Oneshot 19
Warning: 18+
____________________
Năm ấy, hắn 23 tuổi. Trên đường về đến trạm xe bus, hắn loáng thoáng nghe người xung quanh xì xào bàn tán rằng có đứa trẻ nhỏ bị bỏ rơi. Hắn tới gần đám đông vây quanh đứa bé ấy, nó khóc nấc lên đòi mẹ, toàn thân một bộ run rẩy đáng thương.
Người người vây quanh nó hỏi chuyện, giữa một đám đông người xa lạ, nó một câu cũng không mở được miệng, cái đầu lắc lắc liên hồi, ánh mắt tràn đầy bất an không biết dựa dẫm vào đâu làm điểm tựa an toàn.
Hắn nhìn bộ dáng đứa trẻ trước mắt, cảm thương cho đứa bé, cũng trách lòng người thật nhẫn tâm. Vương Tuấn Khải lại gần, lục ra trong túi được một cái kẹo, ngồi trước mặt nó dỗ dành. Đứa nhỏ dần bình tâm, cũng không còn quá hoảng loạn như lúc trước. Dường như nó biết đâu là an toàn để nó có thể dựa dẫm vào, dường như nó vô thức tin tưởng người đàn ông trước mặt mình. Nó cũng không biết tại sao lại như thế.
Vương Tuấn Khải hứa với đứa bé, nhất định sẽ dẫn nó đi tìm cha mẹ. Đứa nhỏ gật đầu, đưa bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay lớn.
Nó nói với hắn địa chỉ nhà, tìm đến nơi bấm chuông cửa, tuyệt nhiên không có một ai. Hỏi người xung quanh mới biết, thì ra cha mẹ đứa bé đã bán nhà từ tuần trước, hiện tại cũng không rõ chuyển đi đâu. Cha mẹ đứa bé đó sống không hạnh phúc nên đã ly dị. Thủ tục bàn giao lại nhà cho chủ mới đã hoàn tất xong từ tuần trước, người mẹ mang theo đứa bé đi, nói rằng sẽ về quê sinh sống, cũng chẳng ai ngờ rằng sẽ bỏ con đầu đường xó chợ.
Đứa nhỏ oà khóc vì biết nó thực sự đã bị bỏ rơi, còn tự trách chính mình rằng bản thân không tốt khiến cha mẹ xa nhau. Nó khóc rất lớn, toàn thân run rẩy, nó luôn miệng nói sẽ ngoan ngoãn, nó cần cha mẹ ở bên nó.
Vương Tuấn Khải ôm đứa nhỏ lên, áp vào lòng mình, để nó khóc thoải mái, số phận đứa nhỏ này, quả thực thật đáng thương.
Vương Tuấn Khải tạm biệt mấy người kia, cũng không biết nên giải quyết với đứa nhỏ này thế nào, chỉ nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, để nó khóc. Đứa nhỏ khóc dường như cạn nước mắt, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trong vòng tay một người đàn ông xa lạ mà nó vô thức tin tưởng.
Hắn cũng đắn đo suy nghĩ, nếu mang đứa nhỏ này ra nơi cứu trợ, đăng tin tìm người nhà liệu có ổn. Hắn lại lắc đầu, mẹ nó đã cố tình bỏ nó lại đây, nhà cũng đã chuyển, hẳn là đăng tin lên tìm cũng vô ích. Để đứa nhỏ ở đó, tới khi nó tỉnh lại ở một nơi xa lạ, không quen biết một ai, hẳn là nó lại hoảng sợ. Nó cũng sẽ nghĩ rằng hắn đã nói dối nó, nói rằng tìm cha mẹ giúp nó mà cũng bỏ đi.
Vương Tuấn Khải quyết định mang đứa nhỏ này về nhà. Hắn cũng sẽ đăng tin tìm cha mẹ đứa nhỏ, nếu quả thực cha mẹ nó không tìm tới, hắn cả đời này sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Đứa nhỏ tỉnh lại, không còn khóc nữa, nhưng đôi lúc vẫn thấy nó run rẩy. Vương Tuấn Khải nấu cháo cho nó ăn, dùng tay xoa xoa đầu nó. Hắn nói chuyện cho nó nghe thật nhiều, để nó không cảm thấy sợ hãi cô đơn.
Đứa nhỏ hai mắt to tròn, hai má nộn nộn vô cùng khả ái. Quả thực còn nhỏ nhưng đã rất đẹp, làn da lại trắng mịn như sữa. Nếu nhìn qua hẳn là sẽ nghĩ rằng nó được cha mẹ rất yêu thương chiều chuộng.
Vương Tuấn Khải hỏi tên, nó nói tên của nó là Vương Nguyên. Hắn chợt mỉm cười, nhận ra đứa nhỏ này lại cùng họ với mình.
Vương Tuấn Khải nói rằng từ nay hắn chính là người nhà của nó, Vương Nguyên vô thức mở miệng, gọi hai chữ " Baba ".
Kể từ ngày hôm ấy, Vương Tuấn Khải chăm chút, quan tâm, yêu thương bảo bọc nó. Nó thích gì đều chiều chuộng mua cho. Hắn nghĩ rằng Vương Nguyên đã rất thiệt thòi, nên những gì nó muốn, hắn đều vui vẻ đáp ứng.
Đứa nhỏ này vẫn như bao đứa trẻ khác, được hắn cho đi học, được hắn bảo bọc yêu thương mà từ từ trưởng thành.
Vương Nguyên dần trưởng thành, hiện nay đã 16 tuổi. Đã từ rất lâu nó không còn nhắc về cha mẹ ruột. Người mà duy nhất hiện tại chiếm vị trí trong lòng nó là người đã bảo hộ nó suốt bao năm nay, người đàn ông mang tên Vương Tuấn Khải kia.
Vương Nguyên càng trưởng thành càng trở nên hoàn mỹ, gương mặt thanh tú hơn, cũng đã cao lớn hơn rất nhiều.
Dạo gần đây, nó thường mơ một giấc mơ lạ kỳ, nó thấy baba ôm nó, hôn nó, không phải là bobo như lúc nhỏ nó cùng baba thường làm, mà nụ hôn này, thực sự khác lạ.
Nó cũng không cảm thấy đáng sợ, thậm chí nó còn muốn nhiều hơn, nó cũng không muốn tỉnh giấc. Đối với nó, đây là mộng đẹp.
Mỗi buổi tối đi ngủ, nó vẫn có thói quen ngắm nhìn từng ngũ quan của baba, mặc dù nó đã lớn, nhưng vẫn muốn cùng baba ngủ chung.
Baba nó thực sự rất đẹp, gương mặt anh tuấn, ánh mắt đào hoa, lông mày đậm, thực sự là hoàn mỹ. Lúc baba nhận nuôi nó tuổi còn rất trẻ, vậy mà so với bây giờ vẫn như vậy, nét đẹp vẫn không hề thay đổi, chỉ là ngày một chững chạc hơn, mọi thứ trầm ổn hơn.
Nó không hiểu, mấy giấc mơ nó hay gặp là gì vậy, tại sao người xuất hiện trong giấc mơ đó luôn là baba. Nó cũng quan sát baba nhiều hơn, mỗi lần tim đều đập thình thịch. Thế này là cảm giác gì vậy...
Dạo gần đây, nó cũng không dám tiếp xúc với baba quá thân mật nữa, mỗi lần như vậy nó đều không điều chỉnh được cảm xúc của mình, nó cũng không dám nói, sợ baba ghê tởm nó, sợ rằng sẽ nghĩ nó là con người xấu xa.
Một ngày kia, baba đi làm trở về, nó nhận thấy dường như baba không vui. Baba không ăn cơm cùng nó, mà một mạch đi đến tủ rượu, lấy ra một chai, khui nắp uống.
Từng chút, từng chút rượu cay nồng được rót vào cuống họng, Vương Nguyên một bên chăm chú nhìn hắn, cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ là thấy bộ dáng kia, nó thực sự rất đau lòng.
Nó chậm rãi ngồi xuống cạnh baba, dùng tay giật lấy ly rượu hắn vừa kề lên môi, một mạch uống hết.
Vương Nguyên trước nay chưa từng uống rượu, nó sợ baba không vui, lần này là lần đầu tiên, rượu mạnh như vậy, hơn nữa còn uống trước mặt baba nó. Liệu nó có bị baba la mắng không nhỉ?
Rượu rất khó uống, nó uống xong không lâu sau liền cảm thấy không ổn. Cả người trở nên choáng váng. Môi mấp máy gọi " Baba "
Vương Tuấn Khải trân trân nhìn nó, lần đầu thử qua rượu, cứ vậy mà một chén liền say rồi.
- Baba, người sao vậy? Không vui sao? Nguyên Nhi uống cùng baba.
Vương Nguyên bắt đầu ngốc lăng, chính mình cũng không ý thức được nữa, cười hề hề ngây ngô cùng hắn nói chuyện.
- Baba, người thương Nguyên Nhi không?... Baba, rượu ngon,... Cùng uống...
Vương Nguyên nhẹ nhàng tiến tới, vòng tay ôm lấy cổ nam nhân trước mặt, trúc trắc hôi môi. Cảm giác thật lạ, như là giấc mơ cậu thường gặp, hay là đây đúng là một giấc mơ?
Vương Tuấn Khải nhìn con trai vừa ngây ngốc tiến tới hôn mình, toàn thân một cỗ nóng rực truyền đến, rất nhanh hắn chuyển thành thế chủ động, kéo nó vào lòng, nụ hôn ngày một sâu hơn.
Vương Nguyên cơ thể mềm nhũn vô lực, đôi môi bị chính baba mình gặm cắn đến hồng nhuận, gương mặt ửng đỏ do men rượu, cổ họng khẽ bật ra tiếng rên rỉ mê người.
Hai tay nó trúc trắc cởi bỏ từng cúc áo của baba, Vương Tuấn Khải một chút cũng không phản kháng, hơn nữa còn rất thuận theo từng động tác của con trai mình.
- Baba...
Vương Tuấn Khải coi đây là tiếng gọi kích thích hắn, bàn tay to lớn nhẹ nhàng chạm đến, từng chút cởi bỏ quần áo trên cơ thể Vương Nguyên.
Nhẹ nhàng đặt Bảo Bối nhỏ xuống sofa, hắn giúp nó nới rộng, tốt hơn hết là nên làm kĩ lưỡng, hắn sợ nó sẽ bị thương.
Vương Nguyên trước mắt phủ một tầng hơi nước, miệng mấp máy thở dốc, từng đợt khoái cảm lạ lẫm truyền đến khiến nó run rẩy. Có phải baba cũng thích nó không...?
Vương Tuấn Khải khi cảm thấy nới rộng đã đủ, lại tiếp tục tiến đến hôn nó, từng dấu hôn xanh tím in rõ trên làn da trắng sứ.
Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng lật người nó lại, mạnh mẽ đưa thắt lưng tới. Vương Nguyên vì đau mà nhíu mày, nước mắt sinh lý thi nhau chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt. Hắn vỗ về giúp nó bớt đau, ngón tay chạm nhẹ lên giúp nó lau nước mắt.
- Baba...
Khi cảm thấy mọi thứ đã ổn, Vương Tuấn Khải nhịp nhàng đông thắt lưng, Vương Nguyên cổ họng phát ra từng tiếng rên rỉ.
- Baba... Ư...ưm~~~ Đừng...
- Ngoan, Bảo Bối...
Vương Nguyên cào loạn lên bả vai người đàn ông trước mắt, thuận theo từng động tác mà run rẩy kịch liệt.
- Baba..., Nguyên Nhi... thương baba...
- Ngoan..., ta cũng thương con. Tiểu Bảo Bối.
Vương Nguyên lúc này khóc nhiều hơn, từng câu từng chữ đều rất đau khổ mà nói ra.
- Baba... không hiểu. Con không phải... là muốn chữ " thương " đó, Người nhất định không hiểu... Hức...
-....
- Mỗi đêm, trong giấc mộng của con, người xuất hiện luôn là ba, lần đầu tiên con mộng xuân... cũng là baba... Người nhất định không hiểu...
Vương Tuấn Khải hai mắt mở lớn, cũng không nghĩ rằng đứa nhỏ này lại có can đảm trước mắt hắn thổ lộ.
- Con cảm thấy may mắn... khi năm ấy gặp được baba, người đã nhận nuôi con..., nhưng con cũng hận bản thân mình... có ý nghĩ xấu xa đó. Baba hẳn là ghê sợ Nguyên Nhi lắm...
Vương Tuấn Khải lắc đầu, gắt gao ôm lấy nó mà vỗ về, cúi xuống hôn hôn nó.
- Nguyên Nhi ngốc..., Baba cũng hận bản thân mình, mỗi ngày nhìn con lớn lên lại có ý nghĩ xấu xa, nhưng cũng không dám làm điều gì tổn hại tới con.
- Hức... Hức...
- Ta nghĩ con không giống ta, lớn lên sẽ tìm một cô gái thật xinh đẹp để hẹn hò, kết hôn. Thì ra là như vậy... ta cũng thương con, luôn nghĩ đến con. Có trời mới biết mỗi lần nghĩ tới con là ta lại phát điên, muốn con nằm dưới thân ta rên rỉ.
- Baba, Nguyên Nhi thương ba, tất cả... đều cho ba.
Vương Tuấn Khải có nằm mơ cũng không dám nghĩ, một ngày có thể hiểu được tâm tư của con trai mình. Chính hắn cũng không dám bước qua ranh giới gọi là cha - con tốt đẹp ấy, chỉ sợ rằng sẽ làm tổn hại đến đứa nhỏ.
Hôm nay cũng là nhờ ly rượu ấy mới có thể bày tỏ rõ ràng tâm tư, Vương Nguyên cũng không thấy hối hận... cả đời này cũng sẽ như vậy.
Nó sẽ cùng Baba sống một đời hạnh phúc, phải không...?
____________________
michannn Fail quá fail rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top