Chương 8: Em phạm quy, Châu Kha Vũ!
Doãn Hạo Vũ chống cằm chán nản ngồi ở bàn ăn, ngón tay gõ gõ lên má, con mèo anh nuôi cũng đã tỉnh lại, dùng thân thể mềm mại cọ cọ ở bắp chân.
Phòng bếp và phòng ăn được ngăn bởi một lớp kính, Doãn Hạo Vũ có thể nhìn thấy rõ bóng người bên trong, hình ảnh có chút kích thích – một nam nhân bán khỏa thân đang chăm chỉ nấu ăn.
Doãn Hạo Vũ vô tư nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần trụi của Châu Kha Vũ, đống quần áo bẩn tối hôm trước đã được anh ném vào máy giặt, tính cả hong khô phải mất một thời gian nữa mới mặc lại được, anh cũng đã cố gắng chọn quần áo của mình cho cậu, kết quả là quần áo của anh so với thân thể alpha không có vừa, cúc không cài được, phần vải trên cánh tay và ngực bó sát trông giống như một diễn viên anh từng xem trong một chương trình khiêu dâm ở Thái Lan, tốt hơn hết là nên ở trần.
Kỳ thật, ở trần cũng tốt, có thể quang minh chính đại mà nhìn cậu, Doãn Hạo Vũ rất ghen tị với cơ thể alpha, cơ vai và lưng của cậu ấy thực sự rất đẹp, không giống như anh, dốc sức luyện tập thể hình cũng chỉ có thể nhìn thấy đôi xương hồ điệp hơi gồ lên.
Đột nhiên, Châu Kha Vũ trong phòng bếp kêu một tiếng, âm thanh không lớn, nhưng Doãn Hạo Vũ nhạy cảm, lỗ tai dựng lên. Anh nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng bếp hỏi.
"Có chuyện gì vậy? Em có sao không?"
"Không sao, không sao."
Châu Kha Vũ ở phòng bếp nói vọng ra, Doãn Hạo Vũ nghe thấy trong bếp có tiếng gì đó 'xèo xèo' không biết là chiên hay rán, anh thực sự không nghĩ Châu Kha Vũ giống như biết nấu cơm, anh muốn vào giúp nhưng đã bị đuổi ra ngoài ngay khi kịp bước vào.
"Không cần anh giúp, nếu chán thì cho mèo ăn đi, tiểu động vật trong nhà anh kêu 'meo meo' cả buổi sáng rồi."
Doãn Hạo Vũ liếc nhìn con mèo màu trắng dưới chân, nó đang thành thật ngồi xổm, một đôi mắt to tròn thẳng tắp nhìn anh, như thật sự hiểu lời của Châu Kha Vũ nó phụ họa kêu lên một tiếng.
Đợi Doãn Hạo Vũ quay lại với thức ăn, nước uống và cái xẻng, Châu Kha Vũ đã bày thức ăn lên bàn từ lâu; sữa yến mạch, bánh mỳ sandwich, còn có một tô mỳ.
Châu Kha Vũ đang ngồi đối diện với bàn ăn, không biết đã đeo tạp dề từ lúc nào, chỉ là hình ảnh cởi trần đeo tạp dề thật sự rất kỳ quái, lại có chút quen thuộc. Doãn Hạo Vũ bỗng nhiên có ảo giác rằng mình đang duyệt một đoạn vid nào đó của trạm P (Pixiv nha, mong các cô biết nó), Doãn Hạo Vũ cắn cắn đầu lưỡi, kịp thời ngăn cản suy nghĩ lung tung của mình, nhanh chóng rời đi tầm mắt.
"Không biết anh có thói quen ăn bữa sáng kiểu Tây hay kiểu Trung, anh chọn đi" Châu Kha Vũ dừng lại "Cũng có thể đều thử đi, phần còn lại để cho em".
Doãn Hạo Vũ mím môi gật đầu, anh nhận thức được mặc dù anh không trả lời câu hỏi 'theo đuổi được không' nhưng thiếu niên tựa hồ đã bắt đầu dùng phương thức của mình để triển khai truy kích. Anh bưng bát mỳ đến trước mặt, bố mẹ anh ở xa, quanh năm sống một mình nên anh hiếm khi có dịp ăn loại thức ăn mang hương vị bếp núc này, anh cầm đũa lên nếm thử, hương vị không tệ.
Châu Kha Vũ nhìn anh với ánh mắt mong chờ "Ngon không?"
Doãn Hạo Vũ gật gật đầu, anh đã sớm đói tới choáng đầu hoa mắt, một bát mỳ rất nhanh được cho vào bụng, dùng sự ngon miệng công nhận khả năng nấu nướng của Châu Kha Vũ.
Ăn uống xong, Doãn Hạo Vũ thỏa mãn lau miệng, ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ, cậu rốt cuộc cũng cởi tạp dề ra. Nhìn cậu, anh mới phát hiện trên khuôn ngực mịn màng có một cái bong bóng nhỏ vừa đỏ vừa sưng, vừa nhìn liền biết là mới bị.
"Em làm sao mà bị vậy?" Doãn Hạo Vũ cau mày, đột nhiên nghĩ đến tiếng kêu nhỏ của Châu Kha Vũ lúc nấu cơm "Bị dầu bắn lên sao?"
Châu Kha Vũ gật gật đầu "Cho nên đó là lý do em mặc tạm dề một cách ngu ngốc."
"Có đau không?" Doãn Họa Vũ nhíu mày, ngẩng đầu nên nhìn cậu.
"Không đau." Châu Kha Vũ lắc đầu, nhìn anh nói "Chỉ là để lại chút bằng chứng nấu ăn cho anh vui lòng"
Doãn Hạo Vũ sửng sốt một chút, quay mặt đi lầm bầm " Đúng là ngốc chết mà"
Nói xong, kéo đôi dép lê lạch bạch chạy tới phòng ngủ, lục tung đồ đạc một hồi lại chạy trở về, trên tay có thêm một tuýp thuốc mỡ nhỏ. Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn anh, kỳ thực đối với cậu đây chỉ là một vết bỏng rất nhỏ không đáng để tâm, nhưng Doãn Hạo Vũ lại hết sức chăm chú, nghiêm túc bóp thuốc mỡ ra rồi bôi lên vết thương một cách cẩn thận, cảm giác mát lạnh lập tức lấn áp bỏng rát.
"Về sau cẩn thận một chút."
"Về sau?" Châu Kha Vũ rất giỏi trong việc nắm bắt từ khóa "Ăn đến nghiền rồi sao Doãn lão sư."
"Hãy quên nó đi nếu em không muốn."
Bôi xong thuốc, Doãn Hạo Vũ tùy ý bôi loạn chỗ thuốc mỡ còn lại trên đầu ngón tay lên ngực Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ vai rộng chân dài, alpha trời sinh khung xương phát triển lớn hơn so với anh một vòng, cơ bắp của cậu không quá khoang trương mà một mực bám chặt vào cốt cách, căng đầy lại đẹp mắt. Ánh mắt Doãn Hạo Vũ không tự chủ trượt xuống cơ ngực, dừng lại ở vân da rõ ràng trên vùng bụng dưới của Châu Kha Vũ.
"Em có cơ bụng a" Doãn Hạo Vũ kinh ngạc nói, cúi đầu so sánh với bụng mình, có một lớp mỡ mỏng manh phủ lên chút cơ bắp chưa có định hình, cơ thể của anh so với omega đã được xem là rất rắn chắc, nhưng so với mức độ rõ ràng của Châu Kha Vũ thì còn kém xa.
Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy bản thân bị ánh mắt đẫn đờ của Doãn Hạo Vũ đánh trúng, cấp bách cần dưỡng khí.
"Còn anh có cái bụng đáng yêu." (chị cũng muốn nhìn em oiii)
Cậu nhìn xuống cái đầu nhỏ đang chăm chú nhìn vào bụng mình của Doãn Hạo Vũ nói
"Anh có thể sờ thử."
Doãn Hạo Vũ liền thật sự như bị ma xui quỷ khiến dùng đầu ngón tay lướt dọc theo cơ bụng, ánh mắt đầy ghen tị "Thật không công bằng, alpha các người trời sinh đã dễ dàng luyện tập cơ bắp, omega muốn có cơ thì thực sự rất khó"
"Anh luyện cơ bắp làm gì?"
"Tôi thích a, cảm xúc thật tốt, nếu tôi cũng có, khẳng định mỗi ngày đều tự mình vuốt chơi"
Đôi mắt trên đầu anh biến hóa có chút nghịch ngợm "Anh có thể 'chơi' của em a".
Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của cậu, nhìn nhau một hồi nhàn nhạt phun ra "Châu Kha Vũ, trước đây tôi không thấy em hỗn xược như vậy?"
"Em ngược lại vẫn luôn biết anh rất hoang dã a~"
Cậu nói xong liền tiến về phía anh, Doãn Hạo Vũ vốn dùng đầu ngón tay vuốt ve cơ bụng giờ biến thành toàn bộ bàn tay đều dán lên.
"Thật nhàm chán" Doãn Hạo Vũ muốn rút cánh tay ra nhưng lại bị Châu Kha Vũ duỗi tay bắt trở về, Doãn Hạo Vũ giương mắt trừng cậu
"Làm gì vậy, bát đĩa còn chưa có rửa đâu"
"Không vội, em sẽ thu dọn sau"
Châu Kha Vũ hai tay chống lên bàn ăn, đem Doãn Hạo Vũ giam lại ở giữa, đốt sống đuôi của Doãn Hạo Vũ bị ép vào thành bàn, không ngừng rút lui, cơ thể bị buộc phải ngã về sau, cơ lưng đau khổ cứng rắn chống đỡ không được bao lâu bắt đầu hơi run rẩy, một lát sau toàn bộ thân trên đều phát run.
Châu Kha Vũ đưa tay ôm eo anh, đem cả người nhấc lên, trực tiếp ôm người kéo lên trên mặt bàn, một tay chống đỡ mặt bàn, một tay ôm eo, áp Doãn Hạo Vũ xuống.
Doãn Hạo Vũ hoảng sợ.
"CHÂU KHA VŨ, EM ĐIÊN À? Đây là bàn ăn!"
"Đúng a, bàn, để ăn"
Cậu thiếu niên dường như bắt đầu cố ý phóng thích pheromone, một sợi tơ rồi một đám tơ chậm rãi tràn ra quấn quýt mọi thứ xung quanh.
Một số người có thể từ cún con hóa thành sói ngay trong tích tắc.
"Châu Kha Vũ, em phạm quy"
Doãn Hạo Vũ suốt ruột vươn cổ, pheromone của anh và Châu Kha Vũ có độ tương thích ngày càng cao, khi số lần hòa hợp càng nhiều thì khả năng phòng ngự sinh lý của anh cũng sớm muộn trở nên vô ích.
"Không nói lời nào đã phát pheromone, chính là phạm quyyyyy!"
"Em xin lỗi, Doãn lão sư, là lỗi của em" Châu Kha Vũ cúi đầu ghé vào lỗ tai anh không hề có thành ý xin lỗi "Em từ nay về sau sẽ thông báo trước, xin hãy giám sát"
Ánh mắt cậu ấy thập phần cung kính, giống như một học sinh ngoan, biết điều, nói với giọng điệu lễ phép "Vậy thì thầy Doãn, bây giờ em sẽ bắt đầu hôn thầy"
Châu Kha Vũ vừa cúi đầu vừa nói, trước tiên dùng chóp mũi cọ cọ cằm Doãn Hạo Vũ, khiến anh ngứa ngáy ngẩng đầu lên, sau đó mới buông xuống một nụ hôn, bờ môi mỏng nhẹ chạm vào mắt, sau đó là chóp mũi, cuối cùng là hôn lên môi anh.
Không chỉ bị pheromone kích thích mà sự cuồng vọng, quyến luyến trong lòng cũng đã đủ khiến anh trầm luân, Doãn Hạo Vũ không nhịn được vươn tay ôm lấy cổ Châu Kha Vũ, thuận theo ý cậu mở miệng, ngửa đầu lên để nụ hôn sâu hơn. Châu Kha Vũ đợi đến khi anh không thở nổi mới buông tha, con ngươi thâm trầm nhìn đôi môi ướt át của Doãn Hạo Vũ, giọng nói không kiểm soát được khàn khàn.
"Thầy Doãn, em muốn chạm vào eo của thầy"
Nói xong, cậu liền kéo vạt áo buộc dây của Doãn Hạo Vũ, lòng bàn tay dọc theo vòng eo nhỏ tham lam tiến vào, xoa nắn, cậu không biết vì sao Doãn Hạo Vũ lại thích cơ bụng của mình, rõ ràng cậu cảm thấy eo và bụng Doãn Hạo Vũ thật sự khiến người ta trầm mê, muốn ngừng mà không được, như một khối ngọc cừu ấm áp trong lòng bàn tay, cậu căn bản không nỡ bỏ tay ra.
Hương thơm trong trẻo của tuyết tùng hòa vào không khí, Doãn Hạo Vũ cảm thấy cả người khí huyết dâng lên, thân thể không tự chủ được bắt đầu mềm nhũn.
"Thầy Doãn, em muốn bắt đầu chạm vào ngực thầy..."
Lòng bàn tay từ từ hướng lên trên theo giọng nói, lướt qua bụng, rồi đến eo, mỗi lần chạm đến một chỗ đều một mực cung kính thông báo trước cho anh, mỗi lần như vậy cũng mang đến cho Doãn Hạo Vũ cảm giác tra tấn cực lớn, khiến anh không khống chế được mẫm cảm trước mỗi nơi sắp bị sờ đến, đồng thời như chuẩn bị thỏa đáng, nghênh đón vuốt ve của alpha.
Bàn tay Châu Kha Vũ nhào nặn làn da của anh, bờ môi dọc theo chiếc cổ mảnh khảnh, dám theo xương quai hàm, từng li từng tí liếm láp, rồi nhẹ mút vào, hôn đến tận tai anh, há miệng ngậm lấy dái tai của Doãn Hạo Vũ, khẽ khàng cắn, hơi thở ấm áp phun vào lỗ tai.
"Thầy Doãn, em sẽ hôn lên tuyến thể của thầy~" Châu Kha Vũ đè thấp lại âm thanh bên tai như là hạ độc, kích thích lướt qua lỗ tai đập thẳng vào đại não, hung hăng đè ép thần kinh của anh, nhanh chóng lan đến tứ chi.
Anh không ngừng rên rỉ, ánh mắt rời rạc, cơ thể run lên vô vọng, Doãn Hạo Vũ dường như quay đầu cam chịu số phận, có lẽ tất cả đều không liên quan đến pheromone, người trước mắt này mới chính là kiếp nạn lớn nhất của anh.
Hết thảy nhu mì, kiều diễm đều diễn ra vừa đủ, Châu Kha Vũ dán môi mình lên tuyến thể, đầu lưỡi hồng hồng khẽ vươn ra, liếm nhẽ, cậu tận hưởng từng cơn run rẩy của Doãn Hạo Vũ dưới thân mình, coi đây như một lời động viên, khuyến khích và lời mời thầm lặng.
Vừa định tiến tiến thêm một bước, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tiếng chuông chói tai lập tức xuyên qua không khí, giống như một chậu nước lạnh giội vào ngọn lửa vốn đang bừng cháy.
Các dây thần kinh rời rạc của Doãn Hạo Vũ ngay lập tức được kéo về, pheromone alpha xung quanh dần trở lên nóng nảy, anh có chút sợ hãi theo bản năng.
"Fuck!"
Châu Kha Vũ thầm mắng một tiếng, thậm chí còn không thèm nhìn vào màn hình, nhanh chóng cúp điện thoại nhân tiện bật luôn chế độ im lặng, môi tiếp tục áp xuống, nhưng còn chưa kịp chạm vào làn da mềm mại của omega, điện thoại lại rung lên. Tiếng rung còn đáng ghét hơn cả nhạc chuông, ong ong dọc theo bàn truyền đến.
Châu Kha Vũ suýt chút nữa muốn đập tan cái điện thoại.
Pheromone alpha trong không khí tràn đầy tính uy hiếp, Doãn Hạo Vũ ngước nhìn cậu, rụt rè phóng ra một ít pheromone của chính mình an ủi cậu, duỗi tay xoa xoa nói
"Trả lời điện thoại trước đi, biết đâu có chuyện quan trọng"
Vừa nói anh vừa đưa tay đẩy vào lồng ngực Châu Kha Vũ, từ trên bàn ngồi dậy.
Châu Kha Vũ không vui, cau mày cầm lấy điện thoại, miễn cưỡng mở máy ném sang một bên, trong điện thoại truyền đến âm thanh của một giọng nam, Châu Kha Vũ khi nghe được cái âm thanh này dã tâm giết người cũng nổi lên.
"Này, ngươi cuối cùng cũng chịu tiếp điện thoại, Châu Kha Vũ hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Và ngươi rời đi lúc nào thế hả? Đi rồi cũng không thèm nói một tiếng, thật là không coi thằng bạn chí cốt này ra gì".
"Ngươi biết không, hôm qua quán bar kia có người đánh nhau, chậc chậc... nghe nói thằng oắt con kia bị đánh đến bầm dập mặt mũi, ta còn tưởng là ngươi đánh nhau với người ta, thấy bảo là tên biến thái định giở trò lưu manh kết quả bị người thấy việc nghĩa hăng hái làm trừng trị"
"Hắn là do tôi đánh" âm thanh của Châu Kha Vũ trầm thấp dọa người, cậu thực sự muốn cầm điện thoại đi đánh người.
"Ngươi?" đầu tai nghe bên kia sửng sốt trong chốc lát "Ồ, có thể a, đều là anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng phải ngươi có một omega khiến ngươi hồn bay phách lạc, thủ thân như ngọc và tuân theo nam đức của mình sao? Nhìn một cái liền yêu một cái, quá cặn bã Châu Kha Vũ, ta sẽ đốt cờ hiệu của ngươi"
Doãn Hạo Vũ nghe thấy những lời phát ra từ loa ngoài, anh không biết omega này có phải đang ám chỉ anh không nhưng trực giác khiến anh cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ, thật không muốn nghe nữa mà, anh đẩy cánh tay Châu Kha Vũ ra, nhảy xuống bàn, dọn dẹp những món ăn còn thừa trên bàn ăn, đem vào phòng bếp ném vào bồn rửa, sau đó bắt đầu nhàm chán lật tới lật lui điện thoại của mình.
Trong điện thoại, nhóm chat công việc ưu tiên gửi cho anh một mail, là đến từ ban thư ký, anh vội vàng bấm vào xem.
Châu Kha Vũ vẫn đang nói chuyện điện thoại bên ngoài, Doãn Hạo Vũ liên tục nghe thấy cậu nói 'Không đi', 'Hiện tại phải đi sao?' v.v.. qua một lúc thì mới cúp điện thoại đi ra.
Châu Kha Vũ tiến đến gần Doãn Hạo Vũ, ôm lấy anh từ phía sau, đặt cằm lên vai anh cả người toát ra hơi thở đáng thương, Doãn Hạo Vũ dùng động tác của mèo xoa đầu cậu, hỏi.
"Sao vậy?"
"Bị ngắt lời rồi..."
Doãn Hạo Vũ muốn nói 'tương lai còn dài', nhưng nghĩ rằng Châu Kha Vũ có thể đang đợi để trả lời anh bằng một loạt lời nói xấu hổ, nên quyết định ngậm miệng lại, đổi chủ đề.
"Có việc gì quan trọng không?"
"Có một hoạt động thực tế của khoa, về vùng nông thôn để hỗ trợ giảng dạy. Em được chọn vào kỳ này... sáng thứ hai tuần sau sẽ lên đường, đi liền trong một tháng"
Doãn Hạo Vũ có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt "Vậy thì đi đi"
Châu Kha Vũ nhướn mày "Muốn rời xa em như vậy?"
"Tôi không có" Doãn Hạo Vũ nói, "Tôi chỉ cảm thấy rèn luyện một chút cũng rất tốt"
"Hừ..." Châu Kha Vũ thở dài "Nhưng em đang trong thời kỳ quan trọng để theo đuổi anh"
Doãn Hạo Vũ quay đầu lại có điểm ngượng ngùng, không đáp lại câu nói của cậu, thẳng thắn nói "Tôi nghĩ loại cơ hội này rất hiếm có, việc tuyển chọn người của khoa cũng tập trung vào những sinh viên xuất sắc. Đối với loại trải nghiệm thực tế này, trong tương lai em sẽ nhận được học bổng hoặc được cộng thêm điểm để làm sinh viên trao đổi"
Châu Kha Vũ lơ đãng gật đầu.
Cậu có một cảm giác kỳ lạ, cậu kỳ thực chỉ đang ngoài miệng phàn nàn, chứ kiểu thực tế này của nhà trường cậu không muốn cũng phải đi, nhưng Doãn Hạo Vũ thực sự giống như sợ cậu sẽ không đi, tận lực khuyên nhủ.
Châu Kha Vũ cảm thấy có gì đó không ổn với Doãn Hạo Vũ, nhưng cậu không có chứng cứ.
"Đi cũng được, nhưng anh phải nhớ cho em, bảo tồn tiến trình một chút"
Châu Kha Vũ siết chặt cánh tay ôm eo anh "Một tháng nữa đừng để em bắt đầu lại từ đầu".
Doãn Hạo Vũ thở phào nhẹ nhõm khi cậu nhận lời, nghĩ đến tin tức từ ban thư ký mà anh vừa nhận được [Toàn bộ các thành viên trong Danh sách giáo viên hướng dẫn hoạt động thực tế tại nông thôn – cấp trường đã được tải lên tệp nhóm. Các giáo viên chuyên ngành ngoại ngữ theo trình tự chuẩn bị các hạng mục công tác, nếu có trường hợp đặc biệt, vui lòng báo trước cho bộ phận. Nhận được, xin phản hồi]
Tên của Doãn Hạo Vũ chình ình ghi tại hàng thứ nhất.
[Được a, đã rõ].
——————————🪐——————————
Chương này tận 3371 chữ, tôi dịch với edit mà muốn xỉu up xỉu down
Chủ nhật cuối cùng của năm đọc truyện vui vẻ nha mn😃
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top