11. Nói dối sẽ bị trừng phạt

Khi tỉnh lại, cảm giác đầu tiên mà Doãn Hạo Vũ cảm nhận được là khô miệng, cậu mở mắt và định thần một lúc mới nhận ra mình đang tựa vào một trung tâm nguồn nhiệt.

Cậu di chuyển đầu và nhìn nghiêng thì nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang say ngủ của Châu Kha Vũ, bản thân cậu thì đang nằm trong vòng tay của hắn. Tiếp tục nhìn xuống, tay của hắn đang đặt trên bụng cậu, còn cậu tự nhiên đặt chân lên bắp chân của hắn.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy mình sắp phát điên, cố gắng rời khỏi vòng tay của Châu Kha Vũ bằng một cử động nhỏ nhất có thể, nhưng hiện tại cậu đang chóng mặt, đau lưng, đau đùi, rất khó đứng dậy và rời đi một cách khéo léo. Trong khi cậu còn đang suy nghĩ về cách rời đi khéo léo thì tiếng nói của Châu Kha Vũ đột nhiên vang lên.

"Đi đâu?"

Hắn mở mắt ra, ôm người trong vòng tay lại gần mình, giọng nói khàn khàn và gợi cảm khiến tai của Doãn Hạo Vũ đỏ bừng, cậu cắn chặt môi không nói một lời, thật lâu sau mới nói.

"Khát nước, muốn uống nước."

Châu Kha Vũ khẽ cười một tiếng, nửa nâng người lên hôn lên trán Doãn Hạo Vũ, sau đó xoay người rời khỏi giường, tuỳ tiện kéo khăn tắm quấn quanh eo, rồi mở cửa. Doãn Hạo Vũ vừa khóc vừa nắm lấy chăn bông để quấn người lại. Hiện tại trong lòng cậu rối bời, cậu muốn đánh mình đến mất trí nhớ, hoặc đánh Châu Kha Vũ mất trí nhớ. Tóm lại, cậu không muốn nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.

Một lúc sau, Châu Kha Vũ quay lại với một cốc nước mật ong, Doãn Hạo Vũ ngồi dậy ôm lấy chiếc cốc một cách không tự nhiên rồi nhấp một ngụm. Châu Kha Vũ ngồi bên cạnh nhìn cậu với một nụ cười trên môi, điều này khiến Doãn Hạo Vũ bất giác nổi da gà.

Cậu đặt cái cốc xuống, nhìn Châu Kha Vũ. Không phải người này có chuyện gì chứ? Hắn sẽ không nghĩ rằng sau khi ngủ với cậu một lần, hai người sẽ xác định mối quan hệ, đúng không? Điều này thật là buồn cười!

Doãn Hạo Vũ cúi đầu, cắn môi dưới suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói:

"Tối hôm qua...tôi, anh, cái đó...ai cũng là đàn ông, tôi sẽ không quan tâm, không để trong lòng..."

Doãn Hạo Vũ nói ra một cách ấp úng vì sợ rằng lời nói sẽ xúc phạm đến Châu Kha Vũ.

Nhưng điều cậu lo lắng vẫn xảy ra, Châu Kha Vũ nheo mắt nhìn cậu, cúi người đưa tay nhéo nhéo hai má của Doãn Hạo Vũ, mặt đối mặt với cậu và trầm giọng nói.

"Vậy ý em là chúng ta vừa giải quyết nhu cầu sinh lí của nhau vào tối hôm qua?"

"À, đúng đúng đúng! Ý tôi là vậy"

Doãn Hạo Vũ vội vàng gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm. Châu Kha Vũ nhìn cậu rồi nhanh chóng thu lại bàn tay đang xoa má của cậu, sau đó từ đầu giường đứng dậy đi tới bên cửa sổ im lặng một hồi.

Doãn Hạo Vũ nhìn thân trên trần trụi của hắn, quanh eo chỉ quấn một chiếc khăn tắm, ánh nắng ban mai xuyên qua qua cửa sổ chiếu trên da hắn, cảm giác dục tình khó tả.

"Mặc quần áo và rời khỏi phòng của tôi."

Nghe vậy, Doãn Hạo Vũ sửng sốt một chút, không có trả lời mà nhanh chóng kéo quần áo trên giường ra, chịu đựng đau nhức trên người, mặc quần áo vào rồi rời đi.

Cậu muốn tắm rửa thật sạch sau khi về phòng, nhưng cởi quần áo xong mới nhận ra bản thân rất sạch sẽ, trên eo và mông có vài dấu tay bầm tím, còn có nhiều dấu hôn trên cổ. Ngoài cái mông vẫn đau thì những chỗ khác không có gì khó chịu. Nghĩ đến đây, Doãn Hạo Vũ lại tức giận, cậu bước ra khỏi phòng tắm tìm một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào. Lúc này vẫn còn sớm, cậu lôi cuốn nhật ký bí mật ra và cầm một cây bút, nhưng một lúc lâu cũng không biết nên viết gì.

...

Doãn Hạo Vũ kéo mạnh cổ áo sơ mi một lần nữa, cẩn thận che dấu răng trên yết hầu chưa phai màu trong hai ngày. Cậu đi theo Châu Kha Vũ và bước vào hội quán. Vì đây là khu vực riêng của Châu Kha Vũ nên AK và Oscar hôm nay không đi theo.

Hai người lần lượt vào trong, Châu Kha Vũ đi tới ghế sô pha ở giữa ngồi xuống. Doãn Hạo Vũ tự nhiên đứng ở phía sau bên trái của hắn, sau đó người phục vụ đi vào, đặt một đĩa trái cây và một số đồ uống lên bàn.

Doãn Hạo Vũ ban đầu không quan tâm lắm, cậu chỉ nghĩ rằng Châu Kha Vũ đến đây để làm trò tiêu khiển bình thường, nhưng ngay sau đó trên bàn lớn đã bày đầy đủ các loại rượu, Doãn Hạo Vũ không biết hắn định làm gì, cậu nghĩ rằng hắn đang muốn uống không say không về.

Cửa lại bị mở ra, hai người đàn ông quyền thế dẫn một người phụ nữ đi vào. Trước khi Doãn Hạo Vũ có thể nhìn rõ, người phụ nữ đã quỳ xuống và bò đến bên chân Châu Kha Vũ.

"An...Anna."

Doãn Hạo Vũ cau mày, nghiêm túc nhìn người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất, người phụ nữ tóc tai bù xù, mấy ngày nay dường như gặp chuyện không tốt, cậu nghĩ rằng có lẽ cô ta bị tra tấn. Cậu nhìn Châu Kha Vũ, cắn môi suy nghĩ, nuốt lại lời cầu xin cho người phụ nữ, hiện tại cậu không nên nói gì, nếu không Anna sẽ không có kết quả tốt.

"Uống hết mấy loại rượu này, tôi sẽ thả cô đi."

Anna lập tức hoảng hốt, ánh mắt ngưng đọng, run rẩy bò về phía trước, cố gắng kéo ống quần của Châu Kha Vũ, cô ta không dám uống, nằm trên mặt đất khóc lóc cầu xin.

"Anh Châu, xin hãy tha thứ cho tôi lần này, làm ơn, tôi không dám nữa, tôi không dám nữa."

"Lúc cô dùng tiền của Trương Lực để đánh thuốc mê người của tôi. Có nghĩ đến hậu quả chưa?!."

Châu Kha Vũ giơ chân giẫm lên mu bàn tay Anna, đế giày cứng đè lên tay cô ta, Doãn Hạo Vũ có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt và tiếng hít thở đau đớn của người phụ nữ.

Doãn Hạo Vũ nắm tay thật chặt. Một mặt, sự giáo dục mà cậu nhận được từ khi còn nhỏ khiến cậu muốn ngăn chặn hành vi bạo hành của Châu Kha Vũ vào lúc này. Nhưng mặt khác, với tư cách là một nạn nhân, cậu đã rất xúc động khi chứng kiến ​​những gì Châu Kha Vũ đã làm cho cậu.

"Không uống cũng không sao, về đi bán thân trả nợ."

Châu Kha Vũ di chuyển ngón tay, hai người đàn ông bước tới để mang Anna đi, cô ta lắc đầu một cách khó khăn, cuối cùng nhìn thấy Doãn Hạo Vũ đang đứng bên cạnh.

"Patrick! Patrick, làm ơn giúp tôi với! Tôi là một con quỷ, tôi điên cuồng vì tiền! Tôi không nên cho cậu uống thuốc, là tôi khốn nạn! Xin hãy giúp tôi nói gì đó..."

Cô ta quỳ dưới chân Doãn Hạo Vũ và khóc. Doãn Hạo Vũ cau mày nhìn Anna, sau đó nhìn sang Châu Kha Vũ. Hắn đang đặt hai tay lên ghế, tư thế hoàn toàn thoải mái, mong chờ màn biểu diễn tiếp theo của Doãn Hạo Vũ như thể đang xem một chương trình hay.

Phản ứng lúc này của Doãn Hạo Vũ rất quan trọng. Cậu muốn lấy được lòng tin của Châu Kha Vũ, đặc biệt là sau đêm đó, cậu vẫn không thể hiểu được thái độ của Châu Kha Vũ đối với bản thân.

Doãn Hạo Vũ lùi lại một bước, Anna ngẩng đầu nhìn cậu, lộ ra ánh mắt tuyệt vọng.

"Làm sai sẽ bị trừng phạt."

Giọng cậu không lớn, nhưng rất kiên định, tiếng khóc của Anna dần dần yếu đi, cô bước đến bên chân Châu Kha Vũ, ghé sát vào quần của hắn nở nụ cười nịnh nọt.

"Anh Châu, để em giúp anh thoải mái, kỹ thuật của em rất tốt."

Doãn Hạo Vũ nhất thời đỏ mặt, nắm chặt ngón tay nhìn Châu Kha Vũ. Hắn hứng thú liếc nhìn cậu rồi nhìn Anna nói.

"Nếu không thoải mái, tôi sẽ trói cô lại, rồi ném xuống biển cho cá ăn."

Anna vội vàng gật đầu, cúi đầu ở trên đùi đang mở rộng của Châu Kha Vũ, dùng răng cắn vào dây kéo khóa rồi từ từ kéo xuống. Doãn Hạo Vũ quay lưng lại không nhìn hắn, cơ thể cứng đờ bất động, cậu càng siết chặt tay hơn, cậu ghét thính giác của mình, tại sao lại tốt như vậy. Hơi thở thoải mái của Châu Kha Vũ phả vào tai cậu, âm thanh của tình dục bằng miệng khiến cậu đỏ mặt.

Cũng không biết cậu quay mặt vào tường đã bao lâu, thân thể cứng ngắc bất động, tay chân có chút tê dại, nhưng đột nhiên có một vòng tay ấm áp mạnh mẽ ôm lấy cậu từ phía sau.

"Đứa nhỏ thối! Sao em lại độc ác như vậy! Em thật sự muốn đẩy tôi vào vòng tay người khác? Hả?"

Hơi thở của Châu Kha Vũ phả vào đôi tai, Doãn Hạo Vũ liền rơi vài giọt nước mắt, cậu nhanh chóng đưa tay lau nó, sau đó cúi đầu xuống, tức giận không trả lời. Châu Kha Vũ quay người cậu lại, ôm vào trong lòng, vuốt nhẹ sống lưng.

"Khóc?"

"Không có"

Cái miệng run rẩy và giọng mũi nặng nề, vậy mà cậu vẫn không chịu thừa nhận. Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy dễ chịu, hắn véo cằm của vệ sĩ nhỏ để buộc cậu phải ngước lên nhìn mình. Quả nhiên, hắn nhìn thấy mắt và mũi hơi đỏ của cậu.

"Nói dối"

Hắn mỉm cười và cúi đầu hôn lên môi Doãn Hạo Vũ, sau đó nói:

"Sau này đừng nói dối tôi. Nếu tôi phát hiện ra, xem tôi đối phó với em như thế nào!"

"Anh có trói tôi lại và ném xuống biển cho cá ăn không?"

Doãn Hạo Vũ nhìn hắn và hỏi khá nghiêm túc, Châu Kha Vũ mỉm cười, ghé sát vào tai Doãn Hạo Vũ khẽ nói:

"Tôi sẽ trói em lại và "làm" em thật mạnh trước mặt mọi người!"

Doãn Hạo Vũ bị lời nói của hắn làm cho hoảng sợ, bất giác rùng mình, sau đó cắn chặt môi không nói lời nào, trừng mắt nhìn Châu Kha Vũ. Dường như nhớ ra điều gì đó, cậu nhìn ngó xung quanh, thật may không có người thứ ba trong đây ngoài họ.

"Cùng tôi đến bữa tiệc vào tối nay."

"Được"

_____
[Bonus]

Châu Kha Vũ: "Những người đối đầu với tôi đều có chung một kết cục bi thảm. Một là bị ném xác vào rừng nuôi thú hoang. Hai là bị trói và ném xuống biển cho cá ăn. Riêng em...tôi sẽ có hình phạt riêng dành cho em."
Patrick: ".....!!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top