[Khải-Nguyên] Đoản H (R17)
Hè là thời gian thích hợp để nghỉ ngơi, ấy cơ mà ba cậu lại bận rộn túi bụi, hết chạy đông lại sang tây để diễn, họp mặt fan, đi đi lại lại, bay đi bay về liên hồi, cả thời gian ăn, ngủ cũng không đủ. Vương Nguyên thực muốn có cả một ngày để tự do bay lượn nên hôm nay chủ nhật được nghỉ, cậu liền hẹn ngay đám bạn cùng lớp đi chơi. Thời tiết gần cuối tháng 9 mát mẻ, dễ chịu. Trời xanh, mây trắng cùng với chút nắng nhàn nhạt, thi thoảng có vài cơn gió lướt nhanh qua...
Nguyên Nguyên chạy nhảy cùng bạn, hết đi ăn kem rồi xem phim, xong lại đi ăn gà rán, tới chiều thì vào công viên chơi đến tận tối. Trên đường về, cậu lấy điện thoại trong túi ra định gọi về bảo mẹ đừng chờ, sẽ về khuya, bật điện thoại lên thì màn hình đúng một màu đen thui, chợt nhớ ra lúc sâng nhỡ tắt nguồn điện thoại vì không muốn bị làm phiền trong lúc đi chơi a~
Mở nguồn: 20 cuộc gọi nhỡ, 10 tin nhắn...Tất cả đều là từ Vương Tuấn Khải, nội dung tin nhắn là hàng đống "tại sao":
"Tiểu Nguyên có ở nhà không? Sang nhà anh chút."
"Tiểu Nguyên, có nghe gì không? Sao không trả lời anh?"
"Nguyên Nguyên, tại sao không bắt máy?"
"Ash! Sao cứ im lặng thế? Em là có chuyện gì sao?"
"Nè! Biết hôm nay ngày gì không? Trả lời anh đi a~!",....vân vân và mây mây. Đọc xong đống tin nhắn, cậu choáng hết cả mắt, quay sang khó hiểu nhìn Tiểu Kiệt:
-"Kiệt Kiệt a~ Hôm nay là ngày mấy? Là ngày gì?" Nguyên hỏi.
-"Ờm...21-09,,,Chủ Nhật...Có phải ngày gì đặc biệt đâu?!?"
-"21...THÔI CHẾT!!! Các cậu về trước đi nhé! Tớ có việc phải đi." Nói xong, Nguyên Nguyên vội vã chạy đi, bỏ lại cả đám nheo mắt nhìn theo *Eh...Ai gọi hồn cậu ấy vậy??*
Vương Nguyên hối hả chạy đến tiệm bánh mua một ổ bánh sinh nhật *Chết tiệt! Hôm nay sinh nhật Khải, TMD thế méo nào lại quên mất >...< Chắc anh ấy giận lắm hic *Mếu máo* Cũng tại cái tật ham chơi TT^TT* Nhận được bánh, vừa mở cửa tiệm, chưa kịp bước ra thì "ào" mưa đổ xuống bất chợt, lại không đem theo ô...Agrrr...Thực muốn khóc quá đi chứ!?! Nguyên đành liều mình, lao vút ra ngoài, chạy đi không ngừng nghỉ dưới cơn mưa nặng hạt, mưa không ngừng trút nước, lạnh thấu da thịt. Cố cắn răng chịu đựng, cuối cùng cũng đến được nhà Tuấn Khải. Vương Nguyên thở hồng hộc, với tay bấm chuông. Một lúc sau, cửa mở, nhìn thấy Nguyên trong bộ dạng ứơt sũng như chuột lột, Khải cau mày, không nói không rằng mà mạnh bạo kéo tay cậu thẳng một mạch lên phòng mình. Đẩy cậu ngồi xuống ghế sofa, Tuấn Khải mở tủ quần áo, lấy một cái khăn lông to, bao trùm lên cả thân thể nhỏ bé của Tiểu Nguyên. Song lại tự tay mình lau khô cho cậu, Khải cầm khăn, vò vò đầu tóc ứơt nhẹp đến rối mù, bắt đầu cằn nhằn:
-"Ngốc!! Em có điên không khi trời mưa tầm tã như này lại dầm mưa chạy đến đây, để làm gì? Muốn cảm? Muốn phải uống thuốc?" Khải Khải nhăn mặt, giọng điệu trách mắng nhưng chứa đầy sự quan tâm lo lắng. Vương Nguyên chỉ biết câm nín, mím chặt môi, tay vẫn nắm lấy cái bánh không buông, mắt đỏ hoe ưon ứơt rồi chợt òa khóc làm Tuấn Khải một phen hú vía tưởng mình mắng quá lố nên mới khóc to như thế...
-"Oaww...Oaww...Em xin lỗi hức....Hôm nay sinh nhật anh nhưng lại quên mất...Hu...Ham chơi chả để ý ngày tháng gì hết, đến khi nhớ ra thì cũng đã muộn như bây giờ, liền chạy đi mua bánh tặng anh...Hức em thực đáng trách mà...hic...oaw..." Nguyên Nguyên nức nở, nước mắt giàn dụa.
-"Ây~ Đừng...đừng khóc mà! Không sao đâu, anh không trách em...Đừng khóc nữa!" Tuấn Khải lúng túng vỗ về, nước mắt của cậu là nhược điểm của anh, rất sợ phải nhìn thấy cậu khóc.
-"Hic..Thật không? Không giận chứ?" Vội đưa tay quẹt đi nước mắt vương trên mặt, mắt long lanh nhìn anh. Nhìn cậu, khuôn mặt tèm nhem như mèo con khiến anh phải phì cười, khiến người khác cảm thấy phải yêu thương nhiều hơn.
-"Ừ! Sẽ không giận. Vì vậy em đừng khóc nữa!...Cái này...là cho anh đúng không?" Khải mỉm cười ôn nhu, chỉ tay vào hộp bánh kem. Nguyên Nguyên gật đầu rồi nhanh tay đưa nó cho Khải. Anh cầm lấy, mở ra, bánh kem...giờ thì thành kem tươi trộn bông lan rồi..Cái bánh nó vụn nát, kem bánh gì trộn lẫn hết cả vào nhau. Tiểu Nguyên lại mếu mặt, hai mắt rưng rưng màng nước mỏng, hiểu được ý cậu, Khải liền quẳng cái bánh sang một bên rồi cười xuề xòa, trước khi cậu lại khóc.
-"Hề...Không sao...chắc do em chạy nhanh nên nó thế! Anh cũng không cần quà bánh gì đâu, đừng khóc a~!"
-"Nhưng...hic...sinh nhật phải có quà chứ a~?!?!"
-"Không...anh không cần quà! Chỉ cần...em là đủ!" Khải nhếch môi cười, chiếc răng khểnh ranh ma càng làm cho nụ cười trở nên gian tà, quỷ dị :v
-"Anh...." Mặt Nguyên biến sắc.
-".......Haha...Em mau đi thay đồ kẻo lạnh!" Khải cười lớn, đưa Vương Nguyên chiếc áo sơ mi trắng, quần ngắn và...cả "vật rất cần thiết" để cậu có thế thay. Năm phút sau, Vương Nguyên bước ra, chiếc áo sơ mi của Khải quá dài nên che mất đi hết phần quần, nhìn cứ như là không mặt ý! Cúc áo thì cài nhầm trên thành dưới nên nhiều thứ nó cứ ẩn hiện thực làm cho người ta...nổi ham muốn nha~! Tuấn Khải tiến sát lại gần, đưa tay gỡ cúc áo của Nguyên: "Em thực ngốc! Cúc áo cài linh tinh vầy?..." Cởi tới đâu, làn da trắng mịn của Tiểu Nguyên lộ dần ra tới đó, kích thích thị giác "người nhìn". Nguyên Nguyên mặt đỏ gay *Er....A~ Thấy hết rồi >////<* Ngượng ngùng tránh né định tự mình cài lại nhưng Khải Khải một tay khóa chặt hai tay cậu, ngón trỏ nâng cằm Nguyên lên, giọng nói trầm thấp mê hoặc: "Aigoo...Cài cúc áo cũng khó như vậy...Chi bằng cởi ra luôn thì tốt hơn nhỉ? Hắc hắc..." Khải cười gian xảo. Vương Nguyên như bị dọa sợ mà không dám cử động, toàn thân cứng nhắc. Khải Khải áp sát môi bất chợt, mạnh mẽ hôn xuống, Nguyên choáng ngợp hé môi ú ớ, thừa cơ hội, đầu lưỡi anh liều lĩnh trực tiếp xông vào, càn quét khoang miệng, ôm chặt lấy Vương Nguyên, thân thể dán vào nhau. Tiểu Nguyên mặt phiếm hồng, cảm giác rất...buồn ngủ đi?!? Tuấn Khải xoay người, đè cậu xuống giường, miệng ghé sát vào tai cậu, thì thầm: "Đem em...tặng cho anh đi!" cười khảy rồi lại đưa lười, liếm láp vành tai đỏ ửng của Nguyên, men theo quai hàm hôn xuống cổ, mút chiếc cổ trắng ngần để lại trên nó một dấu hôn cuồng nhiệt.
Khải cởi phăng chiếc áo vướng víu, vứt xuống giường. Tiểu Nguyên ngượng đến chín mặt, đỏ bừng như lửa đốt, cậu vẫn không chuút biểu hiện nào gọi là chống cự. Cậu chính là đang không biết phải làm gì...Bối rối, tây nắm chặt xoay mặt sang bên tránh cái ánh nhìn "kì hoặc" của Khải.
-"Anh...có thể không?" Tuấn Khải mỉm cười, dịu dàng vuốt dọc gò má hồng hồng của cậu.
-"..........................................Ừm............" Vương Nguyên khẽ gật đầu, lòng không khỏi hoang mang. Âu cũng là mình không ngoan a~ Cả ngày quan trọng như vầy cũng không nhớ...Thôi thì...liều mình hiến thên thôi vậy TT^TT Được đồng ý, Khải như mở cờ trong bụng, cho dù cậu có phản đối đi chăng nữa thì đến nước này hẳn là dừng lại không thể kịp...:v Anh ôm bả vai của Nguyên, ấn môi lên bờ vai thon thả ấy, vùi mặt vào bờ xương quai xanh quyến rũ, liếm dọc xuống điểm nổi trên ngực, há miệng ngậm lấy nó, tay kích thích tiểu đào còn lại bên kia.
-"Ngô......" Phát ra giọng mũi, hô hấp của cậu trở nên khó khăn hơn, ngực phập phồng theo hơi thở gấp gáp, hai điểm hồng trên ngực sớm đã trở nên cứng rắn. HÔn một đường xuống phía dưới, hàm răng gặm cắn bụng thon phẳng, đầu lưỡi quét xung quanh kích thích lỗ rốn khiến cả thân người Tiểu Nguuyên cong lên. Ngón tay linh hoạt của Khải nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần ngắn lẫn lá chắn cuối cùng bên trong Nguyên. Thuận tay vứt bỏ luôn cả mớ y phục trên người mình. Đến bộ vị trung tâm, Tuấn Khải không ngần ngại ngậm vào.
-"Ưm......." Vương Nguyên ý thức mơ hồ, phản ứng cơ thể liền càng thêm thành thật, hạ thân liền cứng rắn giơ cao khi vừa bị liếm mấy cái, hai tay vô thức giữ chặt lấy bờ vai của anh, cổ họng phát ra những âm thanh mơ hồ, mắt nhắm hờ biểu đạt cảm thụ.
-"Có thoải mái không?" Khải Khải ngẩng đầu hỏi, dùng tay chạm vào cái vật cứng rắn đang run rẩy.
-"A...C...có...rất thoải mái a~" Tiểu Nguyên khó khắn phun ra từng chữ một vì ngón tay khéo léo của Khải cứ đùa bỡn phân thân cậu, nhịp tim dần rối loạn. Khải hứng thú, ngón tay nhẹ nhàng chạm gốc một chút sau đó lại chơi đùa trên đỉnh đầu khiến toàn thân Vương Nguyên run rẩy.
-"Ư...a...." Theo động tác của ngón tay anh mà tràn ra tiếng rên rỉ mị hoặc. Khải Khải khẽ cười, cắn cắn lên vành tai Nguyên, tay một lúc một nhanh hơn.
-"A...." Thanh âm kì quái đến cả bản thân Nguyên cũng không dám nhận đó là của mình, mặt nóng như muốn tan chảy, toàn thân co giật mà phóng tiết ra bên ngoài. Sau cơn khoái cảm vừa rồi, cơ thể nhũn ra, thả lỏng hết mức, mặc cho người "hành xử". Tiểu Khải dừng lại trong chốc lát, thấy Nguyên Nguyên không chút khí lực nằm trên giường, nghĩ thầm. Hắc hắc...chắc hẳn là lần đầu tiên của em nhỉ? Hạnh phúc chết mất...
Tuấn Khải vuốt ve làn da trắng mịn của cậu, nhẹ nhàng tách hai chân cậu ra, ngón tay lần mò theo bắp đùi hướng về nơi bí ẩn nhất mà dò xét. Cảm giác phía dưới thực cứng ngắc, có lẽ là vì lần đầu nên thế, động tác dịu dàng hơn một chút. Một tay vuốt ve sau lưng, tay còn lại dùng chất lỏng vừa rồi xoa xung quanh hậu huyệt, ngón trỏ không chút do dự mà tiến vào thăm dò.
-"...Hơ...hưmmm....." Tiếng kêu khó nhọc càng thêm kích thích tính lang sói của Tiểu Khải, anh tiếp tục đem ngón tay hướng sâu vào. Ya~ Cái mông của mình...Nguyên Nguyên thầm than khóc, cái vật thể thon dài cứ ngọ nguậy bên trong cơ thể thực không chút nào dễ chịu. Khuấy khuấy một lúc, hậu huyệt giãn dần ra, Khải liền tăng thêm một ngón, Nguyên khẽ nhìu mày, cúc động nóng hẹp lại đuợc dịp mở rộng hơn nữa. Đến khi vừa ý, mồ hôi trên trán túa ra, không kiềm chế được nữa, Tuấn Khải gác hai chân Nguyên lên hong mình, Tiểu Nguyên cũng ngoan ngoãn, chân bám chặt vào người anh, thắt lưng có chút căng thẳng, nghiến răng chờ đợi. Hã bộ cứng rắn đã phồng to đến độ nhức nhối, cẩn thận đặt vào trước cửa động, từ từ tiến vào...
Vừa vào được một chút, Vương Nguyên mặt nhăn mày nhó, cảm giác vật to cứng đâm vào cơ thể đau như muốn xé toạt vách tiểu động, chịu không được mà hết lên.
-"A...Khải Khải đau em...Buông em ra đi...đau a...a...." Nước mắt tràn theo khóe mi, hai tay bấu chặt drap giường, phía dưới tự động siết chặt, co rút vì đau.
-"Tiểu Nguyên, thả lỏng, sẽ không đau nữa..." Khải hôn lên những giọt nước mắt, vuốt ve tạo cảm giác ở nơi khác để phân tán sự tập trung của Nguyên nơi hậu huyệt. Vương Nguyên nhăn nhó một lúc, phía dứơi cũng dần nở rộng hơn mà tiếp nhận anh. Cảm thấy phân thân được nới lỏng, Tiểu Khải nhẹ nhàng tiến vào sâu hơn nữa, động tác ra vào chậm từng chút một. Cặp mày giãn ra, Vương Nguyên thả lỏng thân người hơn, cảm giác đau khi nãy cũng từ từ tan biến, thay vào đó là một khoái cảm lạ lùng.
-"Ưm......." Cổ họng phát ra âm thanh ma mị. Tuấn Khải ngày một chuyển động nhanh hơn, tay ôm chặt lấy eo Nguyên Nguyên ra vào với tốc độ tăng dần. Tiếng kẽo kẹt của chiếc giường cùng với tiếng nhóp nhép của chất lỏng khi nãy quanh huyệt nhỏ, phân thân Tiểu Khải ma sát với thành vách cúc động, mỗi lần rút ra là một lần thêm sâu vào, hạ bộ cứng rắn cơ hồ chạm tới thành ruột.
-"Hư...ưm...a...." Thanh âm càng lớn dần. Khi gần đạt đến đỉnh điểm, Khải Khải động tác nhanh, cổ họng gầm gừ, dùng hết sức lực ra vào không ngừng nghỉ. Tiếng rên rỉ gợi tình phát ra dứt đoạn, hô hấp loạn nhịp tựa hồ không theo kịp được Khải. Vương Nguyên tay nắm chặt drap giường ướt đẫm mồ hôi vò đến nhăm nhúm. Cảm giác được bao bọc bên trong cơ thể nóng ấm của Nguyên khiến Khải khó thể kiềm chế mà nhanh chóng phát tiết. Dòng chất lỏng nóng hổi bên trong làm Ngưyên Nguyên run rẩy kịch liệt, co quắp người tiếp nhận, khoái cảm mãnh liệt truyền từ tiểu động chạy dọc sống lưng đâm lên tận đại não. Kiệt sức, Tiểu Khải gục nhẹ một lát trên thân người Nguyên rồi mang cậu vào phòng tắm vệ sinh giúp.
Sau trận mây mưa vừa rồi, mặt Tiểu Nguyên lại đỏ bừng, nằm gọn trong vòng tay anh, chất lỏng nhơ nhớp nơi hậu huyệt men theo đùi mà vương vãi xuống sàn nhà từ trên giường đến phòng tắm. Khải mở nước, đặt Nguyên vào bồn, cẩn thận lau khắp người, cọ sát từ trong ra ngoài, tiểu động cũng được vệ sinh sạch sẽ. Xong xuôi, anh lấy chiếc khăn lớn, lau khô người cậu, tự vệ sinh cho mình rồi cuộn Nguyên Nguyên vào trong khăn mang lên giường, vật nhỏ được ôm gọn dễ chịu, đầu cạ cạ vào ngực anh, an tĩnh thiếp đi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top