1. Người tàng hình
"Coong...coong...coong" tiếng chuông đồng hồ vọng lại từ đâu đó báo hiệu đã đến mười giờ đêm. Vương Tuấn Khải uể oải vươn vai, chuẩn bị rời khỏi studio, cuối cùng thì cũng kết thúc một ngày làm việc.
"Mã ca, em đi dạo chút nhé. Anh về khách sạn trước đi. Có việc gì em sẽ gọi cho anh." - Vương Tuấn Khải vừa nói vừa sải những bước thật dài ra khỏi cửa studio, chẳng để cho Mã ca chút xíu cơ hội nào để mà lải nhải.
Ở đây cũng không phải trong nước, cậu lại chưa nổi tiếng đến mức phủ sóng toàn cầu. Hoà lẫn vào dòng người hối hả, co mình lại giữa cái lạnh trong đêm, chẳng ai biết cậu là ai, cảm giác này vô cùng thoải mái. Vương Tuấn Khải hít một hơi thật sâu, đi bộ dọc theo đường cái. Mười giờ nơi này vẫn còn tất bận rộn ràng, quả không hổ danh là thành phố sống về đêm.
Đi được một đoạn, chợt Vương Tuấn Khải cảm thấy kỳ quái. Sao những người đi trên đường chẳng kẻ nào có bộ dạng bình thường cả. Không đeo mặt nạ thì cũng trang điểm màu mè, mặc những trang phục kỳ dị. Xen lẫn giữa đám người này, một kẻ đeo khẩu trang, chùm kín mũ hoodie trên đầu như cậu, trông có vẻ cũng không lạc lõng mấy.
Đang nghĩ thầm như vậy, đột nhiên Vương Tuấn Khải cảm thấy một bên vai trầm xuống. Cả người cậu cứng đờ, cố gắng bình tĩnh quay người lại. Một kẻ chẳng biết là nam hay nữ, khuôn mặt trang điểm kỳ dị giống như Haley Quinn, một tay đặt lên vai cậu, một tay chìa ra trước mặt cậu, vừa cười khà khà vừa ngả ngớn nói:
"Trick or treat, babe?"
À thì ra đêm nay là Halloween, rốt cuộc cậu cũng hiểu vì sao trên đường toàn người ăn mặc kỳ lạ như vậy. Trong lòng đột nhiên cảm thấy vui vẻ, Vương Tuấn Khải sờ trong túi áo khoác lấy ra mấy viên kẹo ngậm đưa cho vị Harley Quinn vừa rồi. Kỹ thuật trang điểm của anh ta thật chẳng ra làm sao, nhưng đem gương mặt đó đi hỏi "Trick or treat" cũng đáng sợ ghê đấy.
Tạm biệt nam thanh niên hoá trang thành Harley Quinn, Vương Tuấn Khải cũng gặp vài người xin kẹo nữa. May mà trước khi đi cậu đã bốc cả nắm kẹo ngậm vào trong túi áo.
Cứ thế Vương Tuấn Khải đi dọc theo dãy phố, chẳng biết từ khi nào đã lạc vào một con hẻm nhỏ khá tối, bên ngoài ít người đi lại. Đếm đếm số kẹo còn dư lại trong túi, Vương Tuấn Khải quyết định đi tìm một cửa hàng tiện lợi 24h nào đó mua thêm một ít. Đúng lúc cậu vừa xoay người lại, đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai: "Trick or treat?"
Nghĩ rằng mình lại gặp phải ai đó đi chơi Halloween, Vương Tuấn Khải ngoái đầu lại nhìn nhưng trong con hẻm nhỏ chẳng có ai ngoài cậu. Giọng nói vừa rồi rất khẽ giống như lời thì thầm, nên Vương Tuấn Khải nghĩ cũng có thể là mình nghe nhầm.
Cậu lắc lắc đầu rồi lại tiếp tục dự định ra khỏi con hẻm nhỏ. Cậu vừa bước được một bước, giọng nói lúc nãy lại vang lên, "Trick or treat?", lần này tuy vẫn rất nhỏ nhưng Vương Tuấn Khải chắc chắn rằng mình không nghe nhầm. Người kia chỉ ở ngay sau lưng cậu. Một lần nữa quay đầu lại vẫn chẳng thấy có ai. Vương Tuấn Khải bắt đầu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Chuyện quái gì thế này?
Cậu cố gắng không để ý đến nữa, tiếp tục đi về phía trước hai bước. Thình lình giọng nói nọ lại vang lên. Ngay bên cạnh cậu! Thậm chí Vương Tuấn Khải có thể cảm nhận được cả hơi thở lạnh buốt phả lên vành tai mình. Lông tơ toàn thân cậu dựng đứng cả lên. Sau đó thì ba chân bốn cẳng chạy như bay ra khỏi con hẻm.
Cũng may ra khỏi con hẻm quẹo phải là có một cái cửa hàng tiện lợi ngay ngã tư đường. Vương Tuấn Khải rảo bước nhanh chân hơn về phía đó, ngoài việc mua kẹo cậu còn dự định mua thêm cho mình một cốc cafe nóng để quên đi chuyện vừa rồi. Cậu vừa bị ghẹo ư? Đúng là trên đời chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được.
Trong cửa hàng tiện lợi cũng rất vắng vẻ, chỉ khá hơn con hẻm nhỏ là nó có ánh đèn và một nhân viên thu ngân trầm mặc ít lời. Vương Tuấn Khải mua đồ xong, tính tiền, uống một ngụm cafe nóng mà vẫn chẳng thấy ấm người lên chút nào. Cái không khí bên trong cửa hàng tiện lợi vô cùng lạnh lẽo cô quạnh. Có phải vì hôm nay là đêm halloween?
Ngay khi Vương Tuấn Khải nghĩ như vậy, giọng nói mà lúc nãy cậu tưởng đã chạy thoát khỏi nó lại một lần nữa vang lên "Trick or treat, babe?". Lần này còn kèm theo điệu cười vô cùng đáng sợ.
Vương Tuấn Khải giật mình, đánh rơi cả cốc cafe trên tay. Cậu vội vàng xin lỗi nhân viên thu ngân trước quầy, vừa dọn dẹp đống hộn độn do mình làm đổ vừa hỏi địa chỉ chỗ này. Có trời mới biết cậu rất muốn tông cửa chạy ra khỏi chỗ này. Nhưng dù sao trong này cũng có hai người, không đáng sợ bằng lang thang một mình ngoài đường.
Bình tĩnh gọi báo địa chỉ cho Mã ca xong. Vương Tuấn Khải lại mua thêm một cốc cafe nữa, ngồi xuống một trong những cái bàn trước quầy thu ngân. Cậu biết "thứ đó" vẫn chưa buông tha cho cậu, nó vẫn ở đó luồn những ngón tay vào tóc cậu, hơi thở lành lạnh quẩn quanh bên tóc mai của cậu. Vương Tuấn Khải cảm thấy da đầu tê dại, da gà da vịt nổi khắp toàn thân. Rốt cuộc tại sao cậu lại bị "thứ đó" ám vào người chứ?
Cứ vậy nhẫn nhục chịu đựng hơi thở của "thứ đó" phả lên da mình. Cuối cùng thì sau gần nửa tiếng Mã ca cũng đến. Vương Tuấn Khải gần như chạy chối chết chui vào trong xe ô tô. Mã ca hỏi làm sao vậy nhưng cậu không dám trả lời, cậu không muốn liên luỵ đến người khác.
Từ khi lên xe có vẻ "thứ đó" không đi theo cậu nữa. Vương Tuấn Khải không cảm nhận được nó.
Về đến khách sạn, cậu chợt nhớ ra hôm nay chưa gọi điện thoại cho Vương Nguyên. Nhóc con này ham chơi như vậy, không biết hôm nay còn có thể quậy đến mức độ nào. Nhanh chóng gọi điện cho Vương Nguyên, nhưng gọi mấy lần đối phương vẫn không nghe máy.
Vương Tuấn Khải nghĩ chắc nhóc đó lại mải chơi rồi. Cậu đi tắm dự định một lát nữa gọi lại. Thường xuyên làm việc xa nhau, việc gọi điện thoại đã trở thành thói quen đối với hai người. Kiểu như trước khi đi ngủ mà không nghe thấy giọng người kia thì trong lòng sẽ thấy khó chịu.
Vương Tuấn Khải tắm xong, khoác một chiếc áo choàng tắm ra ngoài, trên người cậu vẫn còn bốc hơi nước. Vừa sấy tóc vừa gọi điện cho Vương Nguyên, sau mấy lần cuối cùng cũng có người nhấc máy. Vương Tuấn Khải vui mừng mà nói: "Alo, Vương Nguyên nhi?"
Thế nhưng đầu kia tuy đã nhấc máy nhưng lại chẳng có ai đáp lại, chỉ có tiếng xè xè như tiếng máy móc gì đó vọng lại. Vương Tuấn Khải cảm thấy hoang mang vô cùng, ngay khi cậu định hỏi thêm gì đó thì điện thoại đột nhiên bị ngắt. Sợ Vương Nguyên xảy ra chuyện gì, Vương Tuấn Khải nhanh chóng tìm số của Cường ca. Nhưng lần này đến lượt điện thoại của cậu đột nhiên tắt phụt, làm cách nào cũng không khởi động được.
Trong lòng vừa gấp vừa sợ, Vương Tuấn Khải hoảng loạn muốn đi tìm Mã ca giúp đỡ. Đột nhiên. Cậu cảm thấy có gì lành lạnh chạm lên môi mình. Giống như một người đang mơn chớn đặt một cái hôn đầy khao khát lên môi cậu. Sau đó là áo choàng tắm từng chút một bị kéo rộng ra, Vương Tuấn Khải có thể cảm nhận được những ngón tay lành lạnh lặng lẽ du tẩu trên cơ thể mình.
Cả người cậu cứng đờ, vẫn là "thứ đó" sao? Cậu có thể cảm nhận được nó, nhưng lại không thể thấy được nó. Cậu nên làm gì bây giờ.
"Hì hì , Vương Tuấn Khải? Anh sợ lắm sao?"- Thình lình một giọng nói vang lên trong phòng.
Vương Tuấn Khải không xác định lắm, bạo gan hỏi lại: "Vương Nguyên?"
"Là em, em đã hỏi anh ba lần câu trick or treat mà anh vẫn không đưa kẹo cho em. Xứng đáng bị ghẹo nha?"
"Em đang ở đâu?"
"Em đang sờ anh đó, ngay trước mặt anh nè" - Giọng Vương Nguyên tinh quái vang lên.
"Em là "thứ đó" ?" - Vương Tuấn Khải không thể tin được mà hỏi.
"Cái gì mà thứ đó, em là người tàng hình. Đột nhiên em lại tàng hình được nha."
Nghe xong câu này đột nhiên Vương Tuấn Khải thấu hiểu hết thảy. Tại sao cậu lại cảm thấy giọng nói trong con hẻm hơi có chút quen thuộc. Tại sao gọi điện cho Vương Nguyên lại có tiếng máy sấy. Tại sao điện thoại mình tự nhiên tắt nguồn. Hoá ra đều là trò quỷ của người tàng hình.
Biết được "thứ đó" là Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải đột nhiên không cảm thấy lo sợ nữa. Cậu mạnh mẽ túm lấy đôi tay đang làm loạn bên hông mình. Dựa theo trí nhớ lần đến miệng đối phương, vội vã cướp đoạt nụ hôn ngọt ngào thuộc về mình.
Trên người Vương Nguyên vẫn luôn mang theo cảm giác thanh lãnh, lành lạnh này, đáng ra cậu lên phát hiện từ sớm mới phải. Lưỡi cuốn lưỡi, Vương Tuấn Khải có thể cảm nhận được hơi thở của người ấy, bờ môi mềm mịn và đầu lưỡi êm mượt như tơ lụa của người ấy. Thế nhưng cậu lại chẳng thể nhìn thấy gì cả. Giờ phút này chắc hẳn Vương Nguyên đang nhìn cậu bằng ánh mắt tràn ngập sương mù, và cái cằm vương sợi chỉ bạc do nụ hôn vồn vã quá mức.
Dừng lại giữa những nụ hôn, Vương Tuấn Khải vừa thở dốc vừa nói: "Vương Nguyên, anh muốn nhìn thấy em"
"Không được." Vương Nguyên ngập ngừng nói. "Em gặp một thầy phù thuỷ, ông ấy nói phải hết đêm nay phép màu mới hết hiệu lực. Em có thể làm người vô hình đến hết đêm nay!"
"Vậy em chết chắc rồi." - Vương Tuấn Khải nghiến răng nói từng chữ rồi ra sức lôi kéo "người tàng hình" về phía giường.
"Vương Tuấn Khải, em còn chưa đủ mười tám tuổi đâu!" - "Người tàng hình" kêu lên oai oái.
Vương Tuấn Khải ngay lập tức ngăn chặn không để người kia phát ra thêm câu gì. Cũng không làm đến bước cuối cùng, ai quan tâm là đủ mười tám tuổi hay không. Kể ra hôn môi với người tàng hình cũng thú vị đấy chứ. Toàn bộ hình ảnh phúc lợi đều phải tự tưởng tượng trong đầu, tự thẩm mà ra hết. Thật là chết tiệt!
----END----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top