Chap 1: Quy tắc ngầm
Vương Nguyên đang cố gắng hoàn thành bài tập ở lớp cho xong thì quản lý của cậu - Tạ Na mở cửa bước vào. Thở hổn hển nói không ra lời:"Nguyên Nguyên à!..."
Cậu đặt bút xuống nhìn Tạ Na:"Tỷ có sao không vậy?"
Nói rồi đứng dậy rót một ly nước lọc đưa tới:"Tỷ uống nước đi. Có chuyện gì mà gấp gáp vậy?"
Tạ Na uống xong thì cố gắng lấy lại hô hấp của mình rồi nhìn cậu nói:"Tỷ có chuyện rất quan trọng muốn nói với em nhưng mà em phải bình tĩnh đó"
Cậu mỉm cười:"Em thấy tỷ mới là người đang mất bình tĩnh thì có"
Tạ Na nặng nề thở ra:"Tỷ đúng là có mất bình tĩnh thật"
Cậu nhàn nhạt nói:"Tỷ nói đi. Có chuyện gì?"
Tạ Na nhìn cậu một lúc thì khó xử nói:"Vương tổng...Ngài ấy đã chọn em"
Cậu khó hiểu:"Chọn em làm gì?"
Tạ Na thở dài:"Ngốc. Đại ngốc. Em có biết có bao nhiêu người muốn được Ngài ấy chọn hay không hả? Em còn ngớ ngẩn hỏi tỷ câu đó"
Cậu suy ngẫm một lúc thì nhíu mày, khó khăn nói:"Ý của tỷ là...muốn em..."
Tạ Na nắm lấy bàn tay đang rung lên của cậu rồi vỗ nhẹ như trấn án:"Nguyên Nguyên. Tỷ biết em muốn dựa vào năng lực của bản thân mình để nổi tiếng. Nhưng em biết không? Đã chọn con đường này thì khó có thể tránh khỏi những quy tắc ngầm này. Em đã từ chối nhiều lần lắm rồi nhưng lần này thì khác. Đối phương là Vương Tuấn Khải - Chủ tịch Vương thị đó. Em phải biết nắm bắt lấy, càng không thể khuất từ bởi vì...như vậy không khác gì hủy hoại cả tương lai. Đắc tội người này thật sự là..."
Cậu biết thân phận kia của đối phương nên cũng không dám đắc tội, ngập ngừng:"Nhưng em..."
Tạ Na nói:"Em đúng là có thiên phú ca hát và diễn xuất nhưng em cần một đòn bẩy để nâng em lên. Em thấy đó. Em đã làm thực tập sinh hai năm rồi nhưng em xem, công ty vẫn thờ ơ chưa có ý định để em ra mắt, trông khi những người kém cỏi hơn em thì người ta đều đã bước chân vào showbiz rồi. Tất cả đều là nhờ quy tắc ngầm. Em đừng thơ ngây như vậy nữa, có biết không?"
Thấy cậu im lặng thì Tạ Na lại nói tiếp:"Lần này là cơ hội ngàn năm chỉ có một. Không phải ai cũng lọt vào tầm mắt của Vương tổng đâu. Ngài ấy rất kén chọn"
Khóe mắt Vương Nguyên đỏ lên. Nghẹn giọng:"Nhưng...em sợ lắm..."
Tạ Na thở dài:"Tỷ biết em sợ nhưng em hãy nghĩ cho kỹ đi. Em muốn nổi tiếng vì em cần tiền trị bệnh cho ông nội. Em muốn nổi tiếng vì em thật sự có đam mê. Chỉ cần em chấp nhận sống thực tế một chút thôi. Cuộc sống của em sẽ thay đổi"
Cậu im lặng hồi lâu rồi hít một hơi. Khó khăn nói:"Em...đồng ý"
Tạ Na nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai cậu:"Tỷ thật sự chỉ muốn tốt cho em mà thôi"
Vương Nguyên cảm thấy có gì đó dâng lên trong lòng. Nước mắt bắt đầu rơi xuống:"Em biết tỷ là thật lòng muốn tốt cho em mà"
Tạ Na âm trầm đưa tay lau nước mắt cho cậu:"Đừng khóc. Tỷ thấy em như vậy làm tỷ thật sự đau lòng"
Cậu hít hít cái mũi đỏ ửng:"Em biết rồi"
Tạ Na lại nói:"Tối nay tỷ sẽ đưa em đi gặp Vương tổng"
Cậu nghe xong thì vô cùng khẩn trương:"Nhanh như vậy sao? Em vẫn...chưa chuẩn bị tâm lý..."
Tạ Na nặng nề thở ra:"Em đừng sợ. Tỷ đã chuẩn bị cho em rồi"
Cậu ngây ngốc hỏi:"Chuẩn bị cái gì ạ?"
Tạ Na thở dài:"Ngốc. Tất nhiên là..."
Nói đến đây thì cô lấy từ trong túi xách ra một cái USB rồi đưa cho cậu:"Em tham khảo cái này đi"
Cậu nhận lấy USB kia rồi hỏi:"Tham khảo cái gì ạ?"
Tạ Na thở dài:"Là GV đấy"
Cậu thơ ngây hỏi:"GV là cái gì ạ?"
Tạ Na vỗ trán mình:"Biết ngay là em không biết gì mà. Em đã 16 tuổi mà không khác gì đứa nhỏ 6 tuổi cả. Tự mình xem rồi học hỏi đi. Chuyện này tỷ cũng không biết phải dạy em làm sao nữa"
Nói rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Chuyện thầm kín này thì biết dạy cậu làm sao bây giờ? Thật là đau đầu. Hơn nữa chưa chắc gì Vương Nguyên là gay, mà là gay thì chắc gì đã là thụ. Nhưng có một sự thật chứng minh rằng chỉ cần đối phương là Vương Tuấn Khải thì Vương Nguyên phải mặc định rằng bản thân chỉ có thể làm thụ mà thôi. Càng nghĩ miên man càng khiến cô đau đầu, đứa nhỏ này sẽ chịu được ủy khuất này sao?
Vương Nguyên vốn dĩ không biết gì về chuyện yêu đương càng không biết gì về phương diện giường chiếu nên bất đắc dĩ phải nghe lời Tạ Na. Thở dài mở USB lên xem rốt cuộc nội dung bên trong là cái gì?
Mở to mắt khi thấy những tập tin gắn mác 18+.
Giờ thì cậu đã hiểu được sự khó nói thành lời và dụng ý của Tạ Na rồi. Cảm thấy chưa gì mà mặt đã nóng rang.
Cậu trước giờ chỉ tập trung vào việc học ở trường, luyện thanh, học diễn xuất nên với những chuyện yêu đương thì cậu đúng là không biết gì cả.
Cậu cũng biết bản thân mình thích nam nhân nhưng cậu không muốn hay đúng hơn là không thể thừa nhận giới tính thật của mình với bất kì ai. Nhất là khi cậu muốn bước chân vào showbiz. Càng không nghĩ rằng lần đầu tiên của mình sẽ là cùng một chổ với đàn ông. Kì thật thì so với việc cùng một chổ với phụ nữ thì chuyện này đúng là dễ chấp nhận hơn nhiều. Chỉ tiếc là...đó không phải người cậu yêu.
Xe dừng lại trước cổng khách sạn KYO thuộc Tập đoàn Vương thị.
Tạ Na nhìn thấy cậu lo sợ tới mức toát mồ hôi thì trấn an:"Em đừng căng thẳng như vậy"
Cậu xoa xoa lòng bàn tay của mình rồi nói:"Nhưng em thật sự..sợ lắm"
Tạ Na nói:"Em chỉ cần làm theo những gì trong video là được rồi"
Cậu nhớ tới những hình ảnh trần trụi của hai người đàn ông dính chặt nhau trên giường cùng những lời rên rĩ vô cùng dâm đãng và những tư thế làm tình khác nhau thì mặt bỗng chốc đỏ bừng. Cậu sao có thể bày ra bộ dạng hư hỏng như vậy được đây?
Tạ Na cầm lấy tay cậu, nhẹ giọng:"Nguyên Nguyên. Em phải cố hết sức lấy lòng Vương tổng có biết không? Cố gắng chịu đựng ủy khuất lần này, chỉ một lần này thôi..."
Cậu mím chặt môi:"Em..."
Tạ Na lại nói:"Cố lên nào. Sẽ ổn thôi. Dù sao người chọn em là Vương tổng có địa vị cao ngất ngưỡng và vô cùng soái khí. Chứ không phải là một ông đạo diễn bụng phệ đáng tuổi ông nội em. Coi như đây cũng là một dạng may mắn của em rồi"
Cậu nghe như vậy thì càng thấy chua xót trong lòng. May mắn sao? Cậu chỉ muốn tự lực cách sinh mà thôi. Nhưng thực tế đã chứng minh cho cậu thấy mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ.
Những thực tập sinh vào công ty cùng thời điểm với cậu họ sống rất thực tế nên đã nhanh chóng được ra mắt trước công chúng.
Còn cậu thì đã cố gắng suốt hai năm qua nhưng những gì cậu có được vẫn chỉ là danh nghĩa một thực tập sinh.
Tạ Na nói đúng. Đã chấp nhận bước chân vào showbiz thì phải biết sống thức thời một chút. Phải biết cất đi cái tôi của bản thân để có thể hòa nhập vào một thế giới tràn ngập ánh hào quang nhưng phía sau lại là một màn đêm đen tối.
Cậu đã từng nghe nhiều người ở công ty nhắc tới hai chữ "Vương tổng" nhưng vẫn chưa gặp mặt lần nào và cũng không biết vì sao đối phương lại biết đến cậu
Trước khi đi cùng Tạ Na thì cậu cũng đã lên trên web để tìm hiểu một số thông tin về người mình sắp đối diện.
Cậu vô cùng kinh ngạc khi biết Vương Tuấn Khải chỉ mới 35 tuổi mà lại có một sự nghiệp hùng mạnh tới như vậy.
Ngoài xuất hiện trên tạp chí kinh tế ra thì cậu không tìm thấy bất cứ một sacndal tình ái nào của anh. Chứng tỏ quyền lực của anh rất lớn nên mới không có một tờ báo nào dám đá động tới những vấn đề riêng tư này.
Tạ Na cũng có nói với cậu Vương Tuấn Khải là người rất kén chọn và ít ai có thể làm hài lòng anh để anh giữ lại bên cạnh lâu dài.
Nghĩ tới đây Vương Nguyên có chút sợ hãi. Không biết cậu có làm vừa lòng anh hay không? Nhưng cậu cần phải cố gắng hết sức vì hiện tại cậu cần rất nhiều tiền, không phải cho bản thân cậu mà là vì ông nội cậu.
Ông nội Vương bị bệnh tim và bệnh về mắt rất nặng nên cậu cần rất nhiều tiền để làm phẫu thuật cho ông cũng như dự phòng cho cuộc sống của ông về sau.
Ba Vương Nguyên mất từ khi cậu mới ba tuổi còn mẹ cậu thì lại không an phận mà bỏ đi theo người đàn ông khác từ khi cậu lên mới lên bốn tuổi và cho tới bây giờ không một tin tức nào. Cho nên ông nội chính là người thân duy nhất của cậu.
Ông vì muốn kiếm tiền cho cậu ăn học tới nơi tới chốn mà phải lao tâm lao lực trong suốt một khoảng thời gian dài, cho nên hiện giờ sức khỏe của ông mới trở nên suy yếu như vậy.
Từ nhỏ cậu luôn tự nói với bản thân là sau này phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền để ông có một cuộc sống an nhàn sung túc. Không lo, không nghĩ mà vui vẻ sống hết quãng đời còn lại.
Nghĩ tới đây nước mắt cậu bắt đầu rơi ra và tự nói với bản thân:"Cố lên. Nhất định phải vượt qua. Phải vượt qua..."
*12-5-2018*
Muốn viết cổ trang mà từ ngữ còn nghèo nàn quá. Sợ đào hố xong không lắp lại được. Thiên hạ nó chửi. Hehe.
Tạm thời rãnh thì viết nháp. Khi nào ok thì trưng cầu dân ý.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top