Chương 12.2: Tất cả tình yêu, Nguyệt lão đều có thể chúc phúc sao?




Hai người đi dọc theo con đường nhỏ lên sườn đồi, một đường đi đều là ruộng lúa, Doãn Hạo Vũ thấy mọi thứ đều mới lạ, vừa đi vừa hỏi, trút bỏ hết những thắc mắc tích cóp được trong ngày đầu tiên ở làng, huyên thuyên một chút đã đào sạch mấy kiến ​​thức nông nghiệp ít ỏi của Châu Kha Vũ. Càng leo lên núi, đất ruộng càng ít, cỏ nhiều hơn cùng những cây bụi thấp.  Khi hai người đang đi, đột nhiên bụi cây bên chân rung chuyển.  Doãn Hạo Vũ sợ đến mức nắm lấy cánh tay Châu Kha Vũ ôm chặt, khi quan sát kỹ hơn, anh phát hiện đó là một con thỏ rừng lông xám.

"Con thỏ!" Doãn Hạo Vũ chỉ vào cái bóng màu xám vụt qua, hô lên một cách phấn khích.  Thỏ con sợ hãi đến tận họng, bỏ cỏ đang ăn dở bên miệng, hai chân sau mập mạp dạp một cái, nhanh chóng biến mất vào bụi cây.

"Đáng yêu quá đi mất."

"Thứ này còn có thể khiến thầy thấy đáng yêu?" Châu Kha Vũ nhìn anh kẽ 'ừ', nói: "Hơn nữa ăn cũng rất ngon."

Cậu chợt nhớ ra "làm sao mà ăn được thỏ" quá là thô tục rồi, nhưng nghĩ lại muốn trêu chọc anh, ai mà biết Doãn Hạo Vũ lại theo cậu nói: "Đúng a, đầu thỏ cay, nguội rồi ăn đi, còn có thịt nướng xé phay, rất ngon." Doãn Hạo Vũ im lặng một lúc: "Thật đáng tiếc tôi một cái cũng chưa từng ăn". Dứt lời, thập phần ủ rũ cúi đầu xuống, một lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn Châu Kha Vũ, trong mắt lộ ra vẻ yếu ớt: "Kha Vũ, tôi muốn ăn một con thỏ."

Châu Kha Vũ sững sờ: "Anh bảo em lấy cho anh một con ngay bây giờ?Anh thật biến thái~."

Doãn Hạo Vũ lắc đầu, cảnh cáo liếc cậu một cái: "Chờ chuyến đi này kết thúc, em dẫn tôi đi ăn." Dừng một chút lại nói thêm "Kỳ thật có nhiều món tôi cũng chưa từng ăn đâu, em cùng tôi đi từng cái một, từng cái một ha."

"Không vấn đề!" Châu Kha Vũ gật đầu "Đưa anh đi ăn tất cả món ngon của Trung Quốc."

Hai người chầm chậm leo lên đỉnh núi, phía  sau là rừng cây tươi tốt, phía dưới là thôn làng khi hoàng hôn xuống, leo đế đỉnh núi mới cảm nhận được cái gì mới được gọi là sự dễ chịu và yên bình thực sự, không có đèn neon sặc sỡ, không có tiếng còi xe chói tai, chỉ có tiếng chim hót dịu êm và tiếng lá xào xạc trong gió.  Châu Kha Vũ mở rộng vòng tay, hít một hơi thật sâu, tuy rằng không khí trong thôn cũng trong lành, thỉnh thoảng có mùi phân bò, đứng trên đỉnh núi, hơi thở hiển nhiên là trong lành hơn rất nhiều.  Họ đã leo lên ngọn đồi này được hai tiếng rồi, Doãn Hạo Vũ ở một bên nhìn cậu không nhanh không chậm bộ dáng, nhịn không được nói: "Châu Kha Vũ, hang đá đâu?".

Anh giương mắt nhìn xung quanh, một mảnh xanh ngắt cây rừng, núi đá đều ở dưới chân bọn họ, chưa bao giờ nghe nói qua có hang đá trên đỉnh núi.

"Đi lạc rồi?" Doãn Hạo Vũ thập phần rộng lượng vỗ vai Châu Kha Vũ: "Nếu chúng ta bị lạc,  hãy quay lại đường cũ."

"Không có lạc đường, cứ đi lên phía trước là được rồi."

" Lạc đường thì cứ nói là lạc đường, tôi lại không có cười em... này!"

Châu Kha Vũ coi như không có nghe thấy, thuận tay kéo Doãn Hạo Vũ đi, vì sợ anh quay đầu đi xuống núi.

Trên đỉnh núi không có sửa chữa đường, cỏ dại dẫm bằng chính là đường, gần chạng vạng tối bắt đầu có sương mù, mặt cỏ ẩm ướt cùng với đá sỏi đan xen cùng một chỗ, nếu không chú ý sẽ bị trượt chân, Châu Kha Vũ quay lưng lại nắm lấy tay Doãn Hạo Vũ. Anh bước đi không nhanh nhưng từng bước đều ổn định.

Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Châu Kha Vũ, leo lên núi vào buổi chiều, áo phông đã ướt đẫm mồ hôi. Buổi tối gió có chút mát, thổi làn da ở cánh tay Doãn Hạo Vũ đến lạnh, nhiệt đồ từ lòng bàn tay nắm lấy nhau truyền đến, theo mạch máu hướng lên chống lại khí lạnh, anh không quan tâm đi nhầm đường, chỉ là có điểm sợ đường sai này không đủ dài

Đáng tiếc tiến về phía trước không bao lâu, Châu Kha Vũ liền dừng lại. 

"Đến rồi."

Doãn Hạo Vũ nhìn lên, những hàng cây ngổn ngang che khuất một ngôi đền nhỏ bằng gỗ, lộ ra sau mấy cành cây. Doãn Hạo Vũ buông tay bước về phía trước, chữ trên tấm bảng đã phai màu vì dầm mưa dãi nắng, dựa vào chút ánh sáng còn sót lại, khó khăn lắm anh mới đọc được.

"Miếu Lão Nguyệt?"

  Châu Kha Vũ mỉm cười, "Anh phải đọc các ký tự cổ từ phải sang trái." 

"Nguyệt lão miếu." Doãn Hạo Vũ lẩm bẩm nhớ kỹ, sau đó quay đầu khó hiểu hỏi: "Không phải nói muốn đưa ta đi hang đá sao?" 

Châu Kha Vũ có chút không được tự nhiên sờ sờ cái mũi của mình, Doãn Hạo Vũ cũng không để tâm, chỉ là khi lạc đường cậu lại không có ý tốt giải thích, bản thân cũng chỉ là tùy tiện dạo chơi, đối với anh mà nói cũng không có gì khác biệt.

"Trong này là thần tiên gì?"

"Cung phụng Nguyệt lão, chưởng quản nhân duyên."

Sợ anh không hiểu, Châu Kha Vũ dừng lại một chút nói, "Giống như thần Cupid người phương Tây hay nói."

  "Ồ..." Doãn Hạo Vũ như có điều suy nghĩ, gật đầu "Là thần tình yêu a."

Nói xong cất bước vào, ngôi miếu có lẽ được quét dọn thường xuyên nên không bị bừa bộn, Nguyệt lão được chạm khắc bằng gỗ, sơn màu nhìn rất hòa ái.

  Doãn Hạo Vũ nhìn Nguyệt lão mỉm cười, sau đó quay lại hỏi Châu Kha Vũ

"Phương Đông thần tình yêu khiến người ta yêu nhau như thế nào? Tay cầm trượng ư?" Trong miếu ánh sáng mờ mờ, nhưng Doãn Hạo Vũ hai mắt lại sáng lấp lánh "Giống như thần Cupid sử dụng cung tên của mình sao?"

"Nguyệt lão có một sợi dây màu đỏ."

Doãn Hạo Vũ suy nghĩ một chút, sau đó nói:" Vậy ngài ấy có thể chúc phúc cho tất cả các tình yêu?"

  Châu Kha Vũ gật đầu.

"Người nước ngoài cũng có thể chúc phúc?" 

"Có thể, Nguyệt lão sẽ dùng dây đỏ đem cổ chân của hai người cột vào cùng một chỗ."

Châu Kha Vũ nhìn về phía anh, ánh mắt hết mực dịu dàng, "Cho nên, dù hai người ở tại trời nam đất bắc, hay hai quốc gia khác nhau, họ cũng có thể tìm thấy nhau".

Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn Nguyệt lão, tựa hồ còn muốn hỏi cái gì, nhưng đột nhiên dừng lại, một lúc sau mới do dự nói:" Nhưng mà một số tình cảm dường như không bị ngăn cản trong thời đại của bọn họ."

Châu Kha Vũ biết anh đang suy nghĩ gì, vươn tay xoa xoa đầu anh: "Nguyệt lão trăm năm, cùng thời đại thăng tiến. Thần tử được mọi người tôn sùng, đương nhiên sẽ hiểu chúng ta đang làm gì."

Doãn Hạo Vũ trầm ngâm gật gật đầu, một lúc sau mới chắp hai tay trước ngực, từ bỏ chủ nghĩa duy vật mà mình tin tưởng hơn hai thập kỷ, hướng mặt với tượng Nguyệt lão.

Châu Kha Vũ bị vẻ ngoài ngoan đạo của anh chọc cười.

  "Anh đây là cử chỉ kiểu phương Tây, Nguyệt lão không thể hiểu được." Sau đó nắm lấy tay Doãn Hạo Vũ. "Anh làm giống như em vậy."

Chỉ thấy Châu Kha Vũ đi qua, quỳ gối trên bồ đoàn trước Nguyệt lão, Doãn Hạo Vũ cũng học theo quỳ bên cạnh, hai người nắm một tay, cùng một chỗ trên bồ đoàn dập đầu ba cái.

Cả hai đều cùng cầu nguyện, nhưng ai cũng không nói, ai cũng không hỏi, đây là bọn bọ cùng Nguyệt lão giữ riêng phần bí mật.

Xung quanh ngập tràn ánh hoàng hôn, ánh sáng rực rỡ tầng tầng, lớp lớp thẫm đẫm cả ngọn núi, nhìn từ xa miếu Nguyệt lão giống như nằm ở điểm giao nhau giữa núi và bầu trời, làm cho ngôi miếu nhỏ thêm một tầng sắc vàng ấm áp, phảng phất như đó không chỉ là tòa sơn dã miếu nho nhỏ, mà thực sự là món quà trời ban, chỉ vì hứa một đoạn nhân duyên tốt đẹp trên nhân gian mà lộ diện.

_________________________________

Cuối năm rồi chạy deadline thui =)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top