Chương 10

Edit: Hani.


Phong Linh vội vã quay về nhà, trong lòng mơ hồ vui mừng: Nếu như anh ghen tị, có phải cho thấy anh cũng có yêu cô một chút? Nghĩ tới đây, cô nhịn không được gửi tin nhắn cho Cố Tử Niệm: Nè, quỷ hẹp hòi, tức giận đủ chưa?

Chỉ chốc lát sau, Cố Tử Niệm trả lời tin: Em cảm thấy sao?

Phong Linh: Em cảm thấy nhất định anh đang trông ngóng em về nhà.

Cố Tử Niệm: Sau khi cãi nhau không được chạy ra ngoài nữa.

Phong Linh: Là anh trốn trong phòng trước, để em lại một mình, em bị anh làm sợ đó.

Cố Tử Niệm: Anh không tin thư kí cấp cao của Kim Trạm nhát gan như thế.

Phong Linh: Bây giờ em là vợ anh, chính là người nhát gan như thế đó.

Cố Tử Niệm không trả lời tin nhắn thật lâu, làm hại Phong Linh vừa đi một bên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động thật lâu, vừa... vừa đụng vào cái cây ven lối đi bộ, xoa đầu kêu ai ui hai tiếng, dẫn đến một trận cười của những người qua đường.

Chỉ chốc lát sau, tin nhắn của Cố Tử Niệm gửi đến vang lên tít tít: Được rồi, anh sẽ không bao giờ hành động như vậy nữa... để em lại một mình như thế, ai lại làm bà xã của anh nhát gan như vậy nhỉ.

Phong Linh mỉm cười vui vẻ, suy nghĩ một chút trả lời: Xin lỗi, vừa rồi em nói chuyện hơi quá đáng, thật ra em không phải muốn cười nhạo anh.

Cố Tử Niệm: Nói thật, đây là lần đầu tiên anh thấy có cô vợ tức giận mà không cần chồng dỗ dành thì xong chuyện.

Phong Linh: Em có sai thì thừa nhận, chuyện làm nũng xoắn xoắn tay gì đó không thèm làm đâu.

Cố Tử Niệm: Lần sau anh đã biết, khi em tức giận thì là tiếng sấm mưa to một hơi, chỉ chốc lát sau thì tốt rồi.

Phong Linh: Hừ, vậy anh lại thử chọc em tức giận nữa đi.

Cố Tử Niệm: Thật tình anh cũng muốn xin lỗi em, vừa nãy anh cũng có chỗ không đúng.

Phong Linh: Anh nói rõ một chút, là không đúng chỗ nào?

Cố Tử Niệm: Không nghe lời người già, có hại trước mắt, anh tạm thời vong tình, lúc ăn cà chua quá ra sức, quên phải chậm rãi cắn, chậm rãi nuốt.

Phong Linh: Hứ, anh lại chiếm tiện nghi của em.

Cố Tử Niệm: Anh thích chiếm tiệm nghi của em.

Nội tâm Phong Linh bỗng nhiên thật giống như bay đến mùa xuân tháng ba, ấm áp tràn ngập, tinh thần vui vẻ gấp bội, như đang trong cơn say. Cô muốn tìm người chia sẻ niềm vui lúc này với mình, vừa định gọi cho cô bạn thân Ngu Mỹ Mỹ, tiếng chuông điện thoại di động đã vang lên, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, đúng là Ngu Mỹ Mỹ.

"Tiểu Linh bạn đang ở đâu? Mình tức giận sắp nổ tung rồi!" Giọng Ngu Mỹ Mỹ sắp phá thủng màng tai của Phong Linh.

"Nổ tung cái gì?" Phong Linh có chút kỳ quái, cô bạn thân này từ trước đến nay là người khá hời hợt, có rất ít chuyện có thể đả động đến thần kinh cô ấy.

"Ông chủ mình quá khi dễ người, anh ta lại có bạn gái sau lưng mình! Vẫn luôn giáo huấn mình đi làm không thể nói chuyện yêu đương, không làm theo thì khấu trừ tiền thưởng. Bây giờ lại có thể nhẫn tâm không ai bằng!" Giọng Ngu Mỹ Mỹ lại xen lẫn tiếng khóc nức nở.

Phong Linh ngay lập tức cảm thấy không ổn, luôn miệng an ủi: "Đừng khóc, bây giờ bạn ở đâu? Mình tới tìm bạn."

"Mình bỏ đi rồi, mình đang ăn kem, mình muốn dùng sức ăn, sau đó bắt công ty trả tiền!" Ngu Mỹ Mỹ phát ra tiếng nuốt ừng ực.

Khi Phong Linh tìm được cô ấy ở tiệm kem đối diện công ty, cô ấy đã ăn ba hộp kem, vừa nhìn thấy Phong Linh, đôi mắt ngay lập tức sáng lên: "Đến đây, hai chúng ta cùng ăn hộp lớn."

Phong Linh nhìn cô, cười hỏi: "Thế nào, hết khóc rồi?"

"Ai nói mình khóc? Mình chỉ do lạnh quá nên giọng run run thôi." Ngu Mỹ Mỹ không phục phản bác, "Anh ta là ai chứ, sao mình phải khóc."

"Lại mạnh miệng." Phong Linh hừ một tiếng, "Sao phát hiện anh ta có phụ nữ?"

"Anh ta luôn thần thần bí bí nhắn tin cho ai đó không cho mình xem, trang phục mỗi ngày phải giặt sạch là phẳng đi ra ngoài gặp khách, mình động vào máy tính anh ta anh liền nổi nóng với mình." Vành mắt Ngu Mỹ Mỹ có hơi đỏ.

"Đã nói với bạn từ sớm, con gái không nên rụt rè, ai nói trước đây cự tuyệt anh ta thì bây giờ không thể thổ lộ? Giờ thì tốt rồi, người ta thực sự di tình biệt luyến*, xem bạn làm sao bây giờ!" Phong Linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giáo huấn.

*Di tình biệt luyến: yêu một người, sau đó không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới

"Tiểu Linh làm sao bây giờ, mình vừa bắt gặp anh ta chở một cô minh tinh nhỏ đi hóng mát, hình như chính là cô gái đó, mình không muốn anh ấy di tình biệt luyến..." Ngu Mỹ Mỹ nghẹn ngào.

Ngu Mỹ Mỹ vừa khóc, Phong Linh nhất thời có chút không đành lòng, cô bạn thân này trước đây thầm mến anh chàng đẹp trai nhất trường lại có khí chất bad boy, đối với những người bên cạnh làm như không thấy, hiện tại cô rốt cục thông suốt, nhưng không biết người ta còn đứng một chỗ chờ đợi hay không."Anh ta đi đâu? Chúng ta đi theo dõi xem sao, nói không chừng là quan hệ bạn bè bình thường thôi."

Ngu Mỹ Mỹ ngay lập tức phấn chấn tinh thần: "Mình biết, buổi chiều anh ấy đến công ty của cô minh tinh nhỏ đó, nói là lắp đặt thiết bị nghiệp vụ, chúng ta đến công ty cô ta ôm cây đợi thỏ."

Hai cô gái lái xe, thất quải bát quải**, không phân biệt được hai ngã đường, thật vất vả tìm được công ty truyền thông Hoàn Vũ. Tòa cao ốc trước mặt hiên ngang giữa vùng đất mới khai thác của thành phố H, toàn bộ cao ốc tạo thành hình cánh buồm, một vòng cung ở giữa chia cao ốc làm hai nửa, có người nói đây là tác phẩm do nhà thiết kế nổi tiếng. Toàn bộ cao ốc bao phủ bằng kính thủy tinh dưới ánh mặt trời phản chiếu trông thật long lẫy, thật đúng có cảm giác là công xưởng tạo ra ngôi sao.

** Thất quải bát quải: quẹo tới quẹo lui quanh cô ngoằn ngoèo

Dừng xe trước tòa cao ốc đậu toàn những chiếc xe sang trọng, cũng có rất nhiều garage đậu xe riêng, chiếc polo nhỏ của các cô đã bị ngăn ở cổng lớn không cho vào, Phong Linh không thể làm gì khác hơn là đậu xe đối diện đường lớn, nói: "Ông chủ nhà bạn sao lại dính vào minh tinh chứ, quá tục, quá hiện thực rồi."

"Những người trong giới giải trí thế nào chứ, vừa biết làm nũng vừa quyến rũ, lại xinh đẹp thành thục."

"Bạn nói những thần tượng trai xinh gái đẹp, người làm việc trong đó chẳng phải là quá hạnh phúc sao?" Phong Linh ước ao nhìn chằm chằm cửa lớn.

"Đúng vậy, Tiểu Linh nếu mình làm bà chủ của truyền thông Hoàn Vũ thì tốt rồi, mình có thể trái ôm phải ấp, tiền hô hậu ủng, tùy tiện dùng quy tắc ngầm bao dưỡng một anh chàng đẹp trai." Ngu Mỹ Mỹ tạm thời quên mục đích hiện tại của mình, hài lòng nói.

"Vậy bà chủ truyền thông Hoàn Vũ chẳng phải bị đội nón xanh sao?" Phong Linh phá lên cười ha ha.

"Làm bà chủ thì có thể dùng quy tắc ngầm mà." Ngu Mỹ Mỹ đáng khinh sờ soạng khuôn mặt Phong Linh, "Theo bà chủ mình đi, mình cho bạn một vai diễn lớn!"

Hai người đang đùa giỡn, bỗng nhiên thấy vài người đi ra từ cửa lớn, dẫn đầu một người cao gầy, đang nói gì đó với người bên cạnh, Phong Linh lập tức nghiêm túc lại muốn nhìn kĩ: "Mỹ Mỹ đừng náo loạn nữa, nhìn xe có phải ông chủ bạn hay không -- "

Tiếng nói im bặt, cô chớp chớp mắt, mở to hai mắt nhìn chằm chằm phía trước: Người này thật rất giống Cố Tử Niệm!

Ngu Mỹ Mỹ nhìn nửa ngày, thất vọng nói: "Tiểu Linh, không thấy ông chủ nhà mình."

"Mình lại thấy ông xã của mình." Phong Linh lẩm bẩm, trong phút chốc đóng cửa xe, đi thật nhanh về phía người đó.

Khí thế của cô bức người như thế, cho nên đám người kia đã cảm nhận được từ xa, đều dừng bước, người đi đầu kia liếc mắt thì thấy cô, nhất thời sửng sốt một chút.

"Anh hãy nói anh không phải Cố Tử Niệm, anh là anh em sinh đôi với anh ấy, hay anh nói anh chỉ đang hóa trang, giả thành Cố Tử Niệm, hay... tùy tiện nói cái gì cũng được!" Phong Linh chỉ vào người kia, thanh âm hơi run.

Người kia trầm mặc nhìn cô một hồi, khoát tay áo, ngăn lại nhân viên đang muốn xông lên, mỉm cười nói: "Anh không có anh em sinh đôi, cũng không có hoá trang, anh có phải Cố Tử Niệm hay không, lẽ nào em nhìn không ra?"

Phong Linh bắt đầu hít thở không thông, thiếu chút nữa thì bùng nổ: "Anh thật là Cố Tử Niệm? Anh không phải phóng viên sao? Sao anh có mặt ở đây?"

Người phía sau Cố Tử Niệm rốt cục nhịn không được: "Cô là ai? Sao có thể nói vậy với Cố tổng, anh ấy làm sao là phóng viên được chứ!"

"Cố tổng?" Phong Linh không dám tin nhìn anh, lại chỉ bảng hiệu vàng truyền thông Hoàn Vũ, "Anh trăm ngàn lần đừng nói với em, đây là công ty nhỏ mà anh nói?" Chợt đá chiếc xe bên cạnh Cố Tử Niệm, hung dữ nói: "Đây là Passat của anh?"

Cố Tử Niệm lạnh nhạt hướng phía sau nhìn một chút: "Đúng là rất nhỏ, so với Dreamworks, Warner Brothers, đích thật rất nhỏ***. Về phần xe, cho tới bây giờ anh chưa từng nói chiếc Passat đó là của anh."

Phong Linh nói không ra lời, lát sau mới giậm chân một cái, từ trong kẽ răng phát ra một câu: "Được lắm, xem như anh lợi hại!" Nói xong, hất tóc, ngẩng đầu quay đi. Cố Tử Niệm đuổi theo, túm cánh tay cô, cau mày nói: "Linh Linh, cho tới lúc này anh cũng chưa từng nói mình là phóng viên, cũng không có ý định giấu diếm điều gì, nếu anh có ý định muốn lừa dối em, em sẽ không thể biết được chuyện của anh, hơn nữa, em chưa từng hỏi rõ xuất thân nghề nghiệp của anh, làm sao có thể trách anh không thẳng thắn với em?"

"Vậy vẫn là do tự tôi quá hời hợt, ngu ngốc, thiếu tâm nhãn, đúng không?" Phong Linh cảm thấy mắt mình mù thật rồi, lại có thể trở thành bạn đời của một người đàn ông nham hiểm như thế.

Cố Tử Niệm tỉ mỉ quan sát cô vài lần, bỗng nhiên nói: "Thỉnh thoảng có một chút, dù vậy không ảnh hưởng toàn cục, anh thích."

Phong Linh không thể nhịn được nữa, đạp anh một cước, thấp giọng quát: "Cố Tử Niệm! Tôi và anh --!"

Sắc mặt Cố Tử Niệm trong nháy mắt trầm xuống, ngắt lời cô: "Em muốn làm gì với anh?"

Phong Linh trong nháy mắt thanh tỉnh lại, không khỏi hoàng hốt nhìn chung quanh nhìn: Đây chính là công ty truyền thông Hoàn Vũ, cửa lớn không biết có bao nhiêu phóng viên ẩn nấp, bao nhiêu camera muốn đoạt đầu đề độc nhất vô nhị, nói nói ra hai chữ "ly hôn", đảm bảo sáng sớm mai đầu đề các tạp chí lớn đầu sẽ xuất hiện ảnh ngọc của cô, cái gì "Kết hôn chớp nhoáng ly hôn chớp nhoáng gây nghi vấn cần phải xem xét về hôn nhân thời nay", cái gì "Tìm hiểu về cuộc hôn nhân thần bí của người đứng đầu Hoàn Vũ", cái gì "Chuyện không thể không nói của bạch cốt tinh và người đứng đầu Hoàn Vũ" ... Một đống tin tức thật thật giả giả có thể làm tức chết người đang sống nhăn răng, nếu như ba mẹ, dì nhỏ của cô thấy được...

Phong Linh không tươi cười, quan sát anh vài lần, ngạo nghễ nói: "Xin lỗi, tôi nhận lầm người." Nói hết, cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía chiếc polo nhỏ của mình, lại không cam lòng quay đầu, nở nụ cười xinh đẹp: "Cố tổng, đợi lát nữa về nhà nhớ rửa mặt, sao lại để mực đen trong bụng phun lên mặt mình thế kia?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Linh Linh, cái miệng quạ đen này, chân trước nói muốn bà chủ của Hoàn Vũ đội nón xanh, chân sau lại thành nón xanh của cô rồi!

--------

***DreamWorks Pictures, hay DreamWorks SKG là một xưởng phim Hoa Kỳ chuyên sản xuất và phân phối phim điện ảnh, trò chơi điện tử và chương trình truyền hình.

Time Warner Inc. là một tập đoàn truyền thông giải trí của Mỹ có trụ sở chính tại New York. Tập đoàn này được thành lập vào năm 1972. Các lĩnh vực chủ yếu của tập đoàn là truyền hình, điện ảnh, âm nhạc, Internet, v...v... Công ty con là Warner Bros

Time Warner sở hữu và có cổ phần tại khá nhiều kênh truyền nổi tiếng như , , ,... và các hãng phim như , ,,... Ngoài ra Time Warner còn là chủ sở hữu .



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top