Chap 5
Ngày hôm đó nam thần ở lại nhà tôi ăn cơm, hết cơm trưa rồi cơm tối!
( ̄∠ ̄ )
Mẹ, trước khi đi họp Tổ dân phố có dặn để Tuấn Khải ngủ lại đây, dĩ nhiên tôi và anh không từ chối, nhưng Nguyên Nguyên có vẻ không vui.
8 giờ tối, chúng tôi ngồi trên ghế sofa xem hoạt hình, Khải ca ngồi giữa. Tất cả đều im lặng.
"Á..."
"Sao vậy Nguyên Tử?"
"Anh ngồi đè lên chân tôi rồi"
Nguyên Nguyên nhăn nhó, giơ cái chân bị thương lên, ngoe nguẩy trước mặt nam thần. Nhờ vậy mà Hoành tôi mới phát hiện ra hai người bọn họ đã ngồi sát nhau tự lúc nào. Tôi giương ánh mắt đờ đẫn nhìn tên tiểu tử Nguyên Nguyên nhõng nhẽo, rồi tới lượt nam thần ra sức vỗ về...càng nhìn càng muốn tự móc mắt mình ra.
Xem thêm một tập Naruto nữa, đã thấy Nguyên Nguyên ngủ gục trên vai Vương Tuấn Khải.
Thế đấy!
Nam thần bế Nguyên Bà Bà trên tay, để đầu hắn áp sát vào lồng ngực. Còn tôi thì lẽo đẽo theo sau như một con thú cưng.
Thế đấy!
Aaaaa~ Không chịu nổi nữa! Hoành ta nhất định không thể làm bình hoa cho các người! Nhất định là không!
"Vương Tuấn Khải, anh sang phòng em nhé!"
"Sao anh không được ngủ ở đây?"
"Anh ngủ đây sẽ đạp vào chân Nguyên Nguyên đó!"
"Vậy cậu ngủ cùng Nguyên Tử đi, nhỡ nửa đêm cậu ta muốn đi vệ sinh"
"TTvTT Vậy cũng được ạ"
Ngủ chung giường với Nguyên Bà Bà ~ Ngủ chung giường với Nguyên Bà Bà ~ Ngủ chung giường với Nguyên Bà Bà...tôi thực muốn tẩu hỏa nhập ma quá!!!
"Mà này..." – Khải ca quay lại – "Chèn cái gối ở giữa, không được lấn sang, chân cậu ta vẫn chưa khỏi"
Okay okay, anh đi đi! Mục đích của em là chung phòng với anh kia mà, sao giờ lại thành ra như vậy???
Nhưng dù sao cũng đã chia rẽ được đôi trẻ *cười mãn nguyện*
Mẹ gọi điện báo đêm nay không về vì thấy trời sắp mưa, sẽ tá túc nhà cô Trịnh. Từ ngày bố đi công tác, mẹ thường qua đó chơi mạt chượt tối ngày.
Quả nhiên trời bắt đầu mưa, sấm rền rĩ, thỉnh thoảng nổ đoàng, và ánh chớp cứ lóe liên tục ngoài cửa sổ.
Cửa phòng đột ngột mở toang khiến tôi và Nguyên Nguyên giật mình thức dậy. Đèn bật lên, trông rõ hình hài của Vương Tuấn Khải, mặt và cổ ướt đẫm mồ hôi.
"Tôi...sợ...sấm..."
Chúng tôi cùng nghệt ra trong giây lát, đoạn thấy Khải ca nhanh chóng tiến tới, nhảy phóc lên giường, chen vào giữa.
"Tôi muốn ngủ đây!"
"Dạ được!" Tôi hào hứng.
"Không được! Đây là giường của tôi mà, mấy người qua bên đó mà ngủ, tôi không quen ngủ chung với người khác. Không là không!"
Nguyên Bà Bà ương bướng đẩy Vương Tuấn Khải ra, nhưng biểu hiện của hắn càng lúc càng giống kiểu câu dẫn. Nam thần quả nhiên thấy thích thú, vòng tay ôm lấy Nguyên Nguyên, chế ngự một cách thô bạo. Tôi ngồi kế bên, trái tim như bị cào nát. Tên tiểu tử Nguyên Nguyên vẻ mệt mỏi, nằm gọn trong lòng nam thần rồi từ từ thiếp đi.
Các người vui rồi nhé, hết bơ tôi rồi cho tôi xem phim Hường Quắc, đa tạ nhé! Tôi lùi lũi đi vào WC, ngồi kéo hết cuộn giấy, vò nát và lầm bầm chửi rủa.
Sáng ra mới biết mình ngủ luôn trong đó. TT_____TT
Nguyên Nguyên, sau cái đêm định mệnh đó, có vẻ đã thân thiện với nam thần hơn. Đồ ăn Khải ca mang tới, hắn đều ngoan ngoãn ăn hết, tuy vẫn lén bỏ tiền vào balo cho anh ấy. Mỗi lần Khải ca khoác vai, bẹo má, gí sát mặt...hắn cũng thôi chống cự, ngược lại còn vui vẻ đón nhận. Nguyên Bà Bà đến lúc này mới lộ rõ bản tính tăng động của mình, ăn như lợn và nói như loa, không ngờ càng khiến Vương Tuấn Khải thấy thú vị.
"Nguyên Tử"
"Dạ..."
"DẠ???"
"Ơ...hả?"
"Trên miệng có dính kem kìa"
"Đâu cơ?"
"Nhìn vào mắt tôi, sẽ thấy bóng cậu phản chiếu trong đó đó..." – Vương Tuấn Khải nói bằng âm điệu mơ màng, từ từ đưa mặt mình tiến sát mặt Vương Nguyên, ý bảo hắn soi vào đó mà lau vết kem trên miệng.
Ngọt quá cơ, thắm quá cơ! Tôi mà quay cảnh này up lên youku chắc lượt views đè chết Tell Me Why của tài tử Jackson quá!
Đêm về mở weibo, đập vào mắt tôi là tấm hình selca của Nguyên Bà Bà. Hình hắn mặc áo bóng rổ ngồi trong nhà vệ sinh, giơ hai ngón tay và cười nham nhở.
2 phút trước, 396 likes, 18 comments.
Được quan tâm ghê! Đa số comments đều hỏi thăm tình hình chân cẳng của hắn, kéo xuống gần cuối bỗng giật mình khi thấy comment của Vương Tuấn Khải: "Cơ thể của cậu chưa chắc là của riêng cậu, đừng tùy tiện quyết định nó".
Là sao nhỉ? Ý muốn Nguyên Nguyên hãy giữ sức khỏe mà cũng phải vòng vo vậy sao?! Đúng là khi yêu, mọi câu chuyện đều trở thành chuyện của hai người.
Tôi phục tôi quá đi, sao tôi có thể triết lí đến vậy chứ?!! ~.~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top