15. I know




Chạm phải đôi mắt sạch sẽ đã ám ảnh hắn vào trong cả những giấc mộng nhập nhoạng giữa đêm, lại nhìn tới bên cánh tay trái vẫn chưa thể hoạt động bình thường của Rikimaru, Châu Kha Vũ thấy mình như đang đứng giữa núi lửa biển băng, bước tới bên nào cũng khiến hắn bỏng rát đau đớn.

Hắn không có ý định sẽ tới bữa tiệc kín này, nhưng Đồng Kính Dư một bên dụ dỗ một bên gò ép, chẳng vì lí do cụ thể nào, ông ta chỉ đơn giản muốn phô trương thanh thế với những tổ chức không yên phận, hoặc chăng, muốn giương cán cung đã căng dây, nhắm tới bên thứ ba khuất mình trong tối, nhắn nhủ với đám người đó thế gọng kìm này vẫn do Red Fang và Nhạn Hội nắm giữ. Trước nay luôn là vậy, có triệt tiêu nhau, cũng chỉ có thể là hai tổ chức này xuống tay với đối phương, những kẻ đánh lén kia đừng nghĩ tới việc chen vào.

Châu Kha Vũ thành danh khi còn trẻ, đương nhiên rất hữu dụng trong việc tạo lập tiếng tăm cho Nhạn Hội, Đồng Kính Dư sao có thể không đưa hắn theo. Châu Kha Vũ đã từ chối đủ đường, lại vì một câu của chủ tịch Nhạn Hội mà đắn đo.

"Đến gặp tình một đêm tốt nhất đời cậu đi, đâu dễ có dịp ngồi ăn với nhau mà không cần giương súng vào người kia."

Châu Kha Vũ biết những bữa tiệc ở giới làm ăn ngầm này đương nhiên không sạch sẽ như chính công việc họ đang làm, mỉa mai làm sao, bày ra mớ bóng bẩy này chỉ để cảnh cáo một đám người bọn họ còn chẳng nắm được mảnh đuôi. Nhưng bởi vì hắn thực sự muốn gặp Rikimaru, cũng muốn biết vết thương trên cánh tay anh có ổn hơn chưa, hắn vẫn quyết định đến.

Nhưng tất cả những mông lung quay vòng ấy đã dừng lại khi Châu Kha Vũ chạm phải một đôi mắt khác. Người ngồi cạnh Rikimaru bắn thẳng một ánh nhìn áp chế tới phía hắn, một dáng mắt không hề có vẻ đe dọa đặt trên một gương mặt cũng không chút gì liên quan tới hai chữ "Hàng cấm", vậy mà lại có thể lạnh buốt như thế nhìn hắn.

Đó là AK, Châu Kha Vũ biết cậu ta.

Người này không có danh tiếng như Rikimaru, nhưng cậu ta là hậu thuẫn vững chãi nhất của Red Fang bây giờ, nếu Rikimaru là "sát thủ có gương mặt của một chú nai", người này cũng có thể xứng danh "kẻ vô hại cạnh họng súng". Châu Kha Vũ cảm thấy thú vị, Red Fang tìm đâu ra những người có vẻ ngoài lành vậy cơ chứ.

***

Một trăm người trong phòng tiệc này chắc chắn đã kí cam kết không tiết lộ danh tính của những người ở đây ngay cả đối với những thành viên khác trong tổ chức của mình. Bọn họ được phép biết thân phận từng người, nhưng phải giữ lấy cho bản thân, dù sao thì tham gia buổi tiệc cũng chỉ có những người đứng đầu.

Rikimaru nhìn bàn thức ăn cầu kì trước mặt, lại chẳng động đũa, anh sợ mình sẽ bị đám chim chết này đánh lén, tuy rằng ngồi đây có cả vị chủ tịch "đáng kính" của anh nhưng phần trăm bị bỏ thuốc vẫn rất cao. Văn Tư Hành lại không lo nghĩ nhiều như anh, ra hiệu cho người bên mình dùng bữa, Bá Viễn đưa ly rượu phục vụ vừa rót cho ông ta, Văn Tư Hành nhìn Rikimaru, thấy anh đang ngồi quay lưng lại với phía bàn của Nhạn Hội, cười nói.

"Không cần câu nệ nhiều, thằng nhãi họ Đồng kia cũng trúng một phát vào chân, xem chừng còn nặng hơn vết này của cậu. Đồng Kính Dư sẽ không bất chấp ở đây có cả đám chính phủ mà bỏ thuốc vào đồ ăn đâu. Bá Viễn cũng có đem theo đũa thử độc."

Rikimaru nhẹ nhàng thả lỏng hơn một chút, AK đặt trước mặt anh chén hoành thánh, Rikimaru ngăn động tác lau thìa cho mình của cậu lại, nói cảm ơn. Bên kia Châu Kha Vũ nhìn thấy cả, lại không ngăn được mình nổi lên chút ý vị thâm sâu. Hắn nhớ tới bí mật mình đã kể cho Rikimaru nghe đêm hôm ấy, họ bỏ đi thân phận đối nghịch nhau mà dịu dàng vỗ về những phần cảm xúc xa lạ, để bây giờ mớ bòng bong không sao gỡ nổi này kéo hai người về lại đúng vị trí mình phải đứng.

Rikimaru cũng chẳng còn quan tâm Châu Kha Vũ có đang hối hận vì ngày đó đã chĩa súng về phía anh nữa hay không.

Anh chỉ tiếc thương cho chính mình, thứ rung cảm cấm kị kia đành phải thả rơi khỏi tay.

Nếu một ngày chúng ta nhất định phải giết chết người kia, cậu sẽ nhớ tới cái ôm của tôi đêm đó chứ?

Châu Kha Vũ, mong rằng cậu sẽ nhớ.

***

Bữa tiệc diễn ra bình lặng hơn họ nghĩ, dù sao bản chất của việc buông mấy lời khách sáo đối với đám người thế giới ngầm bọn họ mà nói là một sự trào phúng. Châu Kha Vũ tưởng rằng mình sẽ nôn một trận khi thấy Đồng Dương bày ra vẻ mặt chưa hiểu sự đời tiếp chuyện mấy tay quan chức và đám người đến chào hỏi Nhạn Hội. Hắn dời ánh mắt mình đi chỗ khác, nhưng cuối cùng vẫn là chuyển tới bóng lưng của người kia. Rikimaru im lặng dùng bữa, sự vụ đối phó với những kẻ muốn tạo quan hệ phía Red Fang đã có Bá Viễn lo.

Châu Kha Vũ chau mày, hắn muốn tiến tới bên cạnh Rikimaru, trực tiếp hỏi anh có biết chuyện về cha mình không. Nếu Rikimaru không biết, hắn có thể nào đặt chuyện quá khứ đó qua một bên, hai người sẽ không phải tiếp tục chơi trò bập bênh này nữa.

Thực ra sau tất cả những lần gặp mặt của cả hai, và Châu Kha Vũ đã khẳng định Rikimaru không phải một người có dã tâm, hắn chắc chắn chín phần trong lòng anh không hề biết chuyện cha mình đã kết liễu mạng sống của Châu Vũ Quân. Nhưng vì hắn là con trai của Châu Vũ Quân, thêm một tầng thân phận người của Nhạn Hội, hắn không thể cứ vin vào suy đoán của mình để gạt đi mối liên hệ của Rikimaru trong chuyện này, dù nó nực cười biết bao.

Ngay từ đầu khi chúng ta đã định sẵn ở phe đối nghịch, tất cả trở nên thú vị hơn. Châu Kha Vũ không hận Rikimaru, nhưng Rikimaru lại tiếc hận mình đã mở lòng, rồi nhận lại từ hắn một phần thương tổn.

Châu Kha Vũ hận thứ luật ngầm chết tiệt kia hơn. Thù đời cha, con phải trả.

Kí ức về Châu Vũ Quân không thể làm dấy lên trong lòng hắn sự thù hận cao đến thế, trói buộc hắn phần lớn là trách nhiệm của một đứa con trai.

***

Đồng Kính Dư đứng lên hướng Văn Tư Hành kính rượu.

"Tôi muốn cảm ơn chủ tịch Văn đã chấp nhận tham dự buổi tiệc nhỏ ngày hôm nay. Mong rằng mọi hiểu lầm vừa phát sinh trong thời gian qua giữa chúng ta có thể được xóa bỏ."

AK ngồi bên này nhếch mép. Hiểu lầm gì chứ, viên đạn từ khẩu súng của người cháu quý hóa nhà Đồng chủ tịch tạo thành thương tích trên tay Rikimaru cũng tính là tai nạn? Vậy để cậu cho thằng nhãi đó một viên, xong nói rằng lỡ tay thì cũng không tính là gây thù chuốc oán đi. Đồng Dương ơi Đồng Dương, mối quan hệ giữa tôi và cậu không còn có thể duy trì được nữa. Nếu đã là người của Nhạn Hội, còn cố tình làm Rikimaru bị thương, AK không có lí do gì để tiếp tục nhìn mặt cậu ta, dù sao mối quan hệ không nóng không lạnh trước kia cũng chẳng tính là gì.

Nghĩ đến đây, lại thấy Đồng Kính Dư cầm ly rượu chuyển ánh mắt về phía Rikimaru, giọng nói cầu hòa.

"Đứa cháu này của tôi không hiểu chuyện, chưa thấu đáo mọi sự đã gây khó dễ cho cậu Chikada, ở đây để nó kính một ly bồi tội."

Đồng Dương chống tay lên bàn đứng dậy, gương mặt đơn thuần khiến Rikimaru có chút nổi da gà, anh đâu thể quên được kẻ này còn muốn giết cả người thầy đã hết lòng nâng đỡ mình. Đồng Dương nâng ly vang đỏ, cúi nhẹ đầu nhìn anh.

"Hành sự thất lễ, mong đàn anh đừng chấp nhặt."

Rikimaru thực sự không chịu nổi giọng điệu này của y, vậy mà vẫn còn gọi một tiếng "đàn anh". Rikimaru có thể là một người dễ chịu, nhưng động đến những người quan trọng, hay những người anh mang ơn, thì lại là một chuyện khác.

"Cậu Đồng đã bồi tội với Hoàng lão sư chưa?"

Đồng Dương không nghĩ đến Rikimaru sẽ nhắc đến người thầy ấy của cả hai ở đây, ai trong giới này cũng biết người dẫn dắt Rikimaru là Hoàng Mịch. Anh nói như vậy sẽ khiến người khác đặt ra câu hỏi về danh phận "lão sư" kia, nếu Hoàng Mịch đã dạy ra người của Red Fang, sao còn nhận một người từ Nhạn Hội làm học trò? Đồng Dương chỉ là lính mới, rõ ràng không cùng một thế hệ với Rikimaru, y chỉ có thể là người được nhận vào sau, nhưng bằng cách nào được nhận vào, sẽ còn là một vấn đề đáng cho đám người kia tìm hiểu.

Đồng Dương thả lỏng cơ mặt có phần sượng cứng của mình, cười đáp lại.

"Chuyện về Hoàng lão sư tôi sẽ cùng bác mình đến gặp ông nhận lỗi, thời gian qua tôi dưỡng thương, chưa thể tự mình bồi tội. Phiền đàn anh nhọc lòng rồi."

Rikimaru không chất vấn gì thêm, anh khẽ nhấp môi một ngụm rượu, coi như ngoài mặt cho Đồng Kính Dư chút vinh dự chủ nhà.

Bên kia Châu Kha Vũ nghe thấy Đồng Dương lầm bầm một câu.

"Sớm muộn nhất định sẽ giết anh, đồ khốn."

Hắn lạnh mặt, nhìn chăm chăm Đồng Dương bằng ánh mắt không hề dễ chịu, y như cảm nhận được sự đối chọi gần kề, nhìn lên thấy vẻ mặt của Châu Kha Vũ thì lại chế giễu hắn.

"Sao vậy, tiếc thương cho tình nhân nhỏ của anh à?"

"Cậu có thù oán cá nhân gì với Rikimaru?"

Đồng Dương nghe hắn gọi tên người kia rất thuận miệng, vẻ mỉa mai trong mắt càng nồng. Y đan tay cùng một kiểu cách với Đồng Kính Dư, bộ dáng bề trên không nên có nói với Châu Kha Vũ.

"Anh thích anh ta, trùng hợp thay, người tôi thích cũng thích anh ta. Tôi muốn giết thì phải giết, anh không làm được thì cút sang một bên."

Châu Kha Vũ cười lạnh, Đồng Dương chưa từng thấy hắn nhìn mình với sát ý tràn ra như vậy. Chân y bên dưới bỗng đau buốt, một cảm giác ẩm ướt thấm dần qua lớp da. Đồng Kính Dư nãy giờ im lặng quay sang nhíu mày nhìn Châu Kha Vũ, Đồng Dương cúi xuống thấy bên phía chân còn chưa lành của mình, một con dao bạc cắt thịt găm vào vị trí gần với vết thương vẫn đang quấn băng của y.

Châu Kha Vũ bày ra dáng vẻ khi chuẩn bị giết người của hắn.

"Giữ mồm giữ miệng đi, cậu nghĩ mình đang ngồi trên ghế chủ tịch sao?"

"Ngày hôm đó cậu chỉ bắn trúng được tay của Rikimaru mà ảo tưởng mình kết liễu được cả Red Fang rồi à? Nếu có quên, tôi liền nhắc lại cho cậu nhớ. RK92 là con mồi của tôi, ai động đến anh ta, tôi giết kẻ đó trước."

Khi nói câu này, Châu Kha Vũ nhìn về phía Đồng Kính Dư, ông ta xuôi mắt, cho Đồng Dương một ánh nhìn trách cứ. Đồng Dương không thể kêu đau, y nghiến răng rút con dao kia ra, lấy áo khoác che đi vết đâm. Đồng Kính Dư gọi người đưa xe lăn tới, để Đồng Dương tạm thời rời đi.

Chủ tịch Nhạn Hội dịu giọng khuyên nhủ Châu Kha Vũ.

"Đừng gây hấn với nó, tuổi trẻ chưa trải."

"Chủ tịch nói gì vậy, tôi thì già lắm sao?"

Đồng Kính Dư không nói tiếp, đúng là khi bằng tuổi Đồng Dương hắn đã là một người có thành tựu rồi. Nghĩ đến đây ông ta lại lần nữa mắng thầm đứa cháu kia của mình mồm miệng lắm điều, bị tình cảm đơn phương lấn át đi khả năng suy nghĩ thấu đáo.

Châu Kha Vũ đứng dậy khỏi bàn tiệc, vắt áo vest lên vai, rời đi.

Bên kia Rikimaru nhìn thấy bóng hắn khuất sau cánh cửa, cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì. AK đặt tay lên lưng anh.

"Em cho thằng nhãi D6 đó một dao nhé, em có mang theo đây."

Rikimaru có chút muốn cười lớn, nhưng anh thắc mắc phần nhiều hơn.

"Tại sao người bắn anh là Đồng Dương, em lại muốn trả thù Châu Kha Vũ?"

AK nhìn người mà cậu đã luôn im lặng bảo vệ, ánh mắt theo thói quen dịu dàng như nước. Cậu hạ âm giọng hết mức có thể, gần như thì thầm cho mình anh nghe.

"Riki, em biết anh thích Châu Kha Vũ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top