Chap 35: Hứa hẹn

Về tới nhà, Vương Tuấn Khải một mạch bế cậu đi thẳng lên phòng ngủ vì Vương Nguyên đã mệt mỏi mà ngủ say mất rồi.

Hơn nữa sau chuyến công tác vừa rồi thì anh cũng đã tốn không ít công sức. Hiện tại cơ thể cũng có chút uể oải cho nên tốt nhất vẫn là ôm lấy cậu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trời còn chưa sáng thì Vương Nguyên đã mơ màng thức dậy. Thấy bên cạnh trống không thì hụt hẫng ngồi dậy.

Mệt mỏi rời giường rồi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân cùng tắm rửa.

Kiểm tra điện thoại không thấy Tạ Na liên lạc nhắc nhở lịch trình thì tự động hiểu Vương Tuấn Khải đã thu xếp ổn thỏa.

Vương Tuấn Khải họp trực tuyến với đối tác bên Mỹ xong thì liếc nhìn đồng hồ. Thầm nghĩ giờ này chắc Vương Nguyên vẫn còn say ngủ. Nào ngờ khi anh bước vào phòng thì thấy cậu đang ngồi thẩn thờ trên giường.

Nhẹ nhàng bước tới gần nhưng Vương Nguyên dường như vẫn không hay không biết.

Lo lắng ngồi xuống nắm lấy bàn tay cậu:"Bảo bối...em sao vậy? Sao lại không ngủ?"

Vương Nguyên ngưng thất thần, đưa mắt hìn anh rồi lắc đầu, ngoan ngoãn để anh ôm vào lòng, bàn tay nhỏ bé cũng theo thói quen ôm lấy thắt lưng anh.

Vương Tuấn Khải kéo chăn bao bọc lấy thân thể cả hai:"Em lạnh không?"

Đáp lại anh vẫn là một cái lắc đầu của cậu.

Anh thở dài hôn trán cậu:"Sao em lại không nói gì?"

Vương Nguyên thay đổi tư thế, cậu muốn nằm xuống nên anh cũng thuận theo. Để cậu gối đầu lên cánh tay anh hồi lâu nhưng cậu vẫn không nói chuyện.

Vương Tuấn Khải lại thở dài. Nâng cầm cậu lên:"Không vui thì nói ra đi. Anh thật không quen thấy em im lặng như vậy?"

Vương Nguyên lại lắc đầu nhưng lần này không im lặng nữa. Nhàn nhạt nói:"Không có gì"

Vương Tuấn Khải hôn lên đỉnh đầu cậu. Nhẹ giọng:"Nếu không có gì thì mau mau vui vẻ lên cho anh xem. Bảo bối ngày thường vẫn hay luyên thuyên, nói nói cười cười của anh đâu rồi?"

Vương Nguyên trầm mặt rồi lại im lặng không lên tiếng.

Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cậu:"Nói cho anh nghe em đang nghĩ gì vậy Bảo bối?"

Cậu ngước nhìn anh rồi buông ra hai từ:"Em sợ..."

Anh có thể nhìn thấy rõ sự mông lung cùng hoang mang trong ánh mắt cậu. Nhẹ nhàng hôn lên trán cậu:"Nói cho anh nghe em sợ cái gì?"

Hốc mắt Vương Nguyên bắt đầu đỏ lên. Tròng mắt cũng trở nên long lanh ngập nước:"Em sợ...mất anh"

Thấy cậu ủy khuất cùng yếu lòng như thế thì anh muốn trách cũng không trách được. Mỉm cười nhìn cậu:"Em đúng là tiểu yêu tinh ngốc nghếch"

Vương Nguyên hiện tại không chỉ là bảo bối tâm can mà còn là tiểu thiên hạ của anh. Đối với anh mà nói thì tình cảm này đã không thể gói gọn bằng một chữ "yêu" hay "rất yêu" nữa rồi. Mà phải là gọi là "cần, rất cần". Anh cần cậu vì nếu không có cậu thì anh không thể chịu được.

Vương Tuấn Khải không dám nói cậu là nguồn sống của anh. Nhưng anh có thể nói Vương Nguyên chính là một phần không thể tách rời với anh. Cậu chính là nhịp tim và cũng là hơi thở của anh.

Vương Nguyên mệt mỏi nói:"Sau sự việc xảy ra vào hôm qua thì em thật sự rất sợ...rất sợ. Em sợ mất anh. Em không muốn mất anh. Em không muốn..."

Nói rồi vùi mặt vào ngực anh. Nước mắt cứ theo những xúc cảm chân thật mà không ngừng trào ra.

Vương Tuấn Khải đau lòng. Vỗ nhẹ vào lưng cậu trấn an:"Bảo bối ngoan...đừng khóc..."

Nhưng Vương Nguyên cứ khóc đến nức nở. Vai cũng rung lên từng đợt. Nước mắt rơi ướt áo anh một mảng lớn.

Anh ôm chặt cậu:"Anh đã nói anh chỉ xem Vương Lâm là em trai mà đối xử. Những tình cảm trước đây là do anh ngộ nhận. Người anh yêu là em. Là Vương Nguyên. Em nghe anh nói gì không?"

Cậu nghẹn ngào nói:"Nhưng em sợ lắm...Sợ một ngày nào đó anh nhận ra anh cũng không yêu em. Anh sẽ chán ghét em rồi vứt bỏ em. Em rất sợ... rất sợ..."

Vương Nguyên càng nức nở càng bộc bạch tâm tư thì Vương Tuấn Khải càng muốn thương yêu cậu nhiều hơn. Bên cạnh đó thì anh cũng có chút kinh hỷ trong lòng. Cậu nói như thế chứng tỏ anh ở trong lòng cậu có một vị trí rất quan trọng.

Ôm siết chặt cậu hơn:"Em đừng uất ức nữa. Anh hứa với em. Anh chỉ yêu một mình em. Bây giờ và cả về sau cũng chỉ một mình em. Em phải tin anh chứ"

Vương Nguyên đưa tay lau nước mắt. Hít hít cái mũi đỏ ửng nhìn anh:"Em tin anh mà"

Nói thì nói thế nhưng bất an trong Vương Nguyên cũng vẫn còn. Cậu có tự tin đến mấy thì nỗi sợ mất anh vẫn cứ đeo bám tận sâu trong tim mình.

Nhìn thấy bộ dáng yếu mềm của cậu khiến anh không khỏi muốn yêu thương cùng cưng chiều cậu nhiều hơn.

Nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn:"Dạo này anh thật sự quá bận rộn rồi. Chờ anh sắp xếp xong mọi chuyện sẽ đưa em đi du lịch chịu không?"

Cậu ngoan ngoãn tựa đầu vào vai anh:"Dạ"

Vương Tuấn Khải hài lòng hôn trán cậu:"Bảo bối ngoan..."

Vương Nguyên cứ thế an ổn nằm trong lòng tay anh. Mọi chuyện của ngày hôm qua đều được cậu gạt sang một bên. Chỉ cần anh nói anh yêu cậu và cần cậu thì cậu sẽ luôn ở bên anh.

Lúc Vương Nguyên thức dậy thì thấy mình đang nằm trong vòng tay ấm áp của anh, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn.

Ngoài trời tuyết rơi dày đặc nhưng chỉ cần có anh thì cậu sẽ không sợ lạnh nữa.

Vương Tuấn Khải cảm nhận được người trong lòng đang ngọ nguậy thì lên tiếng:"Ngủ thêm chút nữa đi em" rồi ôm chặt cậu hơn

Cậu vùi mặt vào ngực anh thì thầm gọi tên anh:"Tuấn Khải..."

Anh nhẹ giọng:"Hửm?"

Cậu ngước mặt lên nhìn anh. Thấy anh vẫn đang nhắm mắt thì hôn lên môi anh một cái:"Em yêu anh"

Anh nhếch môi cười. Mở mắt ra nhìn cậu:"Bảo bối. Em là đang muốn gì hửm?". Nói rồi thuận thế nằm đè lên người cậu.

Cậu vuốt ve khuôn mặt anh. Không kiêng dè nói thẳng:"Muốn anh..."

Vương Tuấn Khải nghe cậu nói những lời chủ động như vậy thì ánh mắt đào hoa kia trở nên thật sâu thẳm. Nếu không vì sợ cậu mệt thì tối qua anh đã đè cậu ra ăn sạch rồi.

Hơn một tuần không gặp nên cả hai đều nhớ nhung và khao khát đối phương. Quần áo nhanh chóng nằm loạn xạ dưới sàn nhà lạnh ngắt. Hai cơ thể nam nhân cũng dính chặt lấy nhau.

Ngoài trời tuyết rơi dày đặc nhưng bên trong phòng thì lửa tình đang không ngừng thiêu đốt.

Vương Nguyên thở hổn hển nghênh đón sự tấn công dồn dập của anh. Cảm giác ruột gan mình cũng sắp bị anh làm cho đảo lộn lên cả rồi.

Vương Tuấn Khải không ngừng thở dốc vì khoái cảm mà người dưới thân mình đem đến. Cơ thể hai người lúc này như dung hòa làm một thể, không cách nào tách rời nhau ra.

Sau một màn ân ái kịch liệt thì cậu bị anh làm cho mệt lã, toàn thân mềm nhũn rã rời còn anh thì lại vô cùng sảng khoái mà bế cậu đi vào phòng tắm.

Anh để cậu quay lưng về phía anh dựa vào ngực anh rồi thoa sữa tắm cho cậu nhưng thật chất là đang âu yếm vuốt ve cơ thể cậu. Tranh thủ ăn đậu hủ mọi lúc mọi nơi.

Vương Nguyên không nhịn không được nên khẽ rên:"A...anh...đừng mà..." khi anh cứ xoa xoa hai đầu nhũ làm cậu ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Anh cắn cắn vành tai mẫn cảm của cậu:"Em mà cứ như vậy thì anh không nhịn được đâu"

Miệng thì nói vậy nhưng hành động thì trái ngược hoàn toàn. Anh rõ ràng là đang muốn khiêu khích cậu. Anh quá rõ những điểm nhạy cảm trên người cậu.

Anh vừa vuốt ve vừa thổi khí nóng hổi vào tai cậu làm cậu uốn éo rồi không khỏi rung rẩy một trận.

Vương Nguyên cảm thấy vật nam tính kia đang đặt ở kẽ mông mình thì nhích ra xa một chút. Xấu hổ nhưng vẫn mắng người:"Anh... đáng ghét"

Anh nhích tới một chút. Không đứng đắn nói:"Nó muốn gần em mà"

Nói rồi vùi mặt vào cổ cậu gặm cắn. Tay thì ra sức trêu chọc điểm hồng trước ngực khiến Vương Nguyên ngứa ngáy. Bất mãn gỡ tay anh ra:"Đừng làm rộn..."

Vật nam tính kia không ngừng đâm chọt vào kẽ mông làm cậu vừa nhột vừa xấu hổ. Lần nữa nhích ra xa hơn.

Anh vẫn dùng chiêu cũ. Nhích tới gần hơn làm vật nam tính đang khí thế bừng bừng kia đâm chọt vào mông cậu. Buông lời dụ dỗ:"Bảo bối. Ngồi lên nó đi"

Cậu lắc đầu:"Không..."

Anh mút vào gáy cậu. Tiếp tục buông lời dụ dỗ:"Ngoan... Anh thương..." rồi vươn lưỡi liếm vành tai cậu.

Vương Nguyên cảm thấy hơi thở anh đã dồn dập và nóng hổi thì biết cơn hoan ái vừa rồi vẫn chưa làm anh thấy thỏa mãn.

Nhưng cậu đã bị anh làm cho phóng thích tới 3 lần rồi. Nói không mệt chính là giả. Nhưng cậu cũng không muốn anh khó chịu nên đành ngoan ngoãn nghe theo.

Chậm rãi nhấc mông nhắm thẳng vật to lớn kia rồi ngồi xuống làm cả hai phải hít một hơi và rên lên vì khoái cảm.

Anh đưa tay giữ lấy eo cậu:"Anh giúp em" vì biết cậu cũng đã mệt mỏi rồi.

Sau một màn nhấc lên nhấc xuống liên tục thì anh cũng tận hứng ôm lấy cậu:"Bảo bối. Em thật lợi hại..."

Cậu xoay người lại ôm lấy cổ anh:"Anh thích là được"

Nói rồi mệt lã tựa vào vai anh để mặc anh vệ sinh tắm rửa cho mình.

Vương Tuấn Khải hôn trán cậu một cái thì mới quấn khăn bế cậu ra ngoài cho cậu nghỉ ngơi. Xem ra bữa ăn sáng hôm nay sẽ phải dời sang bữa ăn trưa rồi...

*6-8-2018* Hôm nay thật sự là kích động quá đi. Cho nên tui phải viết một chap ngay lúc đang high mới được. Chỉ muốn hét lên "Vương Tuấn Khải. Chị thật là nể em"

=> Thành phần ghen ăn tức ở. Cười chết đi. Chết sớm một chút cho không khí bớt ô nhiễm. Hứ...

Bảo là "cười chết" thì nhớ chết giùm cái. Ngày mai còn up tin thì tui sẽ vào Cmt "ủa. Còn sống hả????". Há há há...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top