Chương 17

Edit: Hani.


Nên nghiệm chứng một người đàn ông có phải đồng tính luyến ái hay không bằng cách nào? Phong Linh tụ tập với Ngu Mỹ Mỹ, lục lọi đủ nơi, tìm kiếm trên mạng, sách tình yêu, cho ra một kết luận: Xem anh ta rốt cuộc có thể sản sinh ra loại thú tính phát ra từ nội tâm hay không. Vì vậy, hai người nghĩ ra nhiều phương án bắt đầu triển khai hành động.

Ngày đầu tiên, Phong Linh tính uống chút rượu để làm nóng không khí. Tục ngữ nói, rượu vào có thể làm loạn tính, nếu như đã say rượu, nhất định có thể nhìn heo mẹ thành Tây Thi, huống chi Phong Linh cô vốn có thể được xem là mỹ nữ. Tục ngữ còn nói, rượu vào nói lời thật, chỉ cần anh uống say, cô có thể moi ra hết những lời anh còn giấu trong lòng. Vì vậy cô cho người giúp việc nghỉ sớm, cùng Cố Tử Niệm uống rượu đối ẩm, nhưng mà, Cố Tử Niệm càng uống càng tỉnh, cho đến khi cô gục đầu xuống bàn, cũng vẫn không thể nhìn thấy dáng vẻ lúc say của anh.

Ngày thứ hai, Phong Linh tiếp thu giáo huấn, lại triển khai kế hoạch thứ hai, nữ minh tinh Phiến Lý cũng được coi là nữ thần gợi cảm, bộ phim nhựa cô ấy đóng có nhiều cảnh khá ái muội... Cô lôi kéo Cố Tử Niệm cùng nằm coi trên giường, cố ý tắt đèn, đóng cửa, nhưng giữa lúc cô xem đến hai mắt sáng ngời không chớp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngáp của Cố Tử Niệm."Linh Linh, em đừng nói với anh cô ta cũng là thần tượng của em đó chứ, cô ta qua đời lâu rồi."

Ngày thứ ba, Phong Linh mời Cố Tử Niệm đi bơi, người trong hồ bơi không nhiều lắm, nhưng vài cô gái vóc mặc áo tắm dáng người đều rất tuyệt, dáng vẻ khi bơi cũng rất đẹp, cô trốn một bên tỉ mỉ quan sát, chờ mong Cố Tử Niệm lộ ra vẻ "háo sắc" dù chỉ một chút thôi... Chỉ thấy Cố Tử Niệm nghiêm mặt đi về phía cô, rất mất hứng nói: "Này, em trốn ở đây một mình làm gì, có mấy gã nhìn em rất lâu rồi."

Phong Linh nhìn xung quanh, quả nhiên, có mấy anh chàng đang nhìn cô, khuôn mặt lộ ra vẻ hứng thú."Em làm gì đâu chứ?" Cô có chút ngây ngơ không hiểu.

Cố Tử Niệm nhìn cô một hồi lâu, một lúc sau mới vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Em cứ ngồi ở chỗ này, người ta sẽ hiểu lầm em ..."

Phong Linh suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được anh nói gì, nhất thời xấu hổ giận dữ che mặt mà đi.

Ngày thứ tư, Phong Linh rút kinh nghiệm xương máu, "Thỏ trắng lột xác thành sói", cô với Ngu Mỹ Mỹ cùng đi mua áo ngủ cao cấp, đương nhiên, quan trọng nhất là áo ngủ này mỏng như cánh ve, ngắn đến nỗi cả mông cũng không che khuất được, áo hai dây nhỏ, Phong Linh mặc vào, dáng người như ẩn như hiện đứng ngắm nghía trước gương, hai cặp đùi thon dài trắng nõn nà, làm cô hơi xấu hổ lại có chút thấp thỏm chờ mong.

Ngu Mỹ Mỹ ở một bên rên lên một tiếng: "Tiểu Linh, không được rồi, mình chảy máu mũi mất thôi, Cố Tử Niệm này nếu như còn không hóa sói lao thẳng tới, thì nhất định có chuyện!"

Ngu Mỹ Mỹ nói như vậy làm trong lòng Phong Linh hơi có chút lo sợ: "Thật vậy chăng? Vậy sao thời xưa có Liễu Hạ Huệ dù ngồi trong lòng mà vẫn không loạn?"

Ngu Mỹ Mỹ gõ đầu cô: "Đồ ngốc, cũng biết nói thời xưa mà giờ bạn vẫn còn tin!"

Ngu Mỹ Mỹ cùng luyện tập ngữ khí, thần thái, động tác, nói chuyện bằng giọng mềm mại đáng yêu, ánh mắt mê hoặc,.... với cô

Động tác phải mềm mại, nghìn vạn lần không thể bày ra dáng vẻ Ngự tỷ, chỉ sợ đàn ông nhìn thấy đều sợ đến héo, cuối cùng, cô vỗ vai Phong Linh nói: " Mình đi đây, sáng mai chờ tin tức tốt của bạn!"

Cố Tử Niệm vừa mở cửa, một mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi, trong phòng khách rất tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ mấy ngọn nến trên bàn ăn, trên bàn bày bộ chén dĩa và mấy món ăn, chính giữa là một giá cắm nến cao, dưới ánh nến, không khí trở nên lãng mạn vô chừng.

Cố Tử Niệm kinh ngạc, cười hỏi: "Linh Linh, hôm nay là ngày đặc biệt gì?"

Phong Linh mặc một chiếc váy dài, từ phòng ngủ chậm rãi đi tới trước mặt anh, cầm cặp công tác của anh, dịu dàng nói: "Chúng ta kết hôn hai tháng, anh quên rồi sao?"

Cố Tử Niệm hơi kinh ngạc, ngày này hai tháng trước đích thật là ngày hai người bọn họ đăng ký kết hôn, không nghĩ Phong Linh lại rất coi trọng ngày này, cho đến khi thấy cô liếc nhìn mình, căm giận khinh bỉ nói: "Cố Tử Niệm, anh thật không hiểu tình thú gì hết, Kim tổng chúng em lãng mạn hơn anh nhiều!"

"Xin lỗi, anh vẫn cho rằng ngày kỷ niệm kết hôn đầy năm mới chúc mừng." Cố Tử Niệm xin lỗi nói, "Vậy đêm nay là bữa tối dưới ánh nến chúc mình kỷ niệm kết hôn sao?"

Phong Linh nghẹn họng, tiếp tục trầm mặt nhìn anh, gật đầu. Bữa cơm rất phong phú, Phong Linh vẫn cố ý chuẩn bị rượu nho, rượu nho đỏ tươi đung đưa trên ky thủy tinh, dưới ánh nến phản chiếu ra dải ánh sáng rất đẹp. Lần này cô rút kinh nghiệm, không cụng ly với Cố Tử Niệm, chỉ là hơi nhấp môi, tư thái ưu nhã mà mê người.

Bầu không khí bữa ăn rất đúng ý cô, mập mờ mà ấm áp, nhìn đôi mắt Cố Tử Niệm hơi có chút mê ly, tim Phong Linh đập loạn, trốn vào phòng tắm, chuẩn bị bước cuối sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt.

Trong gương là dáng vẻ Phong Linh mặc áo ngủ rất khêu gợi, gương mặt ửng hồng, chất liệu tơ lụa càng tăng thêm mỹ cảm khi nhìn khu vực đang phập phồng phía trên, làm người ta huyết mạch sôi sục. Cô hít sâu một hơi, chậm rãi mở cửa phòng tắm, cô tự nhủ với bản thân, phải bày ra tư thái đẹp nhất của mình, nhưng mà tứ chi hình như không nghe theo cô khống chế, hầu như cả hai chân đều muốn bước cùng lúc.

Cánh cửa phòng tắm khác cũng mở ra, Cố Tử Niệm từ bên trong đi ra, nửa thân trên lõa thể, chỉ mặc một cái quần ngủ, thấy cô nhất thời giật mình. Phong Linh nhìn lồng ngực rộng lớn của anh, cơ thể rắn chắc, còn có những giọt nước không ngừng chảy xuống trên da thịt anh, không khỏi miệng khô lưỡi khô, mất mặt nuốt nước bọt.

Ánh mắt Cố Tử Niệm ngày càng thâm trầm, giọng nói khàn khàn: "Linh Linh, áo ngủ này rất đẹp."

"Thật sao? Em với Mỹ Mỹ đi lựa thật lâu, cô ấy nói em mặc như vậy rất quyến rũ, nhất định có thể khiến đàn ông dục hỏa đốt người..." Lời còn chưa dứt, Phong Linh xấu hổ ôm mặt: Trời ạ, mình đang nói cái gì vậy!

Cố Tử Niệm chậm rãi đến bên người cô, vòng tay qua lưng cô, cuối đầu, tỉ mỉ hôn mép tóc, cái trán, chóp mũi, vành tai của cô... Cuối cùng rơi vào đôi môi cánh hoa, đôi môi ấm áp giao nhau, nhẹ nhàng vuốt ve nhau, khiến Phong Linh bỗng nhiên nhớ tới một câu thành ngữ -- vành tai tóc mai chạm vào nhau.

Bỗng nhiên Phong Linh kinh hô một tiếng, Cố Tử Niệm nhấc bổng cô lên, đi nhanh vào phòng ngủ, đột nhiên bị ẵm lên làm cô hoảng loạn ôm chặt cổ Cố Tử Niệm.

"Linh Linh, em cố ý, cố ý khêu gợi anh..." Cố Tử Niệm thì thào tự nói, cuối xuống, như có như không gặm cắn da thịt trên cổ cô, làm cô run rẩy một hồi, cô thất thần nhìn về phía Cố Tử Niệm, nhìn thấy rõ dục niệm bùng cháy trong mắt anh không có ý định kiềm chế, đột nhiên trong lúc đó, cô bất giác run cả người, hai tay mềm mại vô lực đẩy vai Cố Tử Niệm.

Cố Tử Niệm mẫn cảm nhận ra được bất thình lình cô hơi khước từ, trong đầu ngay lập tức tỉnh táo lại, lý trí đang bay bổng bỗng nhiên bị túm trở về, thấp giọng nói: "Linh Linh, em yêu anh sao? Cam tâm tình nguyện giao mình cho anh sao?"

Trong đầu Phong Linh trống rỗng, cả người khó chịu như có lửa thiêu đốt, hai mắt sương mù nhìn Cố Tử Niệm, thì thào nói: "Không biết, em không biết..."

Cố Tử Niệm nâng nửa người dậy, yên lặng nhìn cô, bỗng nhiên phát ra vài câu nguyền rủa, xoay người xuống giường, Phong Linh nhất thời ngây người, ngạc nhiên nắm tay anh: "Tử Niệm, làm sao vậy?"

Sắc mặt Cố Tử Niệm có hơi âm trầm, giãy tay ra, vỗ vỗ vai cô, bước khỏi phòng ngủ, chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.

Phong Linh chỉ cảm thấy cực kì bối rối không chịu được, vành mắt đều đỏ lên, trong đầu hiện lên trăm nghìn ý niệm, hận không thể lập tức mặc quần áo rời khỏi đây về nhà trọ nhỏ của mình, thế nhưng, không biết vì sao, cô chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, bước nửa bước cũng không được.

Một lúc lâu, Cố Tử Niệm từ phòng tắm đi ra, lặng lẽ không lên tiếng nằm bên cạnh cô, nhìn thoáng qua gương mặt cô, bỗng nhiên thất kinh: "Em làm sao vậy?"

Phong Linh vừa tủi thân vừa đau lòng, vùi mặt vào gối, khàn giọng: "Cố Tử Niệm anh là đồ khốn!"

Cố Tử Niệm nắm vai của cô muốn cô xoay người, dở khóc dở cười: "Anh còn chưa tìm em tính sổ, em còn mắng anh là đồ khốn?"

"Anh chính là đồ khốn, anh khi dễ em, em không bao giờ ... để ý anh nữa, ngày mai em trở về nhà của em, từ ngày mai em với anh..." Giọng Phong Linh lẫn khóc nức nở, dần dần nghe không rõ ràng lắm.

Cố Tử Niệm bỗng chốc ôm cô từ phía sau, dán mặt trên cổ cô, hơi áy náy dỗ dành nói: "Được, được được, đều là lỗi của anh, em đừng khóc, anh cũng không biết em khóc cái gì..."

Giọng Cố Tử Niệm trầm thấp, phảng phất có loại ma lực thần kì, làm Phong Linh dần dần bình tĩnh, vừa rồi thất thố khiến cô xấu hổ vô cùng, gắt giọng nói: "Anh buông."

"Em muốn làm gì?" Cố Tử Niệm cảnh giác hỏi.

"Em... Em đi thay đồ khác." Phong Linh cảm thấy khuôn mặt như lửa nóng.

Cố Tử Niệm rốt cục cũng trở mình cô lại, nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, mỉm cười nói: "Đừng đổi, anh thích bộ đồ này."

Phong Linh nhất thời giận, dùng sức đánh vài cái vào ngực cô: "Anh lừa gạt ai chứ, có phải trong lòng thầm chê cười em?"

"Nếu anh chê cười em thì để trời giáng ngũ lôi!" Cố Tử Niệm nghiêm túc phát thệ, cúi đầu hôn lên mắt cô, một lúc lâu, anh cúi đầu nói, "Linh Linh, hôn nhân của chúng ta đã quá qua loa, anh không muốn chuyện này cũng qua hoa như vậy."

-

Phong Linh rất hoang mang, bọn họ đều đã kết hôn, chuyện qua loa hay không, rất quan trọng sao? Đương nhiên cô không hoang mang lâu, cái ôm Cố Tử Niệm ấm áp như vậy, khiến cô thoáng chốc chìm vào mộng đẹp, giấc ngủ tràn ngập hương vị ngọt ngào. Chỉ tiếc, tiếng chuông điện thoại đánh thức cô từ trong mộng, cầm lấy điện thoại di động vừa nhìn, quả nhiên là Ngu Mỹ Mỹ.

"Thế nào thế nào? Mình đã cố gắng nhẫn nại dến giờ mới gọi, không có quấy rối một khắc xuân tiêu của mấy người chứ?" Giọng nói lấm la lấm lút của Ngu Mỹ Mỹ vang lên, tám phần mười lại ở trong WC len lén gọi điện thoại cho cô.

"Mình không biết nên nói thế nào." Phong Linh nhức đầu, khổ não nói.

"Bạn nói vậy có nghĩa là không làm sao!" Ngu Mỹ Mỹ xúc động nói.

"Không có làm, nhưng mà..." Phong Linh ấp a ấp úng nói.

Ngu Mỹ Mỹ ngay lập tức cắt lời của cô: "Mình chỉ biết! Mình chỉ biết có chuyện! Tiểu Linh mình đã an bài hết rồi, ngày hôm nay công ty của mình có chuẩn bị xe đi vào thẳng Hoàn Vũ, mình nói với Tào Kiến Bình rồi, hai chúng ta giả dạng thành công nhân lao động bình thường trà trộn vào đi!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Linh, thật ra cô trực tiếp cởi quần áo hạ gục Cố Tử Niệm là được!



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top