Chap 43
Vương Tuấn Khải nhìn cậu thiếu niên trước mặt cảm thấy có chút quen mắt.
- Cậu là ai?
- Papa!!
- Papa? Ai là papa của cậu?
- Người vẫn chưa nhớ lại sao? Tại sao pa lại làm việc này chứ?
- Đây là công việc của tôi, không cần cậu quản.
- Người quên con rồi sao?
- Tôi và cậu vốn dĩ không hề quen biết
Thấy lão đại dây dưa với tên nhóc này, tên kia nóng nảy lập tức đá một phát vào bụng cậu
- Im miệng! Mày không có tư cách nói chuyện với lão đại. Mau theo tao, tao sẽ xử mày!
- A Kinh, tôi còn chưa lên tiếng cậu có quyền nói sao?
- Xin lỗi đại ca!
Anh chậm rãi đứng dậy, tiến lại gần cậu. Nhẹ nhàng nâng gương mặt tròn tròn của cậu lên
- Thật không tệ, giữ cậu ta lại làm tình nhân nhỏ bé của tôi cũng được. Muốn không?
Cậu đau lòng nhìn anh, đôi mắt long lanh ẩn nước nhưng miệng lại thốt ra
- Không!
Cậu chỉ muốn quay lại như trước đây, thà như vậy chứ nhất quyết không chịu làm chức vị tình nhân này. Tuấn Khải cười nửa miệng
- Lời tôi nói không ai có thể cãi. Dẫn cậu ta đi!
- Lão đại....
- Không coi tôi là chủ nữa sao?
- Vâng.
Khu mua sắm
- Ây da bảo bối ơi ở đây có nhiều đồ đẹp quá hà, con trai cưng cưng của ba.
Hai tay của nó đã chất đầy đồ nhưng miệng vẫn lẩm bẩm muốn mua tiếp. Không may cho nó, Thiên Tỉ cũng đang tiến vào. Chẳng là, lúc nãy hắn đi bàn công việc với khách hàng, do Tùy Ngọc bất cẩn nên làm đổ cà phê lên áo nên phải đi mua đại cái áo khác để thay thế. Đương sự vẫn không hay biết gì, vẫn tung tăng đi chọn quần áo. Đúng lúc hắn đi ngang qua thấy bóng dáng của nó, lập tức chạy lại
- Chí Hoành, đã lâu không gặp!
Nó vừa quay lại đã thấy bản mặt phóng to của hắn kề bên. Theo phản xạ co giò bỏ chạy.
- Ấy cậu đừng chạy, tôi kiếm cậu lâu rồi!
- Kiếm tôi làm quái gì? Mau về nhà đi, đừng đuổi nữa!
Ngàn vạn lần nó không muốn hắn biết được có sự tồn tại của đưa nhỏ này. Nhất định phải cắt đuôi hắn ta. Nó nhìn thấy một khúc cua trong shop quần áo, liền quẹo qua nhưng xui thay lúc đó có một cậu nhóc nhỏ chạy qua. Nó vì né cậu bé liền bị té xuống sàn.
- Không sao chứ?
- Bụng... bụng tôi... bảo bảo...
- Cái gì? Cậu có bảo bảo?
- Mau đưa tôi đến bệnh viện!
Cả khu đó bị náo loạn một phen.
Bệnh viện
- Mau bác sĩ cấp cứu cho cậu ấy!
- Được, mời anh lui ra ngoài!
Hắn hoảng sợ, thầm nghĩ đứa bé đó có phải con mình hay không. Cầm trên tay điện thoại của Chí Hoành theo quán tính, hắn gọi cho Vương Nguyên. Ba hồi chuông vang lên nhưng không ai trả lời, hết cách đành phải gọi đỡ cho Nhã Nghi vậy
- Alo, Hoành ca!
- Tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ, cô mau tới bệnh viện đi!
- Anh ấy bị gì hả?- Cô gần như là thét lên
- Động... động thai!- Hắn run run khi nói ra hai chữ đó
- Bệnh viện nào?
20' sau
-Sao rồi?
- Không... không biết!
- Tại sao anh ấy lại bị như vậy?
- Lúc nãy, vì muốn tránh em bé nên....
Cô nóng lòng nhìn vào phòng cấp cưu, lấy điện thoại gọi cho Vương Nguyên. Gọi mãi nhưng không ai trả lời, cùng lúc đó bác sĩ bước ra
- Bác sĩ!
- Cậu ấy không sao, chỉ là động thai mạnh nên đau bụng. Người nhà cần phải quan tâm chăm sóc hơn, nhất là cha đứa bé.
- Cám ơn- Nhã Nghi thở phào
- Vậy là không sao- Vũ Phong vuốt lưng Nhã Nghi
- Tôi mà biết thằng nào là cha đứa bé tôi lập tức thiến hắn cho khỏi sanh đẻ gì sất, để sau này không còn đi tạo nghiệt chướng nữa.
Thiên Tỉ đứng kế bên thầm nổi da gà, đứa bé đó nhất định là của hắn chứ không ai khác. Hắn nhất định tìm Chí Hoành hỏi rõ vì sao giấu hắn.
Hang ổ của Vương Tuấn Khải
- Đi bên này!
Một người trong đám đó hướng dẫn cậu đi vào phòng.
- Tôi có thể ở đây một chút rồi về nhà được không?
- Nực cười, lão đại đã nói là muốn giữ cậu làm tình nhân rồi thì không dễ dàng gì thả cậu ra đâu, trừ phi....
- Trừ phi???
- Mạng của cậu giống như cô tình nhân trước, bị lão đại bắn chết
Vương Nguyên kinh hãi ngồi thụp xuống một góc giường. Tên kia cười ha hả khi nhìn thấy gương mặt sợ sệt của cậu.
- Không đâu, pa sẽ không làm như vậy với mình đâu. Tại sao chỉ có hai tháng mọi chuyện lại xảy ra như vầy chứ? Rốt cuộc pa đã gặp những gì?
Mặc dù biết đối tượng là Vương Tuấn Khải nhưng Vương Nguyên vẫn hãi hùng không thôi. Cậu quyết định tìm cách trốn thoát trước sau đó sẽ quay lại tìm papa sau. Nhìn thấy cửa sổ mở toanh, một ý định liền lóe lên trong đầu. Cậu sẽ làm y như trong phim vậy, trèo tường ra. Nhưng khi vừa nhìn xuống thì cậu lập tức bỏ ý định liền
- Má ơi, hàng rào nhọn hoắt lại còn có chó săn nữa.
Nhiêu đó thôi vẫn chưa làm cậu nhụt chí. A, có rồi cửa sổ nhà tắm! Chạy một cái vèo vào nhà tắm cậu mới phát hiện ra
- Vãi, nhà tắm no có cửa sổ
Nằm ình lên giường, nhắm mắt lại tịnh tâm suy nghĩ cách thoát ra. Nếu cậu không về nhà trước trời tối thì mọi người chắc lo lắm. Nhưng trong lúc Vương Nguyên nhà chúng ta đang suy nghĩ bỗng dưng Vương Tuấn Khải bước vào
" Muốn chơi trò quyến rũ tôi sao? Cũng được đó!"
Nhanh chóng hành động, anh nằm đè lên người cậu
- Trò chơi bắt đầu!
---------------END-----------------------------------
Chap sau Hờ nhìu lắm nhá, một chap đầu tiên của phúc lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top