Không phải textfic

"Kha Vũ, hôm nay Lâm Mặc với Gia Nguyên bọn đi chơi, còn chụp ảnh khoe với anh. Lần sau mình cũng làm như vậy để khè tụi nó nha.

"Ừm "
______

"Kha Vũ……"
______

"Kha Vũ……"
______

"Kha Vũ ……"
______
Những cuộc trò chuyện của hai người dần dần mất đi, có thì cũng chỉ mỗi Lưu Chương hỏi rồi Kha Vũ chỉ đáp cho có lệ.

"Kha Vũ ~~~~ hôm nay anh chán muốn chết, nên muốn ăn ngon, chúng ta đi ra ngoài ăn được không ? "

"Ừm "

"Hôm nay anh muốn đi bộ, chúng ta sẽ nắm tay nhau trên con đường từ nhà đến quán rồi tản bộ về nhà. Em thấy được không Kha Vũ ? "

Nghĩ đến thôi cũng làm trong mắt anh tràn ngập niềm vui.

"Đi xe không phải nhanh hơn sao, mất thời gian. "

" Gì mà mất thời gian ? Chúng ta lâu lắm rồi không đi tản bộ mà "

"Anh phiền quá đi. Anh muốn thì đi một mình đi. "

Nói rồi Kha Vũ đứng dậy bỏ đi, để anh ngồi đó chưa hiểu được chuyện gì.

Kha Vũ vậy mà nói anh phiền, nói anh làm mất thời gian của cậu, cậu vậy mà bỏ rơi anh rồi. Nghĩ đến đây, nước mắt rơi lã chã trên mặt.

Khóc một lúc thì thấy đói, Lưu Chương quyết định đi ra ngoài, mua một ít đồ.Vì trời đã tối nên đoạn đường này có chút vắng. Nên anh muốn mua nhanh rồi đi về.

Trên đường đi, thì anh gặp một đám người, bọn họ tiến lại gần anh. Anh có chút sợ hãi. Bọn họ kéo anh vào một con hẻm nhỏ. Anh nghĩ bọn họ chỉ muốn tiền. Nhưng không, bọn họ bắt đầu sờ soạng cơ thể anh, anh lắc đầu, xin bọn chúng buông tha mình, buông tha cơ thể mình,nếu bọn chúng đụng chạm vào mình thì….thì anh sẽ cắn lưỡi mất.

"Kha Vũ,.......Kha Vũ mau đến cứu anh. "

"Cứu sao ? Ai cứu mày, sẽ không ai đến cứu mày đâu, ngoan ngoãn nằm im cho bọn anh thoả mãn một chút, rồi sẽ thả em đi. Anh sẽ không làm đau em đâu, sẽ sướng lắm đó. "

Hắn ta gặm nhấm cổ Lưu Chương, nắm càm anh, kéo quần bản thân xuống, hắn lấy hạ thân của mình cọ vào mặt anh. Đúng lúc hắn định ấn hạ thân của mình vào miệng anh thì có một chiếc xe quen thuộc chạy ngang qua, Lưu Chương như thấy được vị cứu tinh bắt đầu gào thét.

"Cứu tôi, ai đó làm ơn đi, cứu tôi với "

Thấy anh gào thét, giãy dụa, hắn ta tát vào mặt anh. Hắn cởi áo của bản thân ra bắt anh ngậm vào.

Bỗng có một ánh đèn chiếu vào, là bảo vệ khu phố. Ông ấy chạy tới, la lớn khiến bọn kia thấy ông thì nhanh chóng chạy đi mất, để anh một mình ngã ra đất. Ông bước tới thì thấy anh bây giờ quần áo sọc sệt, không khỏi thương cảm, ông lấy cái áo của chúng ra khỏi miệng anh.

Ánh mắt Lưu Chương bây giờ không rõ tiêu cự. Cứ như một con búp bê bị phá nát . Ông thấy vậy lây lây Lưu Chương. Đỡ anh nửa nằm nửa ngồi dựa vào tường.

" Cậu trai trẻ cậu có sau không, tôi đưa cậu đến bệnh viện "

Lưu Chương hít thở từng đợt không khí,hơi thở yếu ớt đáp lại ông.

" Dạ dạ chá..u chá...u không sao…, ông cứ đi đi, cháu ổn rồi, cảm cả...m ơn ông nhiều lắm. Lần sau…. cháu sẽ đến …. cảm ơn ông đàng hoàng. "

" Trời tối nguy hiểm, tôi đưa cậu về. Đừng có từ chối!"

Anh dìu Lưu Chương đến dưới lầu , thì anh xua tay , bảo ông hãy về đi , anh có thể tự lo cho mình .

Lưu Chương từng bước , từng bước leo lên cầu thang, mở cửa, lết từng bước vào nhà tắm .

Trước tấm gương kia là thân thể tàn tạ , nhìn vào cổ, dấu hôn dấu răng lẫn lộn, Lưu Chương bắt đầu nôn mửa, kinh tởm chúng .

Sau một hồi vật vã, anh đứng dậy , bật vòi xem , mở mức lạnh nhất .Mặc kệ dòng nước lạnh đang đánh vào mặt, nước mắt anh bắt đầu rơi, hoà tan vào dòng nước lạnh ngắt kia. Không tới một ngày mà anh gặp đến hai chuyện không vui, thứ nhất là Châu Kha Vũ bỏ mặc anh, thứ hai là chuyện vừa rồi.

" Không được, Kha Vũ thích sạch sẽ, phải tẩy rửa sạch, đây rồi, phải tẩy rửa, tẩy rửa. "

Lưu Chương như điên loạn , cầm bông tắm, chà sát thật mạnh lên những chỗ mà cho rằng tên kia đã đụng vào. Anh thấy không đủ sạch, anh tìm kiếm bàn chải. Đây rồi, vì bàn chải này để cọ lưng, răng của bàn chải không quá cứng. Giờ đây anh có chút thoả mãn, Lưu Chương tắm sơ qua rồi đi vào phòng. Bắt gặp Châu Kha Vũ đang vội vã từ cửa xông vào .
_____

Kha Vũ ngồi trên xe, tim cứ cảm thấy nhói, như ai lấy thứ gì đó găm vào tim cậu, chợt nhớ ra lúc nãy đã nóng tính với anh, đánh xe vào cửa hàng tiện lợi gần nhà, mua một chút que cay , coca và thịt, cậu muốn nấu sườn xào chua ngọt cho anh ăn . Tính tiền xong, bước ra tới cửa thì gặp ngay bác bảo vệ khu phố .

" Cậu trai, đường này mới xảy ra chuyện, cậu tranh thủ về nhà đi nhé."

Với Châu Kha Vũ thì sẽ không bao giờ nhiều chuyện, nhưng bỗng dưng có thứ gì đó thôi thúc cậu phải hỏi chuyện này .

"Có chuyện gì vậy ông ?"

"Aizzz, nói tới thật thấy thương cho cậu trai đó. Mới đây thôi, tại con hẻm này, có một cậu trai bị bọn biến thái kia hãm hiếp."

Thịch, nghe tới đây cậu như đông cứng, con trai ? Không phải anh chứ ? Đúng vậy, Chương Chương sẽ không bao giờ ra ngoài giờ này. Để xác nhận, cậu hỏi ông.

"Anh ấy lớn hơn cháu phải không ạ?"

"Hình như là cậu trai hay đi với cậu thì phải ."

Bịt , túi đồ ăn rơi xuống, rớt ra đầy cửa. Vội vàng nhặt lấy rồi phóng nhanh ra xe về nhà .

Mở cửa ra , Châu Kha Vũ đoán anh ở phòng tắm , cầu nguyện rằng anh không sao .

Thấy anh đi ra , Kha Vũ đứng hình .

Gì đây ? Cổ anh, cổ anh những vết nhạt tím đều bị rướm máu , như lấy thứ gì chà sát .

"Chương Chương , anh…..em…em xin lỗi."

Lưu chôn chân tại chỗ, thật muốn quỵ xuống .

"Kha Vũ …Kha Vũ , em…em đừng kinh tởm anh, để….anh sẽ vào làm nó thật sạch nhé .

"Đừng , Lưu Chương , em đáng chết ….em là thằng khốn , bỏ rơi anh . "

"Anh đánh em đi ."

Lưu Chương như bị đánh tỉnh , vội vã ôm lấy Kha Vũ , ôm lấy người con trai đang tự trách kia ,dù đó không phải là lỗi của em.

"Em đừng bỏ anh nhé, em…emmmm."

"Ưmm."

Kha Vũ kéo anh vào một nụ hôn sâu . Lưu Chương lúc đầu con rụt rè, nhưng sau đó anh ôm lấy cổ cậu . Khiến cho hai người giờ đây không còn chút gọi là khoảng cách .

" Kha Vũuu, ưmm."

" Em đây bảo bối."

Kha Vũ bắt đầu cúi xuống gặm nhấm chiếc cổ thơm tho xinh đẹp kia , đôi tay cũng chẳng rảnh rỗi , mò vào áo hết xoa eo rồi sang bóp eo . Khiến Lưu Chương không khỏi run lên .

" Giường ."

Bế anh vào phòng , đặt anh nằm trên giường ngay ngắn .

" Ngủ thôi bảo bối , hôm nay anh mệt rồi . " =)))

" Anh…. đói ."

Anh nằm nghỉ một chút , em đi nấu đồ cho anh ăn .

" Không , bế bế anh đi , anh muốn ra sofa xem phim . "

____

Này tui vào drive thấy nó là bản draft thôi =)) có hứng viết thêm tí tình tiết . Tui chưa có chỉnh sửa gì cạ , vội vã đăng lên . Mong mọi người đọc sẽ hông muốn đấm toiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top