14
Châu Kha Vũ mơ màng tỉnh dậy. Nhìn trần nhà thạch cao trắng xa lạ, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi nhất thời khiến hắn khó chịu. Toàn thân hắn nặng nề ghim chặt xuống giường, có lẽ do nằm quá lâu mà Châu Kha Vũ cảm thấy cơ thể có chút đau nhức.
Hắn khẽ cử động, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp. Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện có một người đang ngủ gục bên cạnh giường hắn. Châu Kha Vũ vươn tay xoa đầu người đó. Cậu trai kia có vẻ như ngủ không sâu, hắn xoa vài cái đã giật mình tỉnh dậy
Lưu Chương đang thiu thiu ngủ. Châu Kha Vũ đã hôn mê cả tuần nay cậu cũng theo đó mà hay thường thức đêm trông hắn. Hôm nay Lưu Chương được tan học sớm, đến cả quần áo đồng phục còn chưa thay lập tức đến đây với Châu Kha Vũ. Trong lúc đang chìm vào giấc ngủ nông Lưu Chương cảm nhận có bàn tay khẽ xoa đầu khiến cậu mơ màng tỉnh dậy.
Người kia tỉnh rồi. Châu Kha Vũ đưa mắt nhìn. Là một cậu thiếu niên chắc đôi mươi tuổi. Hai mắt to tròn, rất sáng. Trên cánh mũi có một nốt ruồi duyên, gương mặt trắng trẻo rất dễ thương. Nhưng tại sao ánh mắt nhìn hắn lại kinh ngạc đến thế.
"Kha Vũ anh tỉnh rồi! Đợi một chút em đi gọi bác sĩ."
Hửm, chưa gì đã chạy rồi. Châu Kha Vũ còn chưa được biết tên vị thiếu niên kia cơ mà. Hắn nằm trên giường chờ đợi một lúc liền thấy cậu trai kia quay lại cùng một vị bác sĩ đứng tuổi.
"Cậu cảm thấy trong người thế nào?" Bác sĩ hỏi.
"Tôi ổn."
"Cậu tên gì?"
"Châu Kha Vũ."
"Nghề nghiệp."
"Doanh nhân."
...
Bác sĩ tiến hành một vài câu hỏi để chẩn đoán phạm vi ghi nhớ của Châu Kha Vũ sau tai nạn. Kết quả là hắn vẫn nhớ được tên, gia đình, công việc nhưng lại hoàn toàn mù mịt khi được hỏi đến Lưu Chương. Bác sĩ kết luận hắn bị mất trí nhớ ở thể nhẹ, gia đình cần phải tích cực nói chuyện, đưa hắn đến những nơi thân thuộc để kích thích dây thần kinh trí nhớ của hắn. Bác sĩ còn nói thêm, hắn là trường hợp đầu tiên bị mất trí nhớ mà vẫn giữ được ý thức của người trưởng thành. Không bị ngốc hay cư xử như trẻ lên ba.
Đến khi bác sĩ rời đi Châu Kha Vũ mới chuyển sự chú ý sang Lưu Chương. Lúc nãy hắn nghe bác sĩ dặn dò gì cậu thiếu niên rồi gọi cậu là Chương thì hắn mới biết tên cậu. Nhìn Lưu Chương cúi gằm xuống, vai nhỏ không ngừng run lên Châu Kha Vũ đoán có lẽ cậu đang khóc bèn hỏi.
"Chương sao vậy? Sao lại khóc."
"Kha Vũ...hức...em sai rồi. Nếu lúc đó em không nhờ anh đi mua chocolate thì anh đã gặp tai nạn." Lưu Chương ngẩng đầu lên, mặt mũi nước mắt tèm nhem, nức nở.
"Em đã nhờ anh mua chocolate, điều đó thể hiện một cốc chocolate có thể khiến em vui." Châu Kha Vũ nắm lấy bàn tay đang vo gấu áo của Lưu Chương, an ủi. "Đừng khóc, sự vui vẻ của em quan trọng hơn đúng sai. Anh không nhớ em là ai, nhưng anh nhớ có người đã nói với anh như vậy, và anh nghĩ câu nói ấy phù hợp để dành cho em."
Sau một hồi an ủi Lưu Chương cũng ngừng khóc. Cậu nhóc ngồi nép vào cạnh giường tay vẫn nhất quyết nắm lấy tay Châu Kha Vũ. Chẳng hiểu sao Châu Kha Vũ đối với người này cũng có một chút cảm giác thân thuộc nên mặc em nắm tay. Cả hai ngồi nói chuyện lâu thật lâu Châu Kha Vũ cũng ghi nhớ được một chút thông tin về Lưu Chương.
"Kha Vũ con tỉnh rồi!"
Cánh cửa phòng bệnh bật mở, cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai. Bà Châu chạy vào vội vàng ôm chầm lấy Châu Kha Vũ. Bác sĩ đã nói chấn thương của Châu Kha Vũ khá nặng, ảnh hưởng đến dây thần kinh trung ương của não bộ dẫn đến hôn mê sâu. Nhìn người con trai mình yêu thương nằm hôn mê cả tuần có bà mẹ nào mà không sót con chứ. Đến khi nhận được cuộc điện thoại thông báo Châu Kha Vũ đã tỉnh từ Lưu Chương ông bà Châu đã bỏ hết mọi công việc vội vàng chạy tới đây.
"Mẹ đừng khóc. Không phải con đã tỉnh rồi sao." Châu Kha Vũ vươn tay lau đi hàng nước mắt đã làm ướt đẫm gò má mẹ mình.
"Không sao. Tỉnh lại là tốt rồi." Châu Khiếu đi tới ôm lấy hai người ông yêu thương nhất vào lòng, vỗ về.
"Ba mẹ ơi con muốn về nhà." Châu Kha Vũ bất ngờ giở giọng làm nũng với ông bà Châu. Dáng vẻ này của hắn khiến hai bậc phụ mẫu nhất thời bị kinh ngạc.
"Về nhà có thể gọi bác sĩ tư, với lại ba mẹ cũng tiện chăm sóc hơn mà. Mùi thuốc sát trùng...con khó chịu."
Nhìn một nhà ba người hạnh phúc như vậy Lưu Chương cũng không ở lại làm phiền bọn họ nữa. Lẳng lặng ra ngoài rồi một mạch đi thẳng lên sân thượng. Cánh cửa sân thượng vừa mở ra, một luồng gió lạnh thổi tới, Lưu Chương vội vàng kéo khăn quàng che kín cổ. Cậu lững thững đi lại tựa vào lan can. Lúc này điện thoại trong túi áo rung lên dữ dội.
"Chuyện anh nhờ mày đã làm xong chưa?" Lưu Chương nhấc máy, tay khoanh lại đặt lên lan can tạo thành một cái ổ ấm rồi úp mặt vào, lười biếng chất vấn.
"Nói về công nghệ thông tin ai có thể qua mặt được Trương Gia." Giọng Trương Gia Nguyên vang lên có chút vui vẻ. "Nhưng mày phải bình tĩnh. Dữ liệu bị xóa cả chục năm vẫn cần thời gian để khôi phục."
"Kha Vũ tỉnh rồi, liệu mà làm nhanh lên."
"Mày định thế nào. Có cho ba mẹ Lưu biết không?"
"Bắt được hung thủ thì cứ giao cho Châu Gia xử lý. Còn ba mẹ...cũng phải mời họ đến góp vui chứ. Có gì ba còn cản, không bác Châu đánh chết người nữa thì khổ."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười lớn của Trương Gia Nguyên, Lưu Chương để điện thoại kê sát vào tai liền bị thằng nhóc dọa cho giật mình.
"Gì chứ! Mày đang chọc cười em hả Chương. Diễn nét ngây thơ ở bên cạnh Châu Kha Vũ lâu quá nên quên mất Ba Lưu đánh người ghê gớm đến mức nào rồi hay sao mà kêu ba sẽ ngăn bác Châu vậy. Đụng tới Kha Vũ không khéo bác Châu mới là người phải cản ba đó."
"Mày cứ chờ mà xem. Anh chỉ có thể từ bi đến như vậy thôi."
"Hehe như vậy mới là AK của em chứ. Từ lúc lên đại học mày luôn giữ hình tượng thiếu niên trong sáng riết em quên mất quá khứ huy hoàng của mày luôn."
Lưu Chương nghe vậy thì hừ mũi một cái. Cái độ tuổi phản nghịch đó có gì vui đâu mà thằng nhóc này cứ nhai đi nhai lại để trêu cậu thế không biết. Lưu Chương cúp máy, cất lại vào túi áo. Bất giác một cơn gió mùa đông bắc thổi qua. Cái lạnh cắt da cắt thịt khiến Lưu Chương rụt người lại. Cậu khịt mũi một cái, lắc đầu. Xuống ké máy sưởi của Châu Kha Vũ vẫn tốt hơn.
"Hai bác đâu rồi anh Vũ." Lưu Chương vào phòng chỉ thấy mỗi Châu Kha Vũ đang nằm nghỉ ngơi trên giường bèn hỏi.
"Ba đi làm thủ tục ra viện, còn mẹ thì đi mua cháo cho anh rồi. Anh có dặn mẹ mua cho Chương luôn đó, tí Chương ăn với anh nha."
Động tác cởi khăn của Lưu Chương thoáng khựng lại. Thường ngày Châu Kha Vũ vẫn dịu dàng với cậu là thật nhưng đột nhiên nghe giọng điệu có vẻ nhưng đang làm nũng này của hắn Lưu Chương vẫn cảm thấy không quen. Bác sĩ bảo Kha Vũ vẫn giữ được ý thức của người trưởng thành nhưng có lẽ quên mất từ "có chọn lọc" ở phía sau. Chứ nãy giờ Lưu Chương quan sát chỉ thấy Kha Vũ trường thành với người ngoài ví dụ như bác sĩ thôi, còn với người nhà như cậu và hai bác Châu hắn giống hệt một đứa trẻ.
Điều đó còn được thể hiện qua hành động khi mà Châu Kha Vũ cứ cầm lấy tay Lưu Chương lắc lắc, lâu lâu còn dụi vào. Ánh mắt hắn nhìn Lưu Chương trong veo, toàn thân toát ra vẻ vô hại, quần áo bệnh nhân mặc trên người khiến hắn trông trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết. Hoàn toàn không còn khí chất của một vị lãnh đạo toát ra thường ngày.
Lưu Chương biết thần trí của Châu Kha Vũ không minh mẫn nên cũng mặc hắn muốn làm gì thì làm, ngồi yên để hắn ôm ôm ấp ấp. Đến khi ông bà Châu trở về phòng thấy cả hai như vậy cũng chẳng ai nói gì. Châu Khiếu chỉ bảo sáng mai sẽ có người đến thu dọn đồ để Châu Kha Vũ ra viện rồi rời đi. Trương Nguyên Thảo thì nán lại lâu hơn một chút. Nhìn con trai đang gục vào người Lưu Chương và thằng nhóc có lẽ đang muốn đẩy con trai mình ra một chút vì ngại bà cũng không muốn làm phiền không gian riêng tư của chúng nó. Trương Nguyên Thảo dặn dò Lưu Chương sau khi ăn cháo nhớ cho Châu Kha Vũ uống thuốc đúng giờ cũng rời đi.
Cánh cửa phòng đóng lại, Lưu Chương liền thương lượng với Châu Kha Vũ để hắn buông ra cho cậu đi lấy cháo rồi lại ôm tiếp thì Châu Kha Vũ mới chịu thả Lưu Chương ra.
Múc một thìa cháo nhỏ đưa lên miệng thổi cho bớt nóng, Lưu Chương thử chạm môi vào cảm nhận thấy nhiệt độ vừa đủ mới bón cho Châu Kha Vũ. Hai người cứ một miếng rồi một miếng nữa, đến khi bát cháo vơi được một nửa Châu Kha Vũ đột nhiên ngoảnh đi không muốn ăn nữa. Ánh mắt hắn trầm xuống, dãi bày.
"Chương này...Lúc hôn mê anh đã mơ thấy một cậu thanh niên luôn khoác lên mình bộ đồng phục giống nhân viên phục vụ. Trong mơ anh thấy người đó đẹp lắm, hơn nữa cậu ấy còn biết anh thích uống coldbrew nên hôm nào anh ghé quán cậu ấy luôn bưng ra một ly coldbrew làm sẵn cho anh. Những hôm trời mưa thường cho anh đi ké ô về lúc anh còn ở Mỹ. Cậu ấy đối với anh có cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng anh lại chẳng thể nhớ ra."
Châu Kha Vũ lộ ra vẻ sầu não. Hắn đã mơ rất nhiều về cậu nhân viên phục vụ đó, nhưng nó chỉ là những mảnh ký ức rời rạc, không hoàn chỉnh, để đến khi hắn tỉnh dậy hoàn toàn không thể thấy rõ gương mặt của người kia.
Lưu Chương đang ăn cháo nghe Châu Kha Vũ tâm sự lòng bỗng dâng lên một cảm giác hụt hẫng khó tả. Kha Vũ, người mà anh nhắc đến vẫn luôn ở đây, ngay bên cạnh anh. Chỉ là anh không nhớ ra mà thôi.
__________
----- Thả 🌟 để ủng hộ tác giả, 🌟 của mn là động lực để toi ra chap -----
Trailer chap sau: updating...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top