang lên, Vương Nguyên hóa thân thành hình người, khuôn mặt khéo léo, ngũ quan xinh xắn, hơn nữa cặp mắt mèo tròn to ướt nước, giống như bảo thạch sáng ngời, càng thêm trong suốt.

- "Meo ......" Mở miệng, Vương Nguyên theo thói quen kêu một tiếng mèo, chỉa chỉa thân thể trần trụi, dẩu đôi môi phấn nộn, nói: - "Quần áo đâu?"

Nghe Vương Nguyên nhắc Vương Tuấn Khải mới nhớ trong nhà không có quần áo phù hợp cho nó, lấy quần áo từ tủ của mình, - "Ngươi mặc tạm của ta đi."

Vương Nguyên càng mất hứng hơn, miệng càng dẩu cao, thở phì phì ngồi trên giường, trừng mắt liếc Vương Tuấn Khải một cái, sau đó hừ một tiếng quay mặt đi không chịu tiếp quần áo Vương Tuấn Khải đưa, - "Ta muốn quần áo mới."

- "Hôm nay trước mặc của ta, mai mua đồ mới cho ngươi."

- "Này còn nghe được." Vương Nguyên miễn cưỡng đáp.

Cầm lấy quần lót tam giác màu trắng của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên nhìn chằm chằm vào nó trước sau một lần, thật vất vả đem hai cái đùi tròng qua, thấy nó trúc trắc mặc đồ Vương Tuấn Khải nhìn ra ngay là nó chưa bao giờ mặc qua quần áo, quần lót căn bản mặc không được.

- "Mặc sai!" Vương Tuấn Khải thấy nó mặc trái, đi tới giúp nó mặc đồ.

Quần lót gắt gao bao lấy hai cái mông nhỏ tròn tròn, không biết cố ý hay là vô tình, Vương Nguyên nhếch cao cái mông nhỏ, xoay xoay, hai tay đặt bên người sờ sờ quần lót.

- "Meo......" Một cái đuôi từ khe quần lót chui ra, ngay cả lỗ tai cũng hiện ra, Vương Nguyên lắc lắc cái đuôi, ánh mắt mị hoặc, khiêu khích thị giác Vương Tuấn Khải.

Hạ thân Vương Tuấn Khải nóng lên, thật sự là ... chỉ cần một ngón tay của tiểu miêu yêu cũng có thể câu dẫn hắn hóa thân cầm thú!

- "Nếu ở sau có thể khoét một lỗ nhỏ cho ta lộ đuôi thì tốt rồi." Vương Nguyên không hề phát hiện ánh mắt tràn đầy lửa nóng của Vương Tuấn Khải, tự động tự phát đánh giá quần lót, cầm lấy áo sơ mi đưa Vương Tuấn Khải, ra lệnh: - "Mau giúp ta mặc vào!"

- "Ngươi đem cái đuôi cùng lỗ tai biến mất ta mới có thể mang ngươi ra ngoài." Vương Tuấn Khải bàn tay to một phen vỗ cái mông nhỏ nhỏ bị quần lót bó buộc của Vương Nguyên.

Vương Nguyên mẫn cảm rên rỉ một tiếng, co lại cái mông, ngay cả đuôi cũng bị kích thích mà duỗi thẳng, -"A....... Meo ....... Ta không muốn bị ngươi sáp mông! Ngươi cũng không cho ta ăn cá!"

- "Ngày mai sẽ có cá ăn." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên lộ ra thản nhên đỏ ửng, ánh mắt cũng ngày càng ướt át, Vương Tuấn Khải nhịn không được hôn lên miệng nó, - "Hôm nay theo ta đi ăn quán ven đường."

- "Meo...."

Vương Nguyên nhẹ nhàng nhắm lại hai tròng mắt, để cho Vương Tuấn Khải ôm lấy nó từ phía sau, Vương Tuấn Khải ngồi trên giường, thuận theo ôm lấy Vương Nguyên thay nó mặc quần, chỉ cần nghĩ tới cái mông nhỏ của Vương Nguyên là mặc quần lót của hắn, Vương Tuấn Khải liền cảm thấy thập phần tình sắc, nhịn không được hôn cổ cùng mặt Vương Nguyên.
Chỉ là nghĩ như vậy, chỉ là thân mật như vậy, Vương Tuấn Khải liền cảm giác chính mình cùng Vương Nguyên thật sự là một đôi tình nhân, có điểm không thật.

Ôm lấy Vương Nguyên miễn cưỡng nằm trong lòng, Vương Tuấn Khải mở cửa, nhìn xem có ai hay không, thấy không có người mới dám ôm Vương Nguyên xuống lầu.

Lấy xe đạp, Vương Tuấn Khải hỏi Vương Nguyên nằm thập phần thoải mái hỏi: " Mông có đau hay không? Có thể ngồi ở phía sau không?"

Vương Nguyên liếc mắt một cái nhìn xe đạp vừa lạnh vừa cứng, kiên quyết lắc đầu, "Không được! Cho dù có đệm thêm gối cũng không thoải mái nha! Meo! Ta không ngồi!"

Tổng không thể vì ăn mấy chục đồng tiền quán ven đường mà lại kêu taxi? Như vậy ôm Vương Nguyên đi bộ qua là ổn? Nhưng sẽ bị người nhìn thấy hắn ôm một cậu bạn nhỏ, hiểu lầm giữa bọn họ có cái gì ái muội.

Kêu taxi ....... Ôm Vương Nguyên đi bộ ....... Bị người hiểu lầm.....

Vương Tuấn Khải giãy dụa giữa tốn tiền và không tốn tiền, Vương Nguyên thấy hắn không có phản ứng không khỏi sốt ruột: - "Meo! Ngươi đang nghĩ cái gì?"

- "Không nghĩ cái gì." Vương Tuấn Khải không dám nói ra tâm tư của mình,, nói ra Vương Nguyên tuyệt đối sẽ phát điên, - "Ta đang nghĩ chúng ta nên ăn cái gì?"

- "Ta muốn ăn cá viên cùng mực nướng!"

Luôn luôn ưu tiên cho 'cá' Vương Nguyên không chút suy nghĩ nói ra món bản thân yêu nhất.

Vậy thiếu chút phí giao thông, ăn nhiều thêm mấy viên cá chiên cùng cá mực nướng, Vương Tuấn Khải nghĩ như vậy, vì thế ôm Vương Nguyên đi quán gần nhất - quán vén đường gần trường học cạnh nhà, quán đó khẩu vị không tồi, Vương Tuấn Khải mỗi khi về muộn liền thuận tiện qua đó giải quyết bữa tối, mà ngày hôm nay kỳ thật cũng giống vậy.

Gọi hơn mười xiên cá viên, lại gọi hơn mười xiên mực nướng, Vương Nguyên ngồi ở trên ghế cười tủm tỉm chờ ăn.

Mấy quán ven đường này, vừa tiện lợi lại vừa ngon, học sinh cùng công nhân viên chức đi làm rất yêu thích, thường thường có thể nhìn thấy khách nhân tay trái một xiên tay phải một xiên, ăn đến miệng không ngừng hoạt động.

Chủ nhân quán này vốn là một đôi vợ chồng thành thật, từ khi Vương Tuấn Khải bắt đầu công tác tại thành phố này vẫn luôn đến quán này ủng hộ, bốn, năm năm qua Vương Tuấn Khải ngẫu nhiên cũng tán gẫu với họ vài câu, Vương Tuấn Khải biết họ có con học đại học ở xa, bọn họ cũng biết Vương Tuấn Khải chưa kết hôn.

- "Còn chưa kết hôn sao?" Bác gái bưng cá viên tới, thuận miệng hỏi Vương Tuấn Khải.

- "Ân, còn chưa." Vương Tuấn Khải sớm thành thói quen trả lời vấn đề này, lúc đầu thì cảm thấy xấu hổ, tổng không thể tìm lý do nói nguyên nhân không kết hôn, hiện tại đã không sao, học được dùng khuôn mặt tươi cười để trả lời, cho nên khi bác gái có hỏi khi nào kết hôn thì Vương Tuấn Khải chính là gửi lại một gương mặt tươi cười.

Vương Nguyên tâm đều đặt trên đĩa cá viên, căn bản không chú ý bọn họ đang nói cái gì, gắp một viên cá cắn một ngụm, nhất thời cả người xù lông.

- "Meo - " nóng -----

Vương Nguyên bị bỏng nhảy dựng lên, chạy quanh tại chỗ lấy tay quạt quạt, meo ô kêu thảm thiết.

Người xung quanh cười vang, thú vị nhìn một mỹ thiếu niên xinh đẹp ăn mặc không vừa người giống như mèo con kêu nóng, bị mọi người nhạo Vương Nguyên trợn to hai mắt ngập nước, - "Ô ....... Meo ....."

Nếu là bình thường Vương Nguyên sớm đã tức giận rời đi, nhưng hôm nay luyến tiếc chỉ ăn có một miếng cá viên, nhịn xuống nước mắt sắp dâng trào, Vương Tuấn Khải vỗ vỗ vai nó, kéo nó ngồi xuống, - "Đừng khóc, hé miệng cho ta xem đầu lưỡi."

Vương Nguyên hé miệng, vươn đầu lưỡi đáng yêu, Vương Tuấn Khải biết mèo sợ nhất nóng, vừa rồi mải nói chuyện cùng bác gái quên nhắc Vương Nguyên, vừa thấy đầu lưỡi quả nhiên có điểm sưng đỏ, vì thế kêu bà chủ mang cốc nước lạnh cho Vương Nguyên uống.

Vương Nguyên thật cẩn thận uống một ngụm nước, miệng rốt cuộc thoải mái một chút, nhìn chằm chằm cá viên nói với Vương Tuấn Khải: - "Ta muốn ăn cá viên."

- "Ta đút ngươi ăn." Vương Tuấn Khải cầm thìa, đem cá viên thổi nguội.

Vương Nguyên trước vươn đầu lưỡi thử độ ấm của cá, cảm thấy có thể ăn vào liền lập tức cắn một nửa, hạnh phúc nheo mắt lại: - "Meo ~ ăn ngon ~~"

Thấy nó giống như khi ăn thức ăn cho mèo dính đầy một miệng, ánh mắt sáng ngời, Vương Tuấn Khải giống như bị cái gì đó câu động, tim đập không ngừng, đem nửa viên còn lại nuốt xong, Vương Nguyên mĩ mĩ liếm thìa, giống như viên cá này là mĩ vị ngon nhất trên đời, cặp mắt mèo quả thực hạnh phúc đến nổi tim hồng.

Mực nướng tốt cuối cùng cũng dọn lên, Vương Nguyên chỉ để ý há mồm cho Vương Tuấn Khải uy nó, "meo....... Cũng muốn ăn....."

Tướng ăn của Vương Nguyên hấp dẫn vô số ánh mắt, nhưng nó hồn nhiên không phát giác, vẻ mặt hạnh phúc ăn 'cá', Vương Tuấn Khải bị mọi người nhìn tới cả người khó chịu, vội kêu bà chủ gói lại mang về.

Tay trái một xiên cá viên, tay phải một xâu mực nướng, Vương Nguyên vừa ăn vừa đi theo Vương Tuấn Khải về nhà, về tới cửa vẻ mặt kia vẫn còn nổi tim hồng hạnh phúc.

- "Meo .... Ăn ngon a!"

Giải quyết xong viên cá cuối cùng, Vương Nguyên ý vị do tẫn liếm miệng, cười ngây ngô với Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải không hiểu nó cười cái gì, thẳng đến khi Vương Nguyên ôm lấy tay hắn, cọ cọ ngực hắn mới hiểu Vương Nguyên là đang lấy lòng hắn.

Không phải hơn mười xiên cá viên, có tất yếu phải lấy lòng hắn không? Vương Tuấn Khải thấy buồn cười, nhưng Vương Nguyên trong lòng hắn lại không cho là vậy, ngẩng mặt ngọt ngào cười, -"Lần tới mang ta đi ăn quán ven đường nga! Meo ....... Ta hảo thích cá viên cùng mực a!"

Nói xong Vương Nguyên cởi quần, hạ thân chỉ mặc một cái quần lót màu trắng làm nũng trong lòng Vương Tuấn Khải, dùng đùi non mịn ma xát, rõ ràng có ý câu dẫn Vương Tuấn Khải.

- "Mang ta đi ăn cá viên cùng mực ngon, mông Vương Nguyên tùy ý ngươi đùa."

Nhìn mông nhỏ mặc quần lót của mình xoay a xoay, Vương Tuấn Khải cả người nóng lên, bàn tay to không khỏi đặt trên mông nhỏ, ngón tay ở giữa hai khe mông trượt vào, quần lót rõ ràng lõm vào lộ ra đường cong mông nhỏ, xuống chút nữa chính là cúc huyệt tuyệt vời vừa nóng lại vừa nhanh.

Mắt mèo ướt át lưu chuyển động nhân, quần lót nhẹ nhàng sát qua huyệt khẩu khiến Vương Nguyên phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, mặt cũng biến hồng, cái miệng nhỏ giống như phát xuân: -"Meo .... Vương Nguyên sợ đau, ngươi nên chơi đùa nhẹ nhàng mông nhỏ của Vương Nguyên, bằng không hội sáp hư .... Ô ô ...."
Ngăn chặn cái miệng nhỏ có thể biến nam nhân thành cầm thú, Vương Tuấn Khải hết mút lại liếm, đầu lưỡi dây dưa chơi đùa cái lưỡi nộn nộn, đảo quanh. Vương Nguyên không cam lòng yếu thế dùng lưỡi kích thích, làm cho Vương Tuấn Khải mau chơi đùa mông nhỏ của mình.

Bàn tay to vói vào trong quần lót, đầu ngón tay vuốt ve huyệt khẩu, đợi huyệt khẩu biến nhuyễn, sau đó cắm vào, tìm đến điểm mẫn cảm, hơi hơi khuyếch trương, mỗi lần đều chuẩn xác kích thích điểm mẫn cảm, chỉ chốc lát sau dũng đạo liền bắt đầu ướt át.

-"Meo ......." Vương Nguyên khổ sở không thôi rời đi Vương Tuấn Khải môi, bị Vương Tuấn Khải thuận thế đặt trên bàn, hai tay đặt tại hai bên, mạnh mở hai chân, để Vương Tuấn Khải kéo xuống quần lót, lấy ngón tay đùa giỡn tiểu huyệt dưới thân.

Tiểu huyệt đáng yêu bị ngón tay qua lại trừu sáp biến thành đỏ bừng xinh đẹp, chảy ra từng đợt chất lỏng, đem huyệt khẩu nhuộm thành trong suốt thập phần mê người.

Đối với 'cái miệng nhỏ' này của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải nhìn xem tới mê muội, ngón tay hướng hai bên tách ra để lộ huyệt khẩu, mị thịt tiên diễm phơi bày trong không khí, đầu ngón tay chạm nhẹ một cái mị thịt sẽ kịch liệt mấp máy, Vương Nguyên cũng sẽ rên rỉ một tiếng.

- "Meo ....... Meo .... Hảo khổ sở...."

- "Vương Nguyên, ngươi thật đáng yêu."

Vương Tuấn Khải tiếp tục chơi đùa tiểu huyệt, đùa với 'cái miệng nhỏ' đáng yêu này, mà hạ thân hắn sớm đã trướng tới mau nổ.

- "Ta vốn thực đáng yêu ...... Meo a!" Cảm giác đầu ngón tay ác ý nhấn một chút nội vách, Vương Nguyên kịch liệt co rút hậu huyệt, mềm mại kêu một tiếng khiến Vương Tuấn Khải cả người tê dại.

Mông nhỏ tròn tròn, 'miệng nhỏ' hồng hồng, còn có tiếng rên ngọt nị, Vương Tuấn Khải hô hấp dồn dập dùng sức bài khai hai chân Vương Nguyên, liếm lên vách đùi non mịn, mút ra một đám hôn ngân, cảm giác ngứa ngứa tê dại khiến Vương Nguyên có chút không quen, kháng cự động hai chân, lập tức bị Vương Tuấn Khải bắt lấy, đem cảnh đẹp bên trong hướng hai bên mở càng rộng hơn.

- "A meo...."

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải quỳ gối giữa hai chân hôn đùi nó, cảm giác tê dại khiến nó chủ động đem chân đặt trên vai Vương Tuấn Khải, hai tay ôm đầu hắn, đem tính khí đặt trước mặt Vương Tuấn Khải đĩnh nhẹ, Vương Tuấn Khải lại há mồm hàm trụ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút đỉnh.

- "Meo a......." Vương Nguyên chịu đại kích thích, thất thanh thét chói tai, đem mông ở trong miệng Vương Tuấn Khải hoạt động, "Thạt thoải mái a.......Quá tuyệt vời.......Meo......Mau..........Lại liếm ta........."

Phản ứng cuồng nhiệt của Vương Nguyên khiến Vương Tuấn Khải đối với lần đầu ngậm tính khí đồng tính không cảm thấy ghê tởm, ngược lại còn muốn nhìn Vương Nguyên tột cùng có thể nhiệt tình thành cái dạng gì, con mèo nhỏ dâm đãng này quả thực là muốn mạng nam nhân.

Tính khí phía trước bị khoang miệng ấm nóng bao vây, 'miệng nhỏ' phía sau bị nam nhân chơi đùa, Vương Nguyên toàn thân phấn khởi tới thét chói tai, bị Vương Tuấn Khải làm đến bắn tinh, một cỗ dịch thể theo tiếng mèo kêu bắn vào trong miệng Vương Tuấn Khải.

Ngậm dịch thể của Vương Nguyên, dùng dịch thể thấm ướt tiểu huyệt, đưa nó vào trong cơ thể, Vương Nguyên cảm giác được đầu lưỡi vừa mềm vừa nóng đâm vào trong tiểu huyệt, khẽ liếm lên nội bích nóng cháy, một cỗ khát vọng mãnh liệt hơn trào lên khiến Vương Nguyên cong thắt lưng, lan tràn khắp toàn thân.

Đầu lưỡi bắt chước động tác mập hợp ra vào khiến tiểu huyệt mãnh liệt co rút, Vương Nguyên phe phẩy đầu, dùng thanh âm ngập tràn dục vọng nói lên khát cầu của mình: -"Meo....a......mông bên trong thật khó chịu........Hảo muốn........"

Vương Tuấn Khải đương nhiên biết Vương Nguyên muốn cái gì, một phen ôm lấy Vương Nguyên đi vào trong phòng ngủ đặt nó lên giường, Vương Nguyên khó chịu kẹp chặt đùi, mông ma sát ra giường, hai tròng mắt ướt át ngập tràn dục vọng nhìn chằm chằm hạ thân Vương Tuấn Khải, không chút tự giác liếm môi, bộ dáng cực mê người.

Vương Tuấn Khải cởi bỏ dây lưng, côn thịt sắp bùng nổ thẳng tắp nhảy ra, đã muốn trướng thành màu tím.

côn thịt đặt trước miệng nhỏ của Vương Nguyên, trên côn thịt thô to có thể rõ ràng nhìn thấy gân xanh dữ tợn, Vương Nguyên khó hiểu nhìn Vương Tuấn Khải, không biết hắn muốn mình làm cái gì.

- "Đem nó liếm ướt hảo rồi cắm vào trong mông ngươi." Vương Tuấn Khải nhẫn trụ dục vọng giải thích.

Vương Nguyên lập tức hiểu được, trước dùng mũi ngửi ngửi, xác định mùi của Vương Tuấn Khải, sau đó hé miệng nhỏ hàm trụ đầu đỉnh cực đại, dùng nước bọt liếm ướt toàn bộ côn thịt, thẳng tới khi côn thịt càng liếm càng lớn, 'miệng nhỏ' phía dưới của Vương Nguyên cũng càng ngày càng muốn côn thịt, nó phun ra côn thịt, nằm trên giường, dùng tay bài khai cái mông nhỏ, khiêu khích nháy mắt mấy cái với vẻ mặt đầy dục vọng của Vương Tuấn Khải.

- "Vương Nguyên muốn ........ A --- "

côn thịt hung tợn tiến thẳng vào tiểu huyệt, Vương Tuấn Khải suyễn một ngụm khí thô, hưởng thụ cảm giác bị nội bích nóng bỏng vây quanh khi tiến vào tiểu huyệt, thân thể đồng thời cũng đè lên Vương Nguyên, ôm lấy thắt lưng Vương Nguyên dùng sức, mỗi lần đều thẳng sáp tận gốc, nặng nề mà đỉnh trên điểm mẫn cảm, Vương Nguyên bị hắn sáp thoải mái tới kêu to, thập phần hưởng thụ khoái cảm Vương Tuấn Khải mang lại, thúc giục Vương Tuấn Khải ra sức yêu thương nó.

- "Mèo nhỏ dâm đãng, ngươi là muốn ta chết trên người ngươi?" Đã muốn thực ra sức mà con mèo tham ăn này còn ngại không đủ, Vương Tuấn Khải thật muốn đánh cái mông nhỏ của nó.

- "Cho ta ăn cá ngươi ........ A .........Meo ---- "

Một cái tát không lưu tình vỗ vào mông nhỏ khiến nó hồng toàn bộ, ngay cả côn thịt trong cơ thể cũng không động, Vương Nguyên mang theo khóc âm cầu xin: "Động mau đi! Ta thật là khó chịu!"

- "Muốn cá hay muốn ta?" Mặc kệ Vương Nguyên vặn vẹo thế nào Vương Tuấn Khải đều cố ý lạnh mặt, côn thịt lẳng lặng đứng yên trong thân thể không cho Vương Nguyên hưởng thụ đến khoái hoạt.

- "Meo .......... Muốn ngươi ..........." Vương Nguyên hấp hút mũi trả lời.

Vương Tuấn Khải hôn lên khóe mắt ướt của nó, một chút lại một chút mạnh tiến sâu trong dũng đạo, khoái cảm nội bích bị côn thịt thô to ma sát khiến Vương Nguyên cả người kích tình đỏ ửng, ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải, kẹp chặt thắt lưng hắn, càng không ngừng meo ô rên rỉ, thẳng đến bị bắn thật sâu trong cơ thể mới thất thần mềm nhũn ngoan ngoãn nằm trên giường, cắn ngón tay bán híp mắt tận hưởng dư vị cao trào.

Rút ra côn thịt, tiểu huyệt lập tức trào ra dịch thể trắng đục, Vương Tuấn Khải tạm thời dùng quần lót thay nó lau đi dịch thể, sau đó cũng ngã xuống bên cạnh Vương Nguyên, một chân không khách khí gác trên người Vương Nguyên, một tay luồn xuống làm gối đầu cho Vương Nguyên, đem nó kéo vào lòng chia sẻ không khí an tĩnh sau hoan ái.

- "A Khải.........Meo..........." Vương Nguyên lười biếng kêu, "Hôn ta."

Hai người làm xong lặng yên bên nhau khiến Vương Nguyên tâm hỉ, chu ra đôi môi hồng nộn, Vương Tuấn Khải hôn lại hôn, ôn nhu hôn môi làm Vương Nguyên nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát ngáp dài ngủ mất.

Vương Nguyên đáng yêu từ trên trời rơi xuống làm cho cuộc sống yên tĩnh của hắn hơn một phần kích tình.

- "Cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ yêu ngươi mất, Vương Nguyên."

Hắn không sợ hãi yêu một người, chỉ sợ đối phương không thương hắn mà tạo thương tổn, loại thương tổn này nếm qua một lần cũng đủ để hắn một đời nhớ kỹ.

______
#Nhyy
Cầu cmt, cầu vote⭐

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top