Chương 3 : Hoa sữa nở .


Hanbin đi dạo quanh nhà Fuma, một căn nhà rộng lớn và tráng lệ hơn nhiều so với ngôi nhà trước đây anh từng ở. Anh bước vào một phòng bí mật, nơi duy nhất có một chiếc đàn piano màu đen đặt ở giữa. Hanbin tò mò ngồi xuống và thử đánh một phím. Vì từ nhỏ, gia đình anh không có điều kiện để mua đàn, nên đây là lần đầu tiên anh có cơ hội trải nghiệm. Âm thanh từ phím đàn vang lên khiến anh cảm thấy thích thú, và anh tiếp tục đánh thêm nhiều phím nữa.

Nghe thấy tiếng đàn vang lên loạn xạ, Fuma không khỏi cười nhẹ. Anh quyết định chạy đến xem Hanbin đang làm gì trong căn phòng này. Khi Fuma mở cửa, Hanbin giật mình và vội vàng đứng dậy. Fuma kéo anh ngồi xuống cạnh mình và nói:

- Cậu có muốn tôi dạy cậu một bài không ?

Hanbin do dự một chút rồi đáp:

- Tôi... tôi không biết...

Fuma mỉm cười và nói tiếp:

- Hay là tôi sẽ chơi cho cậu một bài mà tôi rất thích nhé!

Fuma ngồi xuống bên cạnh Hanbin và bắt đầu chơi một bản tình ca du dương, lãng mạn. Âm nhạc khiến Hanbin hoàn toàn bị cuốn hút. Fuma chơi một bản nhạc có tên "Ánh Trăng", và Hanbin rất thích thú, muốn học đàn ngay lập tức. Thấy vậy, Fuma liền đồng ý dạy cho Hanbin.

Fuma bắt đầu dạy Hanbin những nốt nhạc cơ bản, từ những phím trắng đơn giản đến những hợp âm phức tạp hơn. Hanbin chăm chú lắng nghe và làm theo từng chỉ dẫn của Fuma. Sự say mê trong ánh mắt của Hanbin khiến Fuma cảm thấy vui vẻ và tự hào. Mỗi lần Hanbin chơi đúng một đoạn nhạc, Fuma không ngừng mỉm cười, thỉnh thoảng anh còn chạm nhẹ vào tay Hanbin để chỉ dẫn thêm.

Khi màn đêm dần buông xuống, ánh sáng từ chiếc đèn chùm trong phòng phản chiếu những vệt sáng lung linh trên đàn piano, tạo nên một không gian đầy lãng mạn. Hanbin và Fuma ngồi gần nhau, những ngón tay của họ thường xuyên chạm nhau khi thay đổi phím đàn, tạo nên những rung cảm ấm áp. Hanbin cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn mỗi lần Fuma cười khẽ hoặc thì thầm vào tai anh, chỉ dẫn từng bước một.

Khi buổi học kết thúc, Fuma đứng dậy, ánh mắt anh lấp lánh dưới ánh đèn, và nói với giọng dịu dàng:

- Cậu đã học rất nhanh và chơi tốt rồi đấy. Nếu có thời gian, chúng ta có thể tập luyện thêm. Tôi rất vui khi được chia sẻ điều này với cậu.

Hanbin đỏ mặt, cảm thấy trái tim mình ấm áp. Anh cúi đầu, lúng túng đáp:

- Cảm ơn cậu rất nhiều, Fuma. Tôi thực sự rất thích học đàn và cảm thấy hạnh phúc khi có cậu bên cạnh !

Fuma vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai Hanbin, ánh mắt anh đầy chân thành:

- Tôi cũng cảm thấy vui khi thấy cậu hạnh phúc. Âm nhạc không chỉ là một môn nghệ thuật, mà còn là cách chúng ta chia sẻ cảm xúc và kết nối với nhau.

Hai người cùng ra khỏi phòng bí mật, trở lại với phần còn lại của căn nhà. Trong không khí dịu dàng của buổi tối, họ trò chuyện và cười đùa. Mỗi khi ánh mắt họ giao nhau, Hanbin cảm nhận được sự gần gũi và ấm áp từ Fuma. Buổi tối trôi qua nhẹ nhàng và đầy ý nghĩa.

Khi đêm về khuya, Hanbin nằm trên giường, lòng tràn đầy sự hào hứng và mong chờ những buổi học tiếp theo. Anh biết rằng hành trình học đàn còn dài, nhưng với sự hỗ trợ và đồng hành của Fuma, anh cảm thấy sẵn sàng đón nhận mọi thử thách. Đối với Hanbin, những khoảnh khắc gần gũi bên Fuma không chỉ là việc học một kỹ năng mới, mà còn là những giây phút quý giá trong hành trình tìm kiếm trái tim mình.

---

Khi đêm đã về khuya, Hanbin và Fuma quay trở về căn nhà của Fuma. Họ tạm biệt nhau ở cửa nhà, ánh sáng từ những ngọn đèn hắt lên khuôn mặt hai người, làm nổi bật vẻ hạnh phúc và sự gần gũi trong ánh mắt họ.

- Cảm ơn vì buổi tối tuyệt vời, Fuma. Tôi sẽ nhớ mãi những khoảnh khắc này !  - Hanbin nói, giọng chân thành.

Fuma mỉm cười và vỗ nhẹ lên vai Hanbin:

- Tôi cũng vậy. Hãy nhớ rằng cửa phòng piano luôn mở rộng chào đón cậu. Tôi mong được gặp lại cậu sớm !

Khi Hanbin bước vào căn phòng của mình, cảm giác mệt mỏi sau một ngày dài dần làm anh buồn ngủ. Anh thay đồ, rồi nằm xuống giường, cảm nhận sự ấm áp và an yên lan tỏa khắp cơ thể. Những khoảnh khắc bên Fuma và những bài học piano vẫn còn tươi mới trong tâm trí anh, tạo nên một nụ cười dịu dàng trên môi.

Trong khi Hanbin say giấc ngủ, Fuma đứng bên ngoài cửa phòng, cảm giác nỗi lo lắng và sự quan tâm sâu sắc đối với Hanbin. Anh quyết định lén vào phòng, nhẹ nhàng bước đến bên giường.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu xuống, làm bừng sáng khuôn mặt Hanbin trong giấc ngủ. Fuma ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Hanbin. Anh cảm nhận được sự bình yên và thanh thản trong từng hơi thở của Hanbin, và lòng anh tràn đầy sự yêu thương sâu sắc.

Fuma từ từ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Hanbin. Đó là một nụ hôn đầy tình cảm, chứa đựng sự quan tâm và lòng chân thành. Fuma thì thầm:

- Chúc cậu ngủ ngon, Hanbin. Tôi hy vọng giấc mơ của cậu sẽ ngọt ngào như những khoảnh khắc chúng ta đã trải qua !

Sau khi hôn xong, Fuma đứng dậy, cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm và hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đóng cửa lại và để Hanbin yên giấc trong giấc ngủ say.

Khi Hanbin thức dậy vào sáng hôm sau, anh cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng mà không thể giải thích nổi. Anh mỉm cười, biết rằng những khoảnh khắc bên Fuma đã để lại dấu ấn sâu đậm trong trái tim mình.

Những buổi học piano không chỉ là cơ hội để anh phát triển kỹ năng mà còn là dịp để củng cố mối quan hệ đặc biệt mà anh đã xây dựng. Khi nhắm mắt lại, Hanbin cảm nhận được sự bình yên và hài lòng, và anh biết rằng những ngày tháng tiếp theo sẽ tràn đầy những khoảnh khắc đáng quý bên Fuma.

Với những hy vọng và ước mơ mới, Hanbin khép lại một chương của cuộc đời mình và mở ra một chương mới đầy hứa hẹn và yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #iland#kbin