Phần 2: Yêu 1 người vô tâm
Vương Nguyên ghé qua cửa hàng tiện lợi mua vài thứ sau đó thì ghé qua chợ mua cá vì Vương Tuấn Khải rất thích ăn món cá hấp.
Anh chưa từng đưa ra yêu cầu hôm nay cậu phải nấu món này hay món kia. Nhưng Vương Nguyên cứ ưu tiên nấu những món mà anh thích vì dù sao cậu cũng không có kén chọn trong việc ăn uống như Vương Tuấn Khải. Cho nên nấu ăn theo sở thích của anh cũng là chuyện nên làm.
Vương Nguyên đang định băng qua đường thì "két..." một tiếng khiến cậu hoảng sợ lùi lại hai bước rồi trượt chân ngã ngay xuống đường. Mấy túi đồ trên tay cứ thế rơi xuống đất.
Thanh niên điều khiển chiếc xe xém đụng trúng cậu vội vàng bước xuống xe. Cúi thấp đầu rồi nói một câu:"Xin lỗi...làm cậu hoảng sợ rồi"
Nói rồi vội giữ cánh tay cậu đỡ cậu đứng lên. Miệng cứ không ngừng ấy náy nói:"Thật xin lỗi...xin lỗi..."
Vương Nguyên nghe giọng nói kia có thể nhận ra ngay người này sống ở nước ngoài khá lâu vì cách phát âm của anh ta không rõ ràng. Nhìn thái độ thành khẩn như trẻ con mắc lỗi của đối phương khiến cậu khó mà buông lời trách móc. Chỉ nhàn nhạt nói:"Tôi không sao..."
Nói rồi cúi xuống muốn nhặt mấy cái túi đã rơi nhưng bị thanh niên kia ngăn lại:"Mấy thứ này chắc hư hỏng cả rồi. Tôi bồi thường cho cậu được không?"
Vương Nguyên lắc đầu:"Không cần. Số trái cây này không đáng giá bao nhiêu. Anh giúp tôi nhặt bỏ vào thùng rác là được rồi"
Thanh niên nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng pha chút hiếu kì vì không phải ai cũng có thể hành xử như cậu.
Cậu không nhốn nháo đòi tiền bồi thường, cậu cũng không mắng chửi những câu khó nghe. Đã vậy còn muốn nhặt số trái cây bị hỏng bỏ vào thùng rác. Một người có ý thức tốt như thế thật sự là khiến người ta cảm thấy hứng thú và muốn kết bạn.
Sau khi giúp cậu nhặt và bỏ hết mấy thứ hư hỏng vào thùng rác thì thanh niên kia đưa tay ra và nói:"Xin chào! Tôi là Henry. Tên tiếng Trung của tôi là Lưu... Thế...Hiếu. Rất vui...được làm quen với cậu"
Vương Nguyên muốn cười khi thấy đối phương đang gặp khó khăn trong cách phát âm tên của mình. Nhưng cố nén lại vì biết như thế thật khiếm nhã.
Đưa tay ra bắt lấy tay đối phương rồi nói:"Xin chào! Tôi tên là Vương Nguyên"
Thanh niên nhíu nhíu mày rồi khó khăn nói:"Vương...Viên. Xin chào!"
Lần này Vương Nguyên nhịn không được nên phụt cười rồi cố gắng lập lại tên mình một cách thật chậm rãi:"Vương...Nguyên...không phải Vương Viên đâu"
Thanh niên hơi xấu hổ. Đưa tay gãi gãi đầu rối cố gắng lập lại tên cậu lần nữa:"Vương...Nguyên..."
Vương Nguyên hài lòng mỉm cười rồi gật đầu nói:"Đúng rồi"
Thanh niên nhẹ nhàng thở ra rồi mỉm cười với cậu:"Tôi mới về nước hơn một năm nên nói không giỏi tiếng phổ thông. Thật ngại quá..."
Vương Nguyên mỉm cười:"Tôi hiểu mà. Tôi có việc đi trước. Tạm biệt"
Thấy Vương Nguyên xách mấy túi đồ còn lại thì Henry vội nói:"Tôi đưa cậu về xem như tạ lỗi được không?"
Vương Nguyên lắc đầu:"Không cần. Nhà tôi ở gần đây thôi. Tôi đi trước"
Nói rồi nhanh chân băng qua đường cho kịp đèn xanh.
Henry nhìn theo bóng lưng cậu đến khi khuất hẳn thì mới lên xe rời đi. Anh không thể không cảm thán tuy Vương Nguyên có một gương mặt khá bình thường nhưng lại có một nụ cười rất đẹp.
Vương Tuấn Khải hôm nay tan làm sớm hơn mọi ngày nên lúc Vương Nguyên về đến nhà thì anh đã tắm rửa sạch sẽ và thay một bộ quần áo mặc nhà đang ngồi ở sofa.
Vương Nguyên ấy nấy nhìn anh:"Em xin lỗi vì về trễ. Anh đói bụng chưa?"
Vương Tuấn Khải không nhìn cậu nhưng vẫn trả lời:"Vẫn chưa"
Vương Nguyên không lạ gì với thái độ không lạnh không nóng này của anh nên nhanh chóng mang đồ đạc vào bếp để chuẩn bị bữa tối.
Lúc sơ chế thức ăn cảm thấy bàn tay đau rát thì mới phát hiện lúc ngã xuống đường thì tay đã bị trầy một mảng. Nhưng lại sợ Vương Tuấn Khải chờ lâu nên bỏ qua chuyện đó và bắt tay vào nấu nướng.
Ăn tối xong thì Vương Nguyên bắt đầu dọn dẹp bàn ghế và rửa chén bát còn Vương Tuấn Khải thì lại tiếp tục làm việc ở sofa.
Sau khi tắm xong thì Vương Nguyên lại xuống bếp pha cho anh một ly cafe và đem cho anh một ít bánh ngọt.
Vương Tuấn Khải không thích ăn đồ ngọt nhưng vì anh có bệnh huyết áp thấp nên Vương Nguyên luôn chuẩn bị sẵn mấy món tráng miệng ngọt cho anh. Mặc dù số lần anh đụng tới những món này chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Vương Tuấn Khải vẫn không rời mắt khỏi latop mà lên tiếng hỏi:"Hôm nay đã ghé qua học viện chưa? Bao giờ thì sẽ đăng ký nhập học?"
Vương Nguyên đáp:"Vì đã bảo lưu kết quả nên thủ tục cũng không có gì khó khăn. Em đã mua hồ sơ và chuẩn bị đầy đủ giấy tờ liên quan rồi. Tháng sau thì trường sẽ bắt đầu nhận hồ sơ"
Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói:"Ừm. Phí sinh hoạt tháng này anh đã chuyển vào thẻ rồi. Học phí cũng đã chuyển vào đó"
Vương Nguyên im lặng không nói gì. Từ ngày Vương Tuấn Khải mở công ty thì kinh tế cũng dư giả hơn nên anh không cho cậu đi làm thêm nữa. Hiện tại cậu bất đắc dĩ biến thành ăn bám anh. Nghĩ thế khiến Vương Nguyên cảm thấy không thoải mái.
Do dự nhìn anh hồi lâu rồi cuối cùng cũng lên tiếng:"Em muốn đi làm thêm. Dù sao thì ở nhà cũng không có nhiều việc"
Vương Tuấn Khải không mặn không nhạt nói:"Cứ tập trung lo cho việc học là được rồi"
Lời nói của Vương Tuấn Khải không có một từ nào là phản đối nhưng nó chính là biểu đạt việc anh không cho phép cậu đi làm thêm.
Đứng dậy nhìn anh rồi buồn bã nói:"Em biết rồi..."
Nói rồi cất bước lên phòng vì biết một khi anh đã quyết thì cậu có nói gì cũng vô dụng mà thôi. Anh là người khá độc đoán nên không thích người khác làm trái ý mình. Mà Vương Nguyên thì không có gan đó. Có thể khí thế của anh đã áp bức khiến cậu trở nên ngày càng nhu nhược nên chuyện gì Vương Nguyên cũng thuận theo ý anh. Đó đã trở thành một thói quen từ khi nào cậu cũng không biết rõ.
Vương Tuấn Khải lúc này mới rời mắt khỏi laptop. Tầm mắt đặt ở miếng băng dán cá nhân trên tay Vương Nguyên. Ánh mắt sâu thẳm càng thêm mấy phần sắc lạnh.
Không phải anh muốn cấm túc cậu nhưng khoảng thời gian trước vì làm việc quá độ nên Vương Nguyên bị chứng phong thấp. Trời trở lạnh thì cơ và xương khớp sẽ đau nhức, có khi trở nặng thì chân còn bị sưng phù. Nên lúc này anh chỉ muốn cậu tịnh dưỡng thật tốt.
Hơn nữa bây giờ kinh tế đã ổn định thậm chí có phần dư giả. Cuộc sống cơ cực trước đây đã qua thì hà cớ gì cậu phải vất vả đi làm thêm bên ngoài?
Vương Nguyên vì anh mà gián đoạn việc học đó là điều khiến Vương Tuấn Khải luôn cảm thấy ấy nấy. Cho nên hiện tại cậu chỉ cần tập trung vào việc học mà thôi. Mọi việc khác anh có thể thay cậu lo liệu chu toàn.
*25-10-2018*
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top