Chương 14: Châu Kha Vũ có chuyện rồi!
Hậu quả của việc quá mức buông thả thậm chí còn có lời cho giấc ngủ, Doãn Hạo Vũ ngủ đến thiên hôn địa ám, mệt mỏi tích cóp mấy ngày nay do chạy tới chạy lui trong làng đồng thời bạo phát, anh thậm chí còn không phân biệt được rốt cuộc là mình đã ngủ hay bất tỉnh.
Khi Doãn Hạo Vũ tỉnh dậy, Châu Kha Vũ đang đứng ở cửa thay quần áo, thu phân vừa mới qua, thời tiết chính là mỗi ngày đều lạnh lẽo, Doãn Hạo Vũ nheo con mắt nửa tỉnh nửa mê nhìn Châu Kha Vũ khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài áo sơ mi, quần áo tối màu rất hợp với cậu ấy, phối cùng nhau tất cả lộ ra khí chất sạch sẽ lại trưởng thành.
"Sớm a." Doãn Hạo Vũ nhìn một hồi lâu mới lên tiếng gọi cậu, âm thanh 'oa oa', nghe như là hụt hơi một nửa đã bị giữ lại trong gối.
Châu Kha Vũ đang cởi cúc áo, nghe thấy tiếng anh liền dừng động tác đi tới, cánh tay chống trên giường cúi xuống nhìn Doãn Hạo Vũ vẫn đang mệt mỏi co rúm người dưới chăn: "Anh xem như tỉnh, còn không tỉnh cơm tối cũng không kịp ăn."
Doãn Hạo Vũ nhăn mũi: "Nào có khoa trương như vậy..."
"Tuyến thể còn đau không?"
Châu Kha Vũ nhìn về phía cần cổ mảnh mai, muốn thò tay gạt đi mấy sợi tóc để xem tuyến thể của anh. Doãn Hạo Vũ vội vàng co người ôm đầu gối, tránh khỏi tay của Châu Kha Vũ, cổ của anh có lẽ đã bắt đầu kết vảy, có chút ngứa ngáy. Anh thực sự mệt mỏi muốn chết, cho dù bây giờ là alpha của anh, anh cũng không muốn lại bị Châu Kha Vũ bắt được.
"Không, không đau nữa" Doãn Hạo Vũ vòng vo đổi chủ đề, "Em đây là muốn lên lớp sao?"
"Ngủ đến ngốc rồi?" Châu Kha Vũ cười nói, "Trời đã xế chiều, em vừa mới tan lớp trở về."
Doãn Hạo Vũ ngẩn người, nhanh chóng ngồi dậy kéo rèm cửa ra, mới phát hiện hoàng hôn ngoài cửa sổ đã gần hết, mở điện thoại nhìn, lập tức bị dọa đến tỉnh táo.
"Châu Kha Vũ! Sao em không gọi tôi!" Doãn Hạo Vũ cau mày, nói xong định trở mình rời khỏi giường, lại không nghĩ tới động tác quá lớn kéo theo đau nhức phía sau, đau đến hít một hơi sâu.
"Em đã gọi anh vào sáng sớm rồi, nhưng căn bản là gọi không được, nghĩ rằng dù sao cũng vừa mới đánh dấu, dễ bị cảm lạnh, không đi ra gió thì tốt hơn." Châu Kha Vũ đem người giữ lại, ấn xuống giường, mu bàn tay áp lên trán anh "Em thay anh xin bí thư thôn nghỉ rồi, sau khi có giấy phép giả, trường học sẽ không soi xét, sẽ không có phiền cho anh đâu."
Doãn Hạo Vũ mím môi, không nhịn được hỏi: "Vậy em... dùng lý do gì để xin nghỉ phép cho tôi."
"Em nói..." Châu Kha Vũ kiểm tra nhiệt độ cơ thể xong liền thu tay về, không đứng đắn nói: "Em liền ăn ngay nói thật, Doãn lão sư tối qua bị em cắn cổ đánh dấu, cho nên cần phải nghỉ một ngày."
Ngay khi lời nói vừa dứt, mắt thường cũng có thể nhìn thấy Doãn Hạo Vũ hoảng sợ, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ không nhịn được đưa tay ra xoa nhẹ mái tóc vì ngủ mà rối lên của anh.
"Đùa anh thôi, chỉ nói là anh không thoải mái." Châu Kha Vũ vừa cười vừa nói, "Yên tâm, em sẽ không nói cho ai biết về mối quan hệ của chúng ta cho đến khi thích hợp."
Sau đó cúi đầu hôn bẹp lên trán anh một cái rồi đứng bên giường tiếp tục cởi áo sơ mi. Ngón tay của cậu thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng, đầu ngón tay ửng đỏ tại ống tay áo lần giở từng chiếc cúc, tay trái cởi nút bên phải tựa hồ có chút khó khăn, đứng đó cả buổi mới cởi được một cái.
Doãn Hạo Vũ ôm gối ngồi trên giường nhìn cậu, trầm mặc một lát, rốt cuộc không nhịn được vươn tay ra, một bên vừa lẩm bẩm "Em thật ngốc", một bên vừa giúp cậu cởi cúc áo.
Sau khi cởi xong cúc áo, anh kéo mạnh ống tay làm phẳng nếp gấp, rồi vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng Châu Kha Vũ, áp má vào bụng cậu, anh lẩm bẩm "Thực xin lỗi."
"Lời xin lỗi này là sao?"
"Chỉ là cảm thấy có lỗi một chút đối với em, yêu nhau là một điều vui vẻ, ít nhất không nên che che giấu giấu..."
Doãn Hạo Vũ vùi mặt vào bụng của Châu Kha Vũ, âm thanh rầu rĩ truyền tới, nghe vô cùng đáng thương. Châu Kha Vũ ở tư thế này cúi đầu có thể nhìn thấy phần gáy của Doãn Hạo Vũ, vết răng trên tuyến thể được bao phủ bởi lớp vảy máu mỏng, hương đào thuần túy đã biến mất, thay vào đó là hương pheromone của cậu.
Châu Kha Vũ tim không khỏi thắt lại, ôm eo đem người ôm vào trong lòng, cằm chống trên đỉnh đầu bông xù, lòng bàn tay áp vào lưng anh nhẹ nhàng vuốt ve: "Có thể cùng anh ở cùng một chỗ đã rất hạnh phúc, chúng ta không cần nói xin lỗi, yêu nhau là chuyện của hai người, thực sự không cần để người khác biết rõ." Châu Kha Vũ cúi đầu hôn lên tóc anh. " Thật ra, giấu giếm yêu đương... rất kích thích a".
Doãn Hạo Vũ yên lặng lắng nghe, nửa đầu còn rất cảm động, nghe xong đoạn cuối không nhịn được đánh nhẹ vào ngực cậu một cái.
"Hơn nữa nếu như anh thực sự muốn xin lỗi, có thể đổi cách thức khác."
"Em muốn như thế nào?" Doãn Hạo Vũ từ trong lồng ngực ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm nhẵn nhụi.
"Chẳng hạn như là bồi thường tổn thất cho em?"
"Như thế nào bồi...." Doãn Hạo Vũ dừng lại, trên mặt lập tức biến sắc, tách ra khỏi cánh tay của cậu, định bò sang bên kia giường, cảm giác bị Châu Kha Vũ giày vò tối hôm qua lại dấy lên trong lòng anh, người này không bao giờ có thể nghiêm túc quá ba câu, không nhắc tới thì không sao, vừa nghĩ đến đây mông liền đau.
Kết quả, chỉ vừa mới leo ra chưa được hai bước đã bị cánh tay dài của Châu Kha Vũ bắt lấy, một tay nắm mắt cá chân, một tay ôm eo đem người kéo về.
"Chạy cái gì? Em còn có thể ăn anh sao?" Châu Kha Vũ đối với vẻ mặt bối rối của anh thản nhiên "Hôn em nhẹ một cái là được rồi đi?"
Doãn Hạo Vũ bị cậu vây giữa hai tay, không thể rút lui, ngả người ra sau, một tay vịn vai Châu Kha Vũ vì sợ mình ngã ra, nhưng tay kia lại đẩy cậu ra ngoài để ngăn cậu đột ngột nhào lên.
"Được a... chẳng qua là hôn nhẹ một cái vẫn là có thể đi." Hạo Vũ nhìn nhìn cậu nuốt một ngụm ngước bọt "Em là bạn trai của tôi, không có chuyện gì là không thể."
Giọng nói của anh vẫn còn ngây ngốc, trả lời Châu Kha Vũ cũng như là đang nói cho chính mình nghe, anh đột nhiên nhớ ra mình chưa từng chủ động hôn Châu Kha Vũ dưới tình trạng không có tình dục tác động.
Doãn Hạo Vũ nghĩ thầm, kéo cổ Châu Kha Vũ xuống, ngẩng đầu hôn lên môi cậu.
Nụ hôn này nhẹ nhàng hơn bất kỳ nụ hôn nào trước đây của bọn họ, giống như chuồn chuồn chạm nước, chỉ có chút xíu hơi thở dây dưa cùng một chỗ, nhưng Châu Kha Vũ lại cảm thấy trên môi nóng như lửa đốt, hơi thở bất an của Doãn Hạo Vũ lướt qua chóp mũi có chút ngứa ngáy.
"Được, được rồi" Doãn Hạo Vũ một lúc sau mới dời môi, nhỏ giọng nói: "Hôn xong rồi."
Anh nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ, ánh mắt sáng lấp lánh, thái dương bị mấy sợi tóc quét qua thật ngứa ngáy, không chỉ có thái dương mà trái tim anh cũng run lên như bị kích thích, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, thẳng cho đến khi bị chính mình làm đau mới bằng lòng tin tưởng lời tỏ tình đêm hôm qua không phải là mơ, anh với Châu Kha Vũ cuối cùng cũng thực sự ở bên nhau, và đây là nụ hôn đầu tiên của anh với tư cách là bạn trai Châu Kha Vũ.
Doãn Hạo Vũ không nhịn được mím môi, khóe mắt cùng lông mày đều tràn ngập ý cười.
Cuộc sống nơi xứ người trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, hầu hết những cây ngô đồng ven đường đều đã ngả vàng, chỉ còn lại những thân cây ngô cong queo ở sau nhà.
Căn phòng ban đầu của Châu Kha Vũ hoàn toàn bị biến thành một phòng chứa đồ. Hành lý của hai người và thùng hàng chuyển phát nhanh của Doãn Hạo Vũ chất thành một ngọn núi nhỏ, cái giường trong phòng đó cậu một lần cũng không có trở về ngủ qua, ngày bình thường cố gắng bảo trì tình thầy trò hài hòa tiêu biểu, vào thời điểm người khác quay lưng lại vụng trộm nắm tay, ở phía sau nhà không người bí mật hôn môi, ngược lại rất thú vị.
Mùa thu từng chút từng chút trở nên đậm đặc hơn, hầu hết nhiệm vụ hỗ trợ giảng dạy đã hoàn thành, dường như học sinh cả đám đều cùng trẻ em trong làng có cảm tình, cho dù không có lớp cũng muốn lưu lại cùng chơi, trong lúc còn liên hệ với nhà trường tổ chức sự kiện quyên góp sách, nhà kho không sử dụng trong làng đã được đổi thành thư viện, sách vở loại nào cũng có, nhét ngập thư viện nhỏ. Lại chủ trì tổ chức đại hội thể dục thể thao, hội liên hoan thu hoạch ngày mùa một lần, hoạt động văn hóa thể thao không hồi kết, bí thư thôn cười không ngậm được miệng.
Ý tưởng trong đầu của đám học sinh tầng tầng lớp lớp, chẳng qua là khổ cho Doãn Hạo Vũ, mỗi khi học sinh thực hiện một hoạt động mới là phải viết báo cáo và tóm tắt, khiến khối lượng công việc tăng gấp đôi. Ban ngày bận bịu chóng mặt, cũng may tối về phòng có người ôm ngủ, ban ngày cũng cảm thấy không còn quá khó khăn.
Hôm đó, Doãn Hạo Vũ lại đến thị trấn để nộp báo cáo, bình thường anh thích nhất là hàng tuần được đến thị trấn đổi gió, nhưng hôm nay khi đi trên đường anh luôn cảm thấy hoang mang rối loạn. Lúc trở lại, vừa đi tới cổng thôn liền nhìn thấy bí thư thôn vội vàng đi xe máy nhỏ vội vã chạy tới, vừa nhìn thấy Doãn Hạo Vũ liền nhíu mày, hô lên.
"Thầy Doãn, cậu về rồi, đã xảy ra chuyện lớn!" Bí thư thôn cả trán đều là mồ hôi, gấp đến độ vỗ đùi, "Học sinh lớp cậu bị xe đụng phải!"
Doãn Hạo Vũ nhất thời cảm thấy lo lắng, vội vàng hỏi: "Có nghiêm trọng không? Người thế nào?"
"Cái này không biết a! Lúc tôi đi qua, người ta đã cho 120 đưa đi, nói là va chạm không nhẹ". Bí thư thôn vừa nói vừa đạp ga khởi động xe: "Thầy Doãn, nhanh lên xe, tôi sẽ trực tiếp đưa cậu đến bệnh viện, vừa đi vừa nói cho cậu "
Doãn Hạo Vũ bị tin tức đột ngột đánh cho ngỡ ngàng, vội vàng gật đầu, nhanh chóng leo lên xe.
Bí thư thôn điều khiển mô tô ra cảm giác đua xe, đường đi bụi mù mịt, cuồn theo vụn nhỏ cát sỏi bay lên tạo ra mấy vết xước trên mặt. Doãn Hạo Vũ chăm chú nắm chặt tay cầm của ghế sau để tránh không cẩn thận anh bị rớt ra ngoài.
"Đây rốt cuộc là xảy ra việc gì?" Doãn Hạo Vũ há miệng liền ăn một miệng đất.
"Cái kia lái xe là một người thô lỗ ở ven đường vùng phụ cận, đoán chừng là đã uống rượu và phi vào bọn trẻ vừa tan học, lúc đó, thầy Châu tình cờ ở bên cạnh, đem bọn trẻ kéo ra, kết quả là cậu ấy bị đụng phải." Bí thư thôn không nhịn được gắt một cái, sau đó nói: "Thầy Doãn, cậu cũng đừng quá lo lắng, tôi thường nhìn thầy Châu thân thể rất rắn chắc, có lẽ chỉ là một vết thương nhẹ, chỉ có điều đám người trong thôn kia truyền đi có chút dọa người."
Hô hấp của Doãn Hạo Vũ ngay lập tức ngừng lại, mọi thứ xung quanh đều trở nên ồn ào bên tai anh, trong lúc nhất thời, anh không thể phản ứng được ai là học sinh họ Châu ngoại trừ Châu Kha Vũ còn có ai. Anh mở miệng, cả buổi mới run giọng hỏi: "Bí thư nói... là ai?"
"Châu Kha Vũ, thầy Châu, chính là tiểu tử vóc dáng cao cao luôn đi theo cậu trước đây."
Sức mạnh trong cơ thể Doãn Hạo Vũ dường như bị rút đi trong tích tắc, anh cứng đờ ngồi ở băng ghế sau hồi lâu vẫn chưa định thần lại được, một cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền ra khắp người, tiếng động cơ của mô tô chân thật quá lớn, ba chữ 'Châu Kha Vũ' phảng phất kẹt ở trong gió tiến vào lỗ tai khiến anh rùng mình không kiểm soát được.
——————————
Aaaaa, mn đừng để ý đến việc lùi ra thụt vào nhá, tôi quá lười để chỉnh mấy cái đó🤧
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top