chapter 09
Ảo tưởng đất trời là một mảnh ngổn ngang thanh vắng
Ánh sáng của cả thế giới này đều chiếu lên người cậu,
Lộng lẫy sắc màu
.
.
.
[Part 1] ————
[Mùa đông hình như sắp qua rồi]
Vào một hôm nọ, Châu Kha Vũ ngồi trước bàn làm việc gửi tin nhắn cho Lưu Chương.
[Cách ngày cậu ấy đi công tác ở Vụ Lý, đã có hai mươi lần mặt trời mọc.]
Vụ Lý, là tên của trấn nhỏ ở miền Bắc.
Lưu Chương vừa bước lên thềm đá của nhà ga nhỏ ở Vụ Lý, liền không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Châu Kha Vũ.
[Châu Kha Vũ, tên của trấn nhỏ này rất đặc biệt, Vụ Lý Vụ Lý, giống y như tên trong thơ của Tịch Mộ Dung.]
Tịch Mộ Dung là ai?
. . .
Hahaha. Lưu Chương, cậu tin sao? Tôi đùa với cậu thôi.
Khốn kiếp!
Từ ngày Lưu Chương đến đó, những tin nhắn nhận được đều chẳng đâu vào đâu như:
[Châu Kha Vũ, Vụ Lý rất đẹp, lúc hoàng hôn sẽ có mây mù màu hồng nhạt lững lờ giữa không trung, như là đang nằm mơ vậy.]
[Châu Kha Vũ, ánh mặt trời ở Vụ Lý có màu vàng, hoàn toàn không chứa một chút tạp chất.]
[Châu Kha Vũ, bọn họ nói, vào mùa xuân nơi này có cỏ kim ngư nở rộ cả cánh đồng.]
[Châu Kha Vũ, cậu nói xem khi nào mùa xuân sẽ đến.]
Mỗi lần đang đi trên đường, Châu Kha Vũ đều bật cười trước những câu nói quái gở và lập dị như vậy, sau đó lại ngẩng đầu nhìn chồi non trên cây xem có phải nó đã dài ra một chút không, màu xanh có phải đã xuất hiện nhiều hơn không.
Thì ra mong mùa xuân về cũng là một căn bệnh có thể truyền nhiễm.
Mãi đến một hôm nào đó, cậu nhận được tin nhắn hình, trong hình là bãi cỏ xanh và bầu trời trong vắt với những áng mây trắng, mênh mông bát ngát.
Lưu Chương viết: [Châu Kha Vũ, mùa xuân Vụ Lý đã đến rồi.]
Đợi lúc đèn đỏ bật lên, cậu băng qua ngã tư đường đông đúc. Người trên phố hợp rồi lại tan, xô đẩy lẫn nhau, nhưng mỗi người đều đi những hướng riêng. Tới trước cửa trạm xe điện ngầm, nhìn dòng người đông nghịt đi xuống bên dưới, không hiểu sao cậu lại cảm thấy ngột ngạt, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác như thế, cuống họng bị nghẹn đến mức gần như hít thở không thông, không thể nào hô hấp bình thường.
Có lẽ là nhiệt độ không khí tăng cao, có lẽ là tiếng đoàn xe trên đường ray nổ máy quá mức ồn ào.
Hoặc có lẽ là cậu bỗng dưng không nhớ rõ nơi mà mình muốn chạy đến.
Cũng có lẽ, là bởi vì không có người lung lay lảo đảo bên cạnh mình, để mình nắm tay cậu ấy.
Không có người kia.
Hay nói chính xác hơn, không có Lưu Chương.
Có một khát vọng mãnh liệt đang dần ngấm sâu vào đầu, Châu Kha Vũ nắm chặt tay lại.
Thế là, hôm sau cậu tùy tiện lấy một lý do xin nghỉ ba ngày, ngồi trên xe lửa đi hướng Vụ Lý.
Đoàn xe đi thẳng về miền Bắc, rời xa những thành phố sầm uất, băng qua những ruộng lúa mênh mông hoang vu, xuyên qua những đường hầm trên núi ngoằn ngoèo quanh co, lại chạy ngang những thôn xóm dân cư thưa thớt.
Trong xe gần như không có người, Châu Kha Vũ đọc tờ báo mà nhân viên phục vụ phát cho, lại ngẩng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài. Từ tầm mắt của cậu, có thể nhìn thấy hàng cây bạch dương thật cao hai bên đường sắt, con đường mòn tít tắp giữa khe núi và hồ nước màu xanh nhạt bao la khôn cùng.
Hình như Châu Kha Vũ đã hiểu vì sao Lưu Chương lại mê đắm Vụ Lý, bởi vì chỉ mỗi cảnh vật dọc theo hai bên đường cũng đã có thể làm người ta quên hết buồn lo.
Buổi tối, Châu Kha Vũ nằm trên giường nghe tiếng bánh xe gõ nhịp nhàng lên đường ray, lướt xem từng tấm hình mà ngày trước Lưu Chương đã gửi cho mình, dừng lại ở tấm cỏ kim ngư cánh tím nhị trắng, nghĩ đến trước nay mình chưa từng để ý đến những loại hoa cỏ trong vườn hoa ven đường, giờ phút này lại bỗng nhiên tưởng tượng ra khung cảnh cả cánh đồng cỏ kim ngư nở rộ, trong lòng cũng có chút cảm giác chờ mong.
Nếu có thể cùng cậu ấy đi giữa đồng hoa, nhất định sẽ rất tuyệt vời, cũng không biết là tuyệt thế nào, nếu như là đi một mình sẽ rất quạnh quẽ, nhưng nếu có cậu ấy cùng đi, cảm thấy có lẽ cũng không tệ lắm.
Lúc đến nhà ga Vụ Lý vắng tanh là 5 giờ rưỡi sáng, Châu Kha Vũ đặt hành lý lên băng ghế gỗ cũ kỹ, lại ngồi xuống, màn sương sớm dày đặc nổi trôi giữa không khí.
Hoàn toàn giống với những gì Lưu Chương đã miêu tả, Vụ Lý như là một nơi trong cõi mộng mơ.
Cầm điện thoại di động lên định gọi cho Lưu Chương, lại nghĩ đến giờ này cậu ấy nhất định đang say giấc nên chỉ gửi một tin nhắn đi.
“Tôi đang chờ cậu ở nhà ga Vụ Lý.”
Sau đó, Châu Kha Vũ ngồi được một lúc thì tiệm tạp hóa nhỏ ở gần đó cũng đã bắt đầu bày bánh trứng nướng nóng hổi lên. Bởi vì khí trời đầu xuân rất lạnh, cậu đi qua đó mua hai cái, một cái dùng để lấp đầy bụng, một cái để ủ ấm tay. Châu Kha Vũ vừa ăn được hai miếng, từ xa xa đã truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Châu Kha Vũ?”
“Ở đây, ở đây!”
Châu Kha Vũ nhìn Lưu Chương đến gần, tóc mái bị gió thổi tung hơi che khuất đôi mắt, hình như là rất mệt, cùng Lưu Chương tràn đầy sức sống trong tin nhắn hình như không phải một người.
“Sao cậu lại tới đây?”
“Lời này tôi hỏi cậu mới đúng. Sao giờ này mà cậu còn thức? Là ngủ sớm dậy sớm hay là cả đêm không chợp mắt?” Châu Kha Vũ cúi đầu chọc chọc vào bọng mắt thâm đen của Lưu Chương.
“Phải viết bản thảo, từ lúc đến đây tôi đã quen đảo ngược ngày đêm…” Lưu Chương nói xong lại ngáp một cái, ngồi xuống băng ghế, bần thần xoay đầu qua nhìn Châu Kha Vũ.
“Cậu vẫn chưa trả lời tôi, sao lại tới đây? Công tác hả?”
“Tôi xin nghỉ.”
“Đây không phải là trọng điểm, há…”
“Chủ yếu là đến xem có thật sự đẹp như cậu nói không, sẵn tiện nghỉ ngơi luôn…” Để ngắm mùa xuân Vụ Lý, để nhìn cỏ kim ngư mà cậu nói, để thăm cậu.
“Thật à?…”
“Không nói chuyện này nữa,” Châu Kha Vũ xoay người lấy chiếc hộp giấy màu đỏ trong túi ra, “Tôi có mang theo bánh kem, cậu muốn sô-cô-la hay là xoài?”
“Sô-cô-la~”
“Cậu thật sự là người phát ngôn thích hợp nhất của món sô-cô-la…”
“Này còn phải nói sao…” Lưu Chương cầm hộp mở ra, “Hình như… có hơi bị bẹp rồi.” Hơn nữa, ngồi xe lửa cả đêm bộ không hư sao. Lưu Chương le lưỡi, “Trên mặt có hạnh nhân, tôi không thích ăn…”
“Cậu quả thật rất kén ăn.” Châu Kha Vũ thở dài một hơi, cầm hộp về đặt trên đầu gối, lấy khăn giấy trong túi gỡ từng lát hạnh nhân trang trí trên mặt bánh kem sô-cô-la ra.
Lưu Chương quan sát dáng vẻ chăm chú của Châu Kha Vũ, không khỏi bật được cười khanh khách.
“Châu Kha Vũ, sau này cậu nhất định là một người chồng tốt!”
“Tôi cảm ơn cậu.”
“Không cảm ơn.” Nhận lấy bánh kem sô-cô-la có hơi lún xuống, Lưu Chương há to miệng cắn một cái, “Cũng may là chưa hư.”
“Cậu nên nói ngọt quá mới đúng chứ.”
“Ngọt quá, ngọt quá, ngọt quá. Ngọt tận đáy lòng.”
“Thật là qua quýt không chút thành ý——”
Ánh sáng màu vàng ấm từ đằng Đông chiếu tới, xua tan sương mù và không khí lạnh, cũng chiếu vào khóe miệng dính kem sô-cô-la của Lưu Chương.
“Còn một cái nữa, cậu ăn đi.”
“Cậu không ăn?”
“Tôi có bánh trứng nướng.” Nói xong, giơ túi lên trước mặt cậu ấy, “Mới ăn một cái, còn một cái nữa.”
“Tôi sẽ không khách sáo với cậu.”
Lưu Chương híp mắt lại, cầm một cái bánh khác trong tay.
“Cậu ở gần đây không?”
“Vụ Lý vốn cũng không lớn lắm, chỗ bà chủ cho tôi thuê nhà ở cách đây hai con đường.”
“Có dư chăn cho tôi đắp không?”
“Không—— có——”
“Vậy tôi chịu uất ức một chút, đắp chung chăn với cậu.”
“Biến biến biến, chen chúc không nóng sao.” Lưu Chương cầm lấy khăn giấy trong tay Châu Kha Vũ lau miệng, “Lại nói giường cũng không lớn lắm.”
“Hay thật, bị ghét bỏ thế này.” Châu Kha Vũ phồng má lên, làm ra vẻ đáng yêu xưa nay chưa từng thấy.
“Ai bảo cậu tay dài chân dài chứ! Để cậu ngủ trên giường nhỏ của tôi uất ức cho cậu quá, nếu không, tôi tìm một khách sạn sạch sẽ cho cậu nhé?”
“Không cần, ngủ dưới đất chỗ cậu cũng được mà. Ở khách sạn không hay chút nào, cả người nói chuyện cũng không có.”
“Vậy…” Lưu Chương bỏ hộp xuống, nhíu mày lại, “Được rồi, nhưng mà chỗ tôi có hơi lộn xộn…”
“Chỗ cậu mà chỉ ‘có hơi’ lộn xộn sao ——”
Nhà cho một người cũng không tính là lớn, chỉ có phòng khách, phòng bếp nho nhỏ và phòng ngủ. Châu Kha Vũ nhìn báo cũ đầy dưới đất, mấy hộp mì ly đã khui ra chồng chất trong thùng giấy ở góc nhà, trên bàn đống một lớp bụi mỏng, đèn cạnh ghế salon vẫn sáng… cậu cố nén ý nghĩ đưa tay gõ đầu Lưu Chương, dùng mũi giày đá văng mấy tờ báo trong phòng khách, để túi xuống, xắn tay áo lên.
“Cho cậu xem thử cái gì gọi là trai đảm đích thực.”
“Sao mà tôi nghe xong lại muốn cười nhỉ?”
“Thấy tôi giỏi giang như vậy, cậu hẳn sẽ khóc.”
“Tôi đang nhìn đây. Cậu cứ biểu diễn đi, biểu diễn đi.” Thật ra Lưu Chương rất tò mò, hơn nữa do thức đêm nên đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, liền sải bước đến ghế salon bằng vải bố màu xanh nhạt nửa nằm nửa ngồi.
Châu Kha Vũ nhìn Lưu Chương nhếch mày lên, xoay người bắt đầu ra tay dọn dẹp nhà trọ. Đầu tiên là xếp báo cũ thành một chồng rồi buộc lại, sau đó ném tất cả những túi đồ ăn vặt và rác vào trong thùng, lại hứng nước lau bụi và sàn nhà, cuối cùng kéo rèm cửa sổ màu trắng ngà ra, mở cửa sổ của gian phòng.
Nhìn ra xa xa, có thể thấy được bức tường màu vàng và khung cửa sổ màu trắng của tòa nhà đối diện, giống y như nhà bọn họ đang ở.
Quay đầu thấy Lưu Chương đã ôm chăn ngủ trên ghế sa lon, Châu Kha Vũ lặng lẽ đi tới ngồi xổm xuống.
Cả lúc ngủ vẫn cuốn khóe môi lên và hít thở rất to tiếng, mái tóc mềm mại còn có hàng mi cong cong đen nhánh. Vươn tay giúp cậu ấy gạt tóc mái sang một bên, Châu Kha Vũ khẽ mỉm cười.
Từ trên xuống dưới nhìn thế nào đều thấy như trẻ con. Ngủ mê này, kén ăn này, lôi thôi này, nhưng có đôi khi cũng xem như là biết chăm sóc người khác. Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm Lưu Chương một hồi lâu, đối phương bỗng nhiên hưm nhẹ một tiếng rồi trở mình nằm ngửa lên, một đoạn cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài.
Mặc dù là không có ý tỉnh lại, nhưng vẫn làm Châu Kha Vũ có tật giật mình trong một giây. Một lát sau, thấy Lưu Chương vẫn không có động tĩnh, cậu mới cẩn thận bỏ tay kia vào trong tấm chăn mỏng, nhét góc chăn vào.
(tbc)
Tịch Mộ Dung: “Bà Tịch Mộ Dung là nhà thơ, nhà tản văn và là họa sĩ. Bà sinh năm 1943 tại Trùng Khánh, quê ở Kỳ Cha-ha-ơ-mênh-minh-an, bà ngoại của bà là công chúa vương tộc. Năm 13 tuổi bà Tịch Mộ Dung bắt đầu làm thơ, 14 tuổi vào học tại chuyên ngành Nghệ thuật trường Sư Phạm Đài Bắc, về sau lại thi đỗ chuyên ngành Nghệ thuật trường Đại học Sư Phạm Đài Loan. Năm 1964, bà đi du học tại Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Brúc-xen Bỉ, sau khi tốt nghiệp bà về dạy học tại Đài Bắc, từng mấy chục lần tổ chức triển lãm hội họa cá nhân.
Bà Tịch Mộ Dung sành về làm thơ và viết tản văn, phần lớn là viết về các đề tài tình yêu, nhân sinh và hương sầu, câu văn mượt mà, trữ tình sinh động, chan chứa tình cảm chân thành đối với sinh mệnh. Có sức ảnh hưởng đối với quá trình trưởng thành của cả một thế hệ Trung Quốc. “(http://vietnamese.cri.cn/581/2011/05/04/1s154976.htm)
.
.
.
[Part 2] ————
Lúc Lưu Chương thức dậy đã là buổi chiều, những cơn gió lùa qua song cửa mang theo hương vị đặc trưng của miền Bắc, căn phòng đã không còn bừa bãi như trước, rác trên bàn và dưới đất cũng đều không thấy, lắng tai nghe thật kỹ, hình như trong phòng bếp có tiếng động rất nhỏ.
Cậu ngồi dậy, để chăn điện qua một bên đi tới, nhìn thấy Châu Kha Vũ đang đứng đưa lưng về mình rửa bát, tay áo sơ mi được xắn lên cũng ướt đẫm một khúc.
“Khụ khụ——”
“Cậu dậy rồi~”
“Sao mà tôi cảm thấy tôi mới là khách ấy nhỉ?” Lưu Chương đi tới bên bồn nước, nhìn dáng vẻ Châu Kha Vũ dùng những ngón tay gầy guộc rửa bát, thật là có chút phong thái của đàn ông nội trợ.
“Có người bị bệnh lười, bát cũng không rửa, tôi còn có thể làm sao.”
“Hay là em trai ốc đồng nấu cơm luôn đi?”
“Cậu đang nằm mơ đấy à?”
“Không biết nấu cứ việc nói thẳng, tôi sẽ không cười nhạo cậu đâu.”
“Chẳng phải cơm của cậu có bà chủ nhà nấu rồi?”
“… Sao cậu biết?”
“Lúc nãy ra cửa vứt rác tình cờ gặp được bà ấy, còn chỉ tôi đường đến siêu thị——” Châu Kha Vũ cầm bát dùng khăn sạch lau một lần, sau đó xếp lên chiếc kệ ở bên cạnh, “Sẵn tiện xin bà ấy cho tôi chìa khóa dự phòng luôn.” Nói xong, móc chiếc chìa khóa trong túi ra lắc lắc khoe khoang.
“Bà chủ nhà thật không có mắt nhìn người, nếu như cậu là người xấu thì sao.”
“Bà ấy nói nhìn mặt mũi của tôi liền biết tôi là người tốt.”
“Bà ấy nhất định là bị cận thị nặng.”
“Vớ vẩn, bà ấy đâu có keo mắt kính.” Châu Kha Vũ bật cười, vung cánh tay rảnh rỗi kia mở tủ lạnh lấy một chiếc túi đựng đầy thức ăn đã nấu chín bỏ lên bàn, “Này, hâm nóng lại là có thể ăn. Để thưởng cho tôi, tối nay cậu dẫn tôi đi chơi đi.”
“Ưm, muốn đi đâu chơi?”
“Chợ đêm?”
“Chỗ này không có chợ đêm… ngắm cảnh đêm thì sao?” Lưu Chương tùy tiện lấy bọc thịt xông khói trong túi ra, tìm kéo cắt miệng bọc, đổ thức ăn bên trong ra một chiếc đĩa sứ, “Hôm nay vừa lúc ở thị trấn có bắn pháo hoa, bà chủ nhà nói lên tầng áp mái có thể thấy được.”
“Bắn pháo hoa? Quậy xuân mới?”
“Cậu có thể dùng từ tao nhã một chút không?”
“Mừng năm mới?”
“… Hay là chúng ta ăn cơm trước đã.”
Hôm nay bà chủ nhà rất vui, bởi vì không thấy tên nhóc trọ ở phòng 203 đến nhờ làm cơm giúp, cũng không nhờ rửa bát giúp, xế chiều lên tầng áp mái phơi quần áo còn thấy cậu thanh niên cao ráo mới gặp khi nãy ôm một túi to trở về, lúc cậu ấy cười lên hai mắt lấp lánh, đúng là rất dễ mến.
Bà chủ gần như là vừa khẽ hát một điệu dân gian vừa lau nhà, nhờ cậu thanh niên lễ phép kia mà tâm trạng rất tốt, một lát sau chuông cửa vang lên, bà vui vẻ ra mở cửa, là cậu trai cao ráo kia, phía sau là tên nhóc gầy teo ở phòng 203.
“Bà chủ, có thể bán cho chúng tôi mấy bó pháo hoa không?” Tên nhóc phía sau thò đầu ra, khóe miệng hơi cong lên.
“Đương nhiên có thể, muốn loại nào đây?”
“Không cần có tiếng đâu, loại từng que từng que đơn giản nhất ấy.” Cậu trai cao ráo bắt chước theo giọng địa phương của bà, nghe rất đáng yêu.
“Được, để tôi đi lấy cho các cậu.” Bà xoay người rút hai bó pháo hoa trong thùng giấy ra, lại cầm thêm một hộp diêm.
“Người nhà tôi không hút thuốc lá, cũng chỉ có diêm thôi~ Không sao chứ?”
“Không sao, bật lửa tôi cũng dùng không được, haha.” Cậu trai cao ráo tươi cười cầm lấy mọi thứ, sau đó định cho tay vào túi quần lấy tiền trả.
“Không cần, không cần. Tôi tặng hai cậu đấy,” Bà chủ nhà xua tay nói rất vui vẻ, “Giờ đang là lễ hội pháo hoa, người tham gia càng nhiều càng tốt. Xuân mới đốt pháo hoa, vừa đuổi quỷ trừ tà, vừa có thể đảm bảo bình an. Đúng rồi, các cậu phải nhớ cầu nguyện đó.”
“Cảm ơn bà chủ~” Tên nhóc mọi hôm ban ngày ban mặt mà có một nửa thời gian đều dùng để ngủ cư nhiên cũng có lúc đầy sức sống như vậy, ý cười ở khóe mắt bà chủ nhà ngày càng sâu hơn.
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Lát nữa đúng 8 giờ nhớ đốt, đừng để muộn~”
“Dạ được!” Sau khi ôm hết tất cả vào lòng, hai người xoay lưng đi lên cầu thang.
“Em trai Châu Kha Vũ, cậu nói giọng Bắc rất buồn cười.”
“Thú vị không? Tôi nói thêm hai câu nữa nhé?”
“Đừng đừng, tôi đau bụng.”
Nhìn theo bóng lưng hai thanh niên đi xa, bà chủ nhà mới nhớ tới một vấn đề, bọn họ là anh em phải không, sao mà chẳng giống nhau chút nào.
Châu Kha Vũ mở cửa sân thượng ra, những cơn gió se lạnh chợt lướt qua da thịt, cậu quay đầu lại hỏi, “Lạnh không?”
“Không lạnh, áo khoác của tôi dày lắm.”
Lưu Chương đi tới, ở chính giữa sân thượng có lắp một chuồng bồ câu, mấy con bồ câu đưa thư cứ bay vòng quanh kêu ‘gù gù’.
Máu nghịch ngợm lại nổi lên, Lưu Chương bỗng nhiên chạy chầm chậm rồi vọt về trước làm đàn con bồ câu hốt hoảng bay lên. Châu Kha Vũ bất đắc dĩ đặt pháo hoa ở mép tường, kéo cánh tay Lưu Chương qua.
“Lại ấu trĩ nữa rồi phải không?”
“Haha, chơi vui lắm mà.”
“Cậu có hỏi ý kiến của bồ câu không? Có khi người ta không cảm thấy vui.”
“Bồ câu nói cho cậu biết?”
Châu Kha Vũ im bặt, không muốn thừa nhận sự thật là hình như trước giờ miệng lưỡi của mình đều thua cậu ấy.
Lưu Chương rất vui, cầm điện thoại di động ra xem thời gian, “Còn năm phút nữa, có thể chuẩn bị rồi——”
“Chúng ta châm từng bó hay là châm hết luôn?”
“… Tổng cộng chỉ có hai bó, cậu muốn ‘châm từng bó’ như thế nào?”
“Được rồi….” Châu Kha Vũ lấy hộp diêm ra, quẹt một cái, không có gì hết, lại quẹt một cái nữa, vẫn không có gì hết.
“Trước đó ai nói tôi là đại thiếu gia hả? Đưa đây đi lão gia!” Lưu Chương giật lấy hộp diêm, “Giơ pháo hoa lên đi lão gia.”
“Số lão gia này khổ quá, còn phải nghe đại thiếu gia chỉ huy.”
“Lão gia, cậu nói nhảm nữa thì khỏi châm nha.”
“Đại thiếu gia, cậu cứ châm đi, tay tôi mỏi nhừ rồi.”
Lưu Chương dùng ngón tay cầm que diêm quẹt nhẹ một cái, sau đó châm pháo hoa. Châu Kha Vũ cầm một que pháo khác đến gần, sau khi châm xong liền đưa cho cậu ấy.
Lúc này, trấn nhỏ ngập trong tiếng pháo hoa nổ đì đùng, mấy con bồ câu bị Lưu Chương dọa bay đi đã vòng ngược trở về, hoảng hốt phen nữa lại vỗ cánh bay đi, cứ lượn quanh tòa nhà cũ.
Tia lửa của pháo hoa bắn ra tung tóe, Lưu Chương lại cầm thêm vài que lên châm chung, hai tay cầm cả nhúm quơ quơ trước mắt Châu Kha Vũ.
Ánh lửa túa ra màu nhũ bạc chói mắt, hình như nhìn kỹ thì xung quanh còn có một quầng sáng màu đỏ, chiếu vào mặt Lưu Chương lại hình như thành màu vàng. Châu Kha Vũ nhìn ngẩn người, pháo hoa trên tay đã cháy hết cũng không biết.
“Lão gia, cậu ngẩn ra đó làm gì. Châm thêm nữa đi.” Đối phương trừng Châu Kha Vũ một cái, nhìn xuống thấy que pháo của mình đã tắt, chỉ có thể ném que không vào mép tường, lại cầm một ít ra châm lên.
“Ngày hôm nay là một ngày lành, phải không?” Châu Kha Vũ hỏi.
“Ừ—— Cậu thật sự đến rất đúng lúc.”
“Cần phải cầu nguyện không?”
“Kiếm nhiều tiền, ở biệt thự, lấy vợ đẹp, cứ cầu đại đi.”
“Tôi có tục tĩu như vậy sao.”
“Cậu nghìn vạn lần đừng cầu mấy chuyện như ‘Năm tháng yên ả, đời này bình an’, vậy lại càng tục tĩu hơn.” Lưu Chương cầm hết pháo hoa trong tay, miệng nói liên tục, “Tôi hả, năm này so với năm trước sống vui vẻ hơn là được rồi, tôi không có lòng tham.”
Còn nữa, Châu Kha Vũ cũng vui vẻ là được rồi, nhưng câu này Lưu Chương chỉ nói thầm trong bụng thôi.
Xa xa có một tòa tháp cao, pháo hoa gần đó bắn tưng bừng nhất, mỗi màu mỗi sắc có một vẻ đẹp riêng. Lưu Chương nhìn lên đỉnh đáp, những ánh lửa đẹp lả lướt rơi vào trong đáy mắt cậu ấy.
Châu Kha Vũ nhìn gò má của Lưu Chương, trái tim đập thình thịch, hai mắt nhắm lại thật chặt.
“Cậu không có lòng tham… Vậy thì tớ sẽ có.” Cậu ấy mở mắt ra, lại ném que pháo hoa đã cháy hết vào mép tường lần nữa, que này xếp thành một hàng với những que trước, đếm nhẩm thử, một… hai… ba… bốn năm sáu… tổng cộng hai mươi tám que.
“Tớ hy vọng từ hôm nay trở đi, sau hai mươi tám năm, lại sau hai mươi tám năm, mỗi một mùa xuân, đều có thể cùng cậu đốt pháo hoa.” Châu Kha Vũ nhìn vào đôi mắt bởi vì kinh ngạc mà hơi trợn to của Lưu Chương, nói từng chữ từng câu, “Hai mươi tám cộng hai mươi tám là năm mươi sáu, nói cách khác, chí ít đến tám mươi tuổi, chúng ta vẫn có thể cùng nhau.”
Que pháo hoa trong tay Lưu Chương rơi xuống đất, tàn lửa còn lại mau chóng tắt lịm.
“Cái gì tám mươi tuổi… Đến lúc đó chẳng phải là lão bất tử sao.” Cậu ấy bật cười haha hai tiếng, quay đầu định tìm hộp diêm, nhưng tay đã bị nắm lấy.
“Lưu Chương, cậu là ngốc thật, hay là giả vờ ngu ngơ.” Châu Kha Vũ hơi tăng thêm sức lực để giữ ngón tay của Lưu Chương, “Cậu thật sự cho là tớ ngồi xe lửa cả đêm chỉ để tìm cậu ngắm cảnh?”
“Nếu không thì sao?”
“Tớ cho là mình đã nói rất rõ ràng.”
“Nhưng tớ không rõ…”
“Tớ sẽ lặp lại lần nữa.”
“Châu Kha Vũ” Lưu Chương dùng sức vùng tay ra, “Cậu có biết cậu đang nói gì, làm gì không?”
“Ít ra, tớ biết rõ hơn cậu.”
Lưu Chương sửng sốt, còn ánh mắt của đối phương lại rất kiên định, không giống như là đang đùa, “Chúng ta, không thể tiếp tục như vậy sao…” Với chúng ta mà nói, bạn bè mới là lựa chọn tốt nhất.
“Không thể” Không thể chỉ đứng tại chỗ, không thể chỉ làm bạn bè của cậu, không thể… không thích cậu.
Lúc này, pháo hoa đã lần lượt ngừng lại, mấy bóng đèn sợi tóc trên sân thượng quá tối, rọi lên gương mặt của hai người lờ mờ không rõ, nét mặt cũng khó phân biệt. Châu Kha Vũ đứng yên thật lâu, còn Lưu Chương thì cúi đầu nhìn mặt đất đen như mực. Không nhận được câu trả lời, cậu thất vọng xoay người sang hướng khác.
“Tớ vẫn cho là, tớ không phải đơn phương tình nguyện đấy chứ.”
Đi tới cửa, tay đã đặt lên chốt cửa, vạt áo lại bị kéo lấy.
“Không được đi.”
“Lưu Chương, cậu biết cậu đang làm cái gì không?”
“Ưm…”
“Đồng ý với tớ không?”
“Ưm…”
“Ngoại trừ ưm không còn gì khác?”
“Châu Kha Vũ, là cậu đi qua giới hạn trước.”
“Đúng vậy.”
“Quá giới hạn rồi, thì sẽ không còn đường lui.”
“Tớ không nghĩ sẽ lui bước.”
“Nhưng tớ không biết… chúng ta có thể làm được không.”
“Chỉ cần Lưu Chương cậu có thể làm được, tớ nhất định có thể làm được.” Quay đầu lại, vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của Lưu Chương, ôm cậu lấy vào lòng, Châu Kha Vũ nở nụ cười.
“Cười cái gì?” Bên tai truyền đến giọng nói buồn buồn, tóc cậu ấy tỏa ra mùi cỏ xanh mê người.
“Cười tớ đến thật đúng lúc.”
Lưu Chương không lên tiếng, tựa vào vai Châu Kha Vũ cong khóe miệng lên.
Bầu trời của Vụ Lý là màu xanh đậm, pháo hoa của Vụ Lý là màu bạc đẹp mắt, Châu Kha Vũ và Lưu Chương của Vụ Lý ôm nhau ngồi ở tầng áp mái cũ kỹ, ánh trăng Vụ Lý lạnh thấu như mộng ảo.
.
.
.
Tớ có thể cho cậu tất cả mọi thứ của tớ, nếu như cậu muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top