11. Châu Kha Vũ là tên đại ngốc

Làn gió buổi tối đầu mùa thu thổi tung rèm cửa sổ, hoàng hôn mờ ảo, Châu Kha Vũ sánh bước bên vợ thân yêu của mình. Hắn vô tình quay đầu lại và nhìn thấy hoàng hôn buông xuống trên gương mặt của Doãn Hạo Vũ .

Hắn không nhịn được nghiêng người cướp đi nụ hôn, Châu Kha Vũ trong lòng thầm sảng khoái. Ngắm trăng kiểu gì, trăng không đẹp bằng vợ, hắn thầm nghĩ.

Doãn Hạo Vũ, người đã bị cướp mất nụ hôn, che mặt nhìn kẻ chủ mưu, chưa rõ lí do vì sao hắn làm thế . Nhưng cậu không nhận ra rằng nhịp tim của cậu đang tăng tốc một cách lặng lẽ.

Đó là nhịp tim của tuổi mười bảy.

"Khung cảnh cao cấp" mà Châu Kha Vũ đang tìm kiếm thực sự là một cái ao nhỏ trong vịnh ở phía đông của khuôn viên trường, có một gian hàng bên cạnh.

Khi họ đến nơi, bầu trời vừa tối, ánh trăng leo lên bầu trời đêm, và một tinh vân bị ánh sáng rực rỡ làm ngất đi.

"Đêm nay ánh trăng thật đẹp."

Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn, quả nhiên Châu Kha Vũ nói đúng, cảnh đẹp dễ mê người.

"Anh cũng thấy vậy."

Ánh trăng hạ xuống, bóng lưng Doãn Hạo Vũ như dựa vào trên vai hắn , Châu Kha Vũ hít một hơi thật sâu ngửi được hương đào.

"Em thích ngắm mặt trăng."

Doãn Hạo Vũ hỏi Châu Kha Vũ ,

"Anh có thể dạy em những bài thơ cổ về mặt trăng được không?"

"Có một mặt trăng sáng trên biển, ngày tận thế là vào lúc này."

"Câu này buồn quá"

"Đến cuối cùng anh cũng không muốn xa cách với em, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa."

Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy mình có lỗi, hắn sợ một ngày nào đó Doãn Hạo Vũ sẽ rời xa hắn .

"Ý anh là, ba năm nữa, em có thể không trở về Đức được không? Anh vẫn muốn cùng em ngắm trăng."

Doãn Hạo Vũ chỉ cười,

"Châu Kha Vũ rất ngốc nghếch ."

Thực ra cậu cũng hiểu, có người không muốn cậu đi.

Châu Kha Vũ trông rất tự hào, và thì thầm vào tai Doãn Hạo Vũ :

"Người ta nói kẻ khôn sẽ không si tình, nhưng tôi thì khác, tôi là kẻ ngốc."

"Châu Kha Vũ là một tên ngốc,"

Doãn Hạo Vũ đột nhiên rất nghiêm túc:

"Vậy nếu hai chúng ta ở cùng nhau thì sao?"

"Học trò Doãn Hạo Vũ "

Châu Kha Vũ bắt tay người yêu của mình trong làn gió buổi tối mùa thu,

"Em có muốn yêu anh không?" Anh cười nói.

Dưới sự đe dọa của vô số lời đe dọa của Châu Kha Vũ rằng nếu Doãn Hạo Vũ không về nhà với hắn , hắn sẽ thu dọn đồ đạc và chuyển vào ký túc xá của họ, con thỏ nhỏ đã xa nhà năm ngày cuối cùng cũng được con chó lớn đón về.

Buổi sáng thức dậy có một chiếc bánh mì cùng túi sữa trứng nóng hổi để ăn, loại ngày này khá hạnh phúc, Doãn Hạo Vũ nghĩ.

"PaiPai, hôm qua bố anh gọi điện nói muốn gặp em, cùng anh về nhà ăn tối vào cuối tuần nha."

Châu Kha Vũ giật lấy túi sữa trứng và lấy hai chiếc nhét căng phồng miệng.

Theo như thông thường, Doãn Hạo Vũ sẽ kêu gào đòi Châu Kha Vũ trả lại túi sữa trứng cho cậu , nhưng bây giờ cậu không thể quan tâm đến nó. 

"Sao tự nhiên bố anh lại muốn gặp em?"

Doãn Hạo Vũ nghe đến đây đã rất căng thẳng, đưa cho cậu mười đĩa thịt lợn kho cũng không cách nào xoa dịu được.

Bố Châu đã trở về từ Đức sau khi lo công việc của mình.  Ngay sau khi ông trở về Trung Quốc, ông đã rất nóng lòng muốn gặp con dâu lai hai dòng máu của mình, nói rằng ông đã gặp ông thông gia của ông ở Đức, và họ đã trò chuyện rất vui vẻ. Hơn nữa, Doãn Hạo Vũ đã ở Trung Quốc hơn một tháng, vì vậy sẽ quá không thích hợp nếu không tiếp đãi cậu ở quê nhà.

"Đã đến lúc phải mang em về nhà rồi. Bố anh muốn gặp em ngay khi từ Đức về."

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Doãn Hạo Vũ , Châu Kha Vũ liên tục làm công việc an ủi tâm lý cho đứa nhỏ .

"Không sao đâu, em đừng lo , gia đình anh rất tốt, họ rất dễ hòa thuận và họ đều rất thích em."

Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu hỏi:

"Thật sao? Em có cần mang theo quà về biếu hai bác không?"

"Không cần đâu , em chỉ cần về với anh là được rồi"

Doãn Hạo Vũ vẫn cảm thấy không ổn, phải nên chuẩn bị một cái gì đó.  Nghĩ mà xem, gia đình Châu Kha Vũ giàu có như vậy, chắc chắn không thiếu thứ gì, quà cáp mua bằng tiền dường như là bất cẩn.

"Châu Khơ Vũ, anh có biết chỗ học làm bánh ở đâu không, có thể dẫn em đến đó được không?"

Châu Kha Vũ gãi đầu, hắn không biết chuyện này, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn có một người anh em tốt, biết tất cả mọi chuyện, đó là Oscar.

"Này, Oscar , giúp tôi một việc."

Tình huống hiện tại, khiến Châu Kha Vũ vô cùng kinh ngạc, hắn không hiểu vì sao tên Oscar này lại có mặt ở đây, không hiểu vì sao anh ta lại đi theo vợ chồng hắn.

"Trời ạ? Cẩu lương rất thơm ngon sao , còn muốn đuổi theo sau mông ăn nữa ?"

"Thái độ của cậu lúc cần tôi giúp đỡ và thái độ của cậu bây giờ rất khác nhau, bộ cậu có hai mặt à?" Oscar tố cáo

"Patrick, Châu Kha Vũ không đáng tin cậy, để anh nói cho em biết, vừa rồi em có thấy cậu ta đối xử với anh như thế nào không?"

Châu Kha Vũ vội vàng che miệng Oscar muốn phàn nàn nên cả hai suýt đánh nhau trên phố.

"Hai người đều đã ngoài 25 tuổi vậy mà vẫn còn trẻ con."

Doãn Hạo Vũ cảm thấy cậu như một giáo viên đang đưa hai học sinh tiểu học ra ngoài chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top